Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 746: Tàn Ác Với Người Khác, Càng Tàn Ác Với Chính Bản Thân



Sau khi thảo luận xong về chính vụ, gần đây Lý Nguyên Thanh đang xem xét đến

việc thành lập Học viện quân sự.

"Bệ hạ, vi thần trong vấn đề quân sự có một vài ý kiến nông cạn, có điều chưa quá thành thục, cũng không biết có thể thực hiện được hay không?”

Chu Bình Đế và Cố Thiệu đều ngạc nhiên, họ nhìn về phía Lý Nguyên Thanh: "Trong việc quân sự, Lý ái khanh là một chuyên gia, bách chiến bách thắng, khanh là tướng quân bất khả chiến bại của trãm”" "Bất kỳ vấn đề gì trong lĩnh vực quân sự, khanh đều có thể đề xuất lên. Những điều tram mà không hiểu, có thể tìm đến những người khác để thương lượng, mọi người cùng nhau thảo luận, đến cuối cùng chắc chắn sẽ có kết quả tốt."

Lý Nguyên Thanh cân nhắc một lúc, sau đó mới từ từ nói: "Thưa bệ hạ, vi than nhận thấy rằng trong quân đội, rất phổ biến việc binh lính chỉ biết đến tướng quân, nhưng không biết đến bệ hạ."

"Làm lính chỉ biết đến quân hưởng nhưng không biết vì sao phải đánh trận, không biết vì ai mà đánh trận? Thậm chí chia bè kết phái, tư tưởng không thống nhất, không có tín ngưỡng."

Cố Thiệu vừa câm lấy cốc trà lên, khi nghe lời nói của Lý Nguyên Thanh, bàn tay run lên, làm rơi cốc trà xuống đất.

Lý Nguyên Thanh có uy danh rất lớn trong quân đội, bây giờ hắn nói như vậy, đây chẳng phải là tự cầm d.a.o đ.â.m mình sao? Cố Thiệu biết rằng thủ đoạn của Lý Nguyên Thanh rất tàn nhẫn, tàn ác với người khác, nhưng càng tàn ác với chính bản thân.

Cố Thiệu lập tức đứng dậy: "Be hạ thứ lỗi, vi thần thất lễ."

Chu Bình Đế cũng dân lấy lại tinh thần, may mà hắn ta không câm cốc trà, nếu không cũng sẽ làm rơi xuống đất và thất lễ rồi.

"Cố ái khanh, không cần tự trách." Chu Bình Đế nói một cách nhẹ nhàng: "Lương Bảo, đưa người đến dọn dẹp."

DTV

Lương công công sớm quen thuộc với giọng nói ở bên trong, nhanh chóng đưa người vào dọn dẹp và sau đó lại nhanh chóng lui xuống.

Lương Bảo tự mình đứng ở vị trí cách cửa một vài bước, đứng canh ở trước cửa, không cho phép bất kỳ ai tiến lại gần.

Có thể khiến một người luôn bình thản như Cố đại nhân trở nên thất thố, chắc hẳn là một sự việc rất nghiêm trọng, ảnh hưởng cũng rất lớn.

Chu Bình Đế nhìn về phía Lý Nguyên Thanh: "Lý ái khanh, tại sao ngươi lại nói như vậy? Uy danh của tướng lĩnh rất cao, mệnh lệnh vừa được đưa ra, lòng quân sẽ cùng hướng về, không điều gì cản nổi, không phải là điều tốt sao?"

Lý Nguyên Thanh đứng lên, cúi người trả lời: "Uy danh của tướng lĩnh rất cao, đúng là rất quan trọng trong lúc chiến đấu, với tài năng của tướng lĩnh có thể quyết định thắng bại của cuộc chiến."

"Nhưng đồng thời điều này cũng tồn tại rất nhiều bất lợi. Nếu như đại tướng trung thành thì cũng mặc, sẽ không xuất hiện những thành phần rắc rối, hơn nữa còn có thể đàn áp những kẻ thích gây sự ở bên dưới."

"Còn nếu như không trung thành thì sao? Thì sẽ xuất hiện đại hoạ. Bệ hạ hiểu về binh pháp, giỏi về dùng binh, hơn nữa còn khống chế rất tốt những võ tướng, nhưng các vị hoàng đế khác chưa chắc đã có thể làm được như vậy."

Trán của Cố Thiệu đổ day mồ hôi, Lý Nguyên Thanh thật tàn ác, đặc biệt là đối với bản thân mình, hắn thậm chí còn tàn ác hơn.

Chu Bình Đế ban đầu có một chút lo lắng, có điều khi nghe thấy Lý Nguyên Thanh không tự ti cũng không kiêu ngạo, không rêu rao những lợi ích tốt, cũng không nói quá ve hậu quả xấu, hắn ta cũng dần trở nên bình tĩnh hơn.

"Lý ái khanh nói đúng, việc thay đổi triều đại, một mặt là khi có những quan lại tham nhũng, thiên tai xuất hiện, dân chúng lầm than, và mặt khác chính là các tướng lĩnh địa phương có dã tâm, có ý muốn tạo phản."

"Vì vậy, Lý ái khanh giờ đã nêu ra vấn đề này, thì tin chắc rằng cũng đã có biện pháp để xử lý.

Lý Nguyên Thanh cười, cung kính hành lễ với Chu Bình Đế: "Bệ hạ nhìn xa trông rộng, đúng là vi thân có một vài ý kiến hạn hẹp.”

"Ồ?" Chu Bình Đế bước lên phía trước vài bước và nhẹ nhàng đỡ Lý Nguyên Thanh lên: "Lý ái khanh, hôm nay, ngươi có thể thoải mái nói. Ngay cả khi ngươi lỡ nói một điều gì đó mạo phạm trẫm, trãm cũng sẽ không trách ngươi. Cố ái khanh

có thể làm chứng."

Thái độ của Lý Nguyên Thanh càng lúc càng trở nên tôn kính: "Vi thân không có ý mạo phạm bệ hạ, chỉ là vi thân phát hiện ra những vấn đề trong quân đội, nên muốn thảo luận nghiên cứu và tìm cách giải quyết chúng với bệ hạ."

"Đúng, có vấn đề thì phải tìm cách giải quyết." Chu Bình Đế đánh giá rất cao: "Ngàn dặm bờ đê bị phá hỏng bởi một tổ kiến, nếu từ đầu loại bỏ đi tổ kiến thì con đê sẽ không bị phá hủy bởi những con kiến nhỏ bé."

Cố Thiệu nhẹ nhõm: "Lý tướng quân, người cứ nói, Cố mỗ đang lắng nghe đây." Lý Nguyên Thanh cười: "Vi thân cảm thấy nên bắt đầu từ kỷ luật quân đội, lòng quân và tinh thần quân đội."

Chu Bình Đế nghe xong, mặc dù chưa hiểu rõ, nhưng cảm thấy có vẻ rất lợi hại: "Lý ái khanh, mau nói tiếp, trẫm đã không thể đợi để nghe được nữa."

Cố Thiệu bày tỏ sự nghiêm túc.

Lý Nguyên Thanh chửi thầm trong lòng, vốn dĩ muốn nói tiếp, là do bệ hạ người đã ngắt lời đấy.

"Thưa bệ hạ, ve kỷ luật quân đội, người và Cố đại nhân đều hiểu rõ, vi thần không cần phải nói nhiều nữa."

"Vê lòng quân, theo vi thần, nó liên quan đến ý thức chiến đấu của quân đội và sứ mệnh của những người lính đang bảo vệ quê hương và đất nước."

"Vê phần tinh thân quân đội, theo vi thần, đó là sự lãnh đạo tuyệt đối của hoàng đế Đại Chu đối với quân đội. Ý chí chiến đấu dũng cảm, ngoan cường và kiên định trong việc hoàn thành nhiệm vụ."

Khi nghe Lý Nguyên Thanh nói những lời, Cố Thiệu cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên.

Tên Lý Nguyên Thanh này, bình thường luôn mang bộ dạng nghiêm túc, nhưng lúc nịnh bợ người khác thì cũng thật là điêu luyện!

Sau khi nghe những lời Lý Nguyên Thanh nói, đôi mắt vốn không lớn của Chu Bình Đế giờ đây đã mở to ra.

Hắn ta đang cân nhắc cẩn thận về lòng quân và tinh thân quân đội, nếu có thể thực hiện được điều này, thì ngôi vị hoàng đế của hắn ta sẽ có được lợi ích lớn nhất. Chu Bình Đế khích động không thôi, lần này nhanh chóng đưa hai tay ra và nắm c.h.ặ.t t.a.y Lý Nguyên Thanh không buông. "Ái khanh, hôm nay quân thần chúng ta ngồi xuống đàm đạo, vẫn mong ái khanh không cần giấu giếm, biết điều gì thì hãy nói ra hết."

Lý Nguyên Thanh có thể cảm nhận được lòng bàn tay của Chu Bình Đế đang nóng dần lên, còn ra chút mồ hôi.

Từ đó có thể thấy được lúc này Chu Bình Đế đang bất ngờ đến mức nào.

Nếu điều này có thể thực hiện được, sẽ có tác động lớn đến quân sự của Đại Chu.

Lý Nguyên Thanh càng trở nên cung kính hơn: "Be hạ đừng vội, xin hãy nghe vi thần nói chỉ tiết hơn."

"Thật ra vi thân từ một người ở cấp bậc thấp trở thành một đại tướng quân như hiện tại, những gian khổ trong khoảng thời gian đó, vi thần hiểu rõ hơn bất kì ai."

"Đồng thời, vi thân cũng hiểu rõ những ưu điểm và khuyết điểm tồn tại từ cấp bậc thấp nhất đến cấp bậc cao nhất trong quân đội Đại Chu.”

"Trong khoảng thời gian ở quê nhà Giang Nam này, vi thân cũng đang suy ngẫm về vấn đề này, nghĩ đến biện pháp để giải quyết."

"Chúng ta có rất nhiều võ tướng và sĩ quan ở cấp bậc trung và thấp, bọn họ hoặc là thông qua những gia đình có gốc rễ, võ tướng thế gia, học hỏi binh pháp đánh trận; hoặc là từ tiểu tốt mà làm nên, từng bước từng bước dựa vào sự tìm tòi của bản thân, dấn thân vào chiến đấu để học hỏi."

"Những võ tướng và sĩ quan ở cấp bậc trung và thấp như vậy, thì tư tưởng của bọn họ cũng chỉ dừng lại ở những giai đoạn của bản thân. Đương nhiên, bệ hạ người cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, nói như vậy cũng không có ý chỉ rằng võ tướng không trung thành với bệ hạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.