Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 743: Tự Tin Xé Rách Mặt



Te thị dừng bước lại, nhưng cũng không có quay đầu: "Con dâu đương nhiên nhớ rõ, nếu mẫu thân không muốn đứa con dâu này, thì có thể bảo phu quân con đến tìm con hòa ly." Hoài Nam hầu phu nhân giận đến run người: "Ngươi không sợ sau khi hòa ly, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của biểu muội A Dung của ngươi sao?" "Nếu biểu muội A Dung biết ta bị Hoài Nam hầu phủ vũ nhục như vậy, nói không chừng có khuyên ta hòa ly thì sao? Ta cùng phu quân hòa ly, người liền mỹ mãn, có thể thú đứa con dâu vừa lòng người." Nói xong, Tề thị dẫn đứa nhỏ rời đi. Sau khi lên xe ngựa, Tề thị mới thở phào một hơi. Cảm giác xé rách mặt với bà bà, thì ra là †ư vị như vậy. Hai đứa nhỏ bối rối, nhìn tổ mẫu với mẫu thân cãi nhau.

"Nương, người đừng sợ, chờ con trưởng thành, con sẽ bảo vệ người." Nữ nhi cẩn thận nói, mắt đỏ hoe.

"Nương, con cũng sẽ bảo vệ người." Nam hài tử cũng làm giống như nam tử hán, ưỡn ngực, hứa hẹn.

Tề thị cười, ôm hai đứa con: "Ta biết cách bảo vệ các con, các con chỉ cần bình an trưởng thành là được."

Tê thị mang theo hai đứa con, trực tiếp đến Lý gia.

Lý Dung nhìn biểu tỷ dẫn theo hai đứa con đến, chạy nhanh tới: "Đại biểu tỷ, tỷ đến rồi, mời vào trong."

"Vài năm không gặp, hai đứa con của tỷ đều lớn rồi. Đến, để cho ta ôm một cái." Tê thị thấy biểu muội tươi cười chân thành, cũng vì nàng ấy mà cao hứng: "A Dung, chúc mừng muội."

Lý Dung cười: "Biểu tỷ, cùng vui cùng vui." "Đúng rồi, thánh chỉ tứ hôn đến một cái, ba bà của ta không bắt ta mỗi ngày sáng sớm đến thỉnh an, chỉ can thỉnh thoảng đến là được, thơm lây được không khí vui mừng của biểu muội."

Lý Dung mím môi cười, kéo tay của đại biểu tỷ: "Muội nguyện ý cho Đại biểu tỷ thơm lây."

"Cảm ơn biểu muội." Tề thị cười nói, dẫn theo đứa nhỏ đi vào.

Trong hoa viên, Lý Nam cùng Lý Tiểu Bảo nhiệm vụ hôm nay chính là chăm sóc mấy đứa nhỏ của thân thích bằng hữu. Về phần Lý Vi cùng Tạ Kim Đậu, hiện tại có thể tự lo liệu được.

Kim Lăng hầu nhìn con trai mình từ xa, đang kể chuyện xưa một cách sinh động cho mấy tiểu bằng hữu, miễn bàn vui vẻ thế nào.

Đưa đứa nhỏ đến nhà Đức Thụy phu nhân nuôi dạy, thật là quá đúng rồi.

Giao cho bà v.ú chăm, rốt cuộc là không được.

Bốn tuổi rồi, nhìn trắng trắng mập mập, nhưng nhìn qua không linh hoạt, cơ thể yếu đuối, hay sinh bệnh, hơn nữa lá gan còn nhỏ.

Bây gì thì lợi hại rôi, ngày hôm qua còn leo cây.

Tuy rằng nghịch ngợm, có chút nguy hiểm, nhưng nam hài tử không phải đều như vậy sao?

Cứ ở trạng thái như vậy, đứa con lớn lên dù không thành tài, nhưng vẫn còn thể trưởng thành tốt.

Tê đại phu nhân nhìn nữ nhi đến, lại nhìn đằng sau nữ nhi: "Bà bà con sao lại không đi cùng?”

Tê thị cười nói: "Bà ấy thật ra muốn tới, nhưng con không cho. Để bà ấy tới, bà ấy liền mượn cơn gió này lên tận trời, cho nên con không muốn để bà ấy đến."

"Con cùng A Dùng là tỷ muội, quan hệ tốt, người khác biết là được không cần phải công khai. Con hiện tại không thể trợ giúp gì được cho A Dung, cho nên cũng không thể để Hoài Nam hầu phủ gây phiền toái cho ADung:.

Te đại phu nhân nghe vậy, thì vô cùng vui mừng: "Con có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi, chỉ cân biểu muội con tốt, thì cả Lan lăng hau phủ chúng ta tốt, con ở Hoài Nam hầu phủ cũng sẽ tốt."

"Hôn sự này, là ta nhìn nhầm, con lại ở Hầu phủ chịu tủi thân. Vốn tưởng Hoắc Thành là chỗ đáng tin cậy, không ngờ cũng là kẻ không rõ."

"Con nếu cảm thấy mình có thể sống qua ngày được, thì cứ sống. Còn nếu cảm thấy sống không được, thì không cần. Có nhà mẫu thân, chung quy vẫn có thể làm chỗ dựa cho con."

Tê thị nở nụ cười: "Nương, trước kia là con có tình cảm với Hoắc Thành, cho nên mới tức giận, mới khổ sở. Hiện tại không tình, nên không giận."

"Con hiện tại chỉ nghĩ đến việc nuôi dạy đứa nhỏ thật tốt, nuôi dạy chúng khôn lớn. Nhà mẹ đẻ vững chắc, con có của hồi môn đồi dào, mặc kệ thế nào, đều có thể sống tốt." "Hòa ly rồi, con chưa hẳn có thể dẫn đứa nhỏ đi. Năm đó biểu muội chính là bị mẹ kế độc ác hãm hại, lang bạt kỳ hồ*. Con không muốn để con mình sống trong tay mẹ kế." *Sống đầu đường xó chợ Te lão phu nhân gật đầu, sờ đầu cháu gái lớn: "Cháu ngoan, vậy chỉ có thể nhịn, nhịn vài năm, chờ đứa nhỏ lớn lên." Tê thị gật đầu: "Tổ mẫu nói phải, hiện tại con cảm thấy mình đã hết khổ. Hoài Nam hầu phủ giỏi nhất là gió chiêu nào xoay chiều ấy, hiện tại cũng không dám gây khó xử với con." Lúc này Cửu công chúa tới. Người Te gia ngừng bàn luận về chuyện này.

Dù sao họ tới đây là vì chúc mừng A Dung, đừng nói những chuyện chó má nhảm nhí của Hoài Nam hầu phủ nữa. Cửu công chúa lúc này nắm tay A Dung không buông, về sau chính là cháu dâu. Cửu công chúa luôn ra tay hào phóng, lúc này trực tiếp cởi vòng tay bạch ngọc đan đeo trên cổ tay, đeo vào cổ tay Lý Dung. "Hiện tại thân phận không bình thường rồi, sao vẫn giản dị như trước vậy? Người không biết còn cho Phán Nhi tỷ tỷ nghèo đó."

Lý Dung cười: "Tiểu di công chúa, ta đây không phải không có thói quen đó sao? Nhưng vòng tay Tiểu Di tặng đẹp như vậy, về sau ta sẽ thường xuyên đeo."

"Nếu thích đồ của Tiểu Di, vậy về sau có thứ gì tốt ta đều tặng cho ngươi, Tiểu cô nương đúng là đang ở độ tuổi đẹp như hoa, ăn mặc xinh đẹp như vậy."

"Tự ngươi vui vẻ, người khác nhìn ngươi cũng vui theo, thật tốt."

Lý Dung cười gật đầu: "Tiểu di công chúa nói phải, A Dung nhớ kỹ rồi."

Người Tề gia đứng dậy hành lễ với Cửu công chúa, Triệu gia bên kia vũng vậy, một phen chào hỏi rồi tự ngồi vào chỗ. Mọi người nói chuyện thú vị, bầu không khí vô cùng hài hòa.

Chủ ý là vì nhà Liễu Phán Nhi người ta không có nhiều quy củ, hơn nữa bọn họ đều vô cùng quen thuộc nhau.

Ngược lại với không khí hòa thuận của Lý gia, chính là Hoài Nam hầu phủ.

Sau khi bị con dâu từ chối, Hoài Nam hầu phu nhân tức đến hít không thông.

Bà ta biết trong lòng con dâu có ác cảm với mình, nhưng không ngờ lại oán hận sâu như vậy.

DTV

Hít sâu một hơi, Hoài Nam hầu phu nhân rốt cuộc bình tĩnh lại một chút.

Ma ma bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Phu nhân, có cần giáo huấn Thế tử phu nhân một chút?”

Nghe vậy, Hoài Nam hầu phu nhân đen mặt lại: "Nói loạn cái gì thế? Thế tử phu nhân có thể để một hạ nhân như ngươi tùy ý giáo huấn sao?"

Lão ma ma nghe thế thì vội vàng cúi đầu: "Nô tỳ biết sai, thỉnh phu nhân tha thứ." Hoài Nam hầu phu nhân nhìn ma ma tâm phúc, thở dài một hơi: "Ma ma, ta biết ngươi luôn trung thành tận tâm với ta. Chỉ là hiện tại với trước kia không giống, biểu muội của Thế tử phu nhân về sau sẽ thành Đại hoàng tử phi, tương lai còn có thể trở thành Thái tử phi, thậm chí là Hoàng hậu nương nương."

"Nếu nhà chúng ta lại truyền ra tiếng khắt khe với con dâu, không cần Tề gia ra tay, tự nhiên sẽ có người để ninh bo Te gia, Lý gia thậm chí Đại hoàng tử phi, nguyện ý chủ động ngáng chân Hoài Nam hầu phủ."

Lão ma ma nghe vậy, thì cung kính trả lời: "Phu nhân nói phải, nô tỳ hẹp hòi. Nhưng mà hiện tại sau khi Thế tử phu nhân lật mặt, lập tức sẽ không cho phu nhân mặt mũi. Kế tiếp phu nhân nên xử lý thế nào?" Hoài Nam hầu phu nhân cười: "Tức giận thì tức giận, nhưng tình thế yếu hơn người khác, ta cũng không cân lo lắng." "May mắn là Tề thị đã sinh một nam một nữ, nữ nhân vì đứa con, đều sẽ nhẫn nại. Cho dù trong lòng nàng ta không muốn gặp ta, chỉ cân về sau ta không chủ động trêu chọc nàng ta, hẳn là có thể tường an VÔ SỰ.”

Lão ma ma lại hỏi: "Vậy chuẩn bị hai nha đầu, đưa qua đó?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.