Sakata lkego nảy ra ý tưởng: "Nếu ngươi không nói, ta cũng sẽ không cho ngươi đi vệ sinh. Đi tiểu hay j trên người chắc chắn sẽ rất khó chịu." "Thật khó chịu a, nhưng ngươi không thể làm gì được. Ngươi không thể để phân và nước tiểu của mình làm cho ngạt thở đến chết." Lý Đại Bảo xem thường: "Ta đã quan sát cẩn thận, trước hay sau thì cũng là trên cùng một chiếc xe ngựa. Nếu ta j phía dưới xe ngựa, ngươi ngồi trên đó chắc chắn cũng có thể ngửi được, không phải chỉ mình ta ngửi thấy." Sakata lkego nghe vậy lập tức lo lắng, ông ta hận không thể tắm ba lần một ngày, làm sao có thể chịu đựng được mùi hôi thối như vậy? "Dừng xe!" Sakata lkego nói: "Lý Đại Bảo, ngươi bề ngoài thật thà lương thiện, nhưng trong lòng lại là một kẻ xảo quyệt." "Ngươi co thói suy xét lòng người, ngươi biết ta không chịu được mùi hôi thối, cho nên cố ý nói như vậy."
Lý Đại Bảo cười: "Ta không cố ý nói tới, ta chỉ cảm thấy là nên nói ra. Ngươi không muốn thối, ta cũng không muốn thối." "Đoạn đường này đi tới Tây Vân quốc, tốn thời gian dài như vậy, cho dù xe ngựa chạy hết tốc lực, cũng phải mất một tháng mới có thể tới nơi."
"Trong một tháng này việc ăn uống và vệ sinh đều ở trên xe ngựa, nếu ngươi có thể chịu đựng được, ta là tù nhân cũng không có ý kiến gì."
Sakata lkego tỏ ra chán ghét: "Đồ bẩn thỉu."
Lý Đại Bảo nghe vậy chế nhạo: "Vẻ ngoài bẩn thỉu, thật ra chẳng là cái gì! Chỉ cần tắm rửa là có thể sạch sẽ! Thứ bẩn thỉu chính là trái tim của các ngươi, thứ đó Vĩnh viễn đều dơ bẩn!"
Sakata Ikego nghe vậy, trực tiếp tát Lý Đại Bảo một cái: "Ta là d.a.o thớt, ngươi là thịt cá, hiện tại tốt nhất ngươi đừng chọc tức ta.
"Ta thật sự không thể g.i.ế.c ngươi, dọc theo đường đi nếu như ta tra tấn ngươi, cuộc sống của ngươi cũng không dễ chịu đúng không?”
Khóe miệng Lý Đại Bảo chảy máu, tuy rằng đau đớn, nhưng nó khiến cậu tỉnh táo hơn.
Hai người từ bên ngoài tiến vào, đưa Lý Đại Bảo đi vệ sinh.
Sakata lkego dặn dò: "Không được cởi còng tay và xích chân của người này, hơn nữa các ngươi phải trông chừng trong vòng hai bước."
"Nếu như Thiên Công Hầu biến mất, các ngươi cùng người nhà của các ngươi cũng mất mạng."
Hai gã đàn ông khỏe mạnh nghe vậy vội vàng đáp lời: "Vâng, thưa đại nhân."
Đêm khuya cuối thu, đã có cảm giác se lạnh của mùa đông.
Đi ra từ trong xe ngựa, Lý Đại Bảo rùng mình một cái.
Tuy nhiên, cái mát bên ngoài hòa lẫn với mùi thơm tươi mát của thảm thực vật trên núi khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn. Một gã đàn ông khỏe mạnh phía sau đẩy Lý Đại Bảo: "Phía trước có một bãi đất bằng phẳng, ngươi mau di vệ sinh đi."
Lý Đại Bảo không muốn chống cự một cách vô ích, cậu không thể đánh bại những người này, chưa kể hiện tại trên tay và chân đều có xiềng xích.
Sau khi bị đẩy tới khoảng đất trống cách đó vài mét, một gã đàn ông khỏe mạnh cởi bỏ thắt lưng của Lý Đại Bảo.
Trong khi Lý Đại Bảo giải quyết vấn đề cá nhân, cậu nhóc cũng đang quan sát môi trường xung quanh.
Chỉ là hiện tại trời đã tối, đi trên quan đạo hẻo lánh, cũng không có người đi đường nào khác.
Lý Đại Bảo lén ném một cái khăn tay xuống, giữ nó làm ký hiệu.
Có lẽ người nhà có thể lần theo cái khăn nay tim duoc cau.
Đây là do Lý Đại Bảo không biết, Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi có nhiều thủ đoạn thông minh hơn.
Lý Nguyên Thanh dựa vào những dự đoán tuyệt vời của mình, đã bố trí mai phục phía trước, chờ đợi nhóm của bọn họ đi ve phía trước.
Lý Nguyên Thanh nhìn thấy điểm sáng không nhúc nhích, khẽ nhíu mày, còn tưởng rằng những người này dừng tại chỗ để nghỉ ngơi.
Ngay lúc hắn muốn phái người đi tìm hiểu, thì phát hiện điểm sáng lại chuyển động.
Lúc này Lý Đại Bảo đã quay trở lại xe ngựa, tiếp tục tiến về phía trước.
Đi được khoảng chừng hai ba dặm đường, thì xe ngựa dừng lại.
Gã đàn ông khỏe mạnh bên ngoài vội vàng tới báo cáo: "Trì đại nhân, con đường phía trước bị tảng đá từ trên núi lăn xuống chặn lại." "Chặn đường, vậy nhanh chóng dời tảng đá dời đi!". Sakata lkego nhíu mày, mấy ngày trước khi ông ta hỏi thăm, con đường này thông rồi mà. Tảng đá ở đâu ra vậy? Gã đàn ông khỏe mạnh bên ngoài lại trả lời: "Tảng đá lớn ở đây còn cao hơn con người, mấy người chúng tôi không thể di chuyển chúng." "Hơn nữa phía trước không phải là một tảng đá lớn, mà rải rác hàng chục tảng đá lớn nhỏ khác nhau, nhìn dấu vết hẳn là gần đây chúng lăn xuống từ trên núi." Sakata lkego nghe nói như thế, trong lòng có dự cảm không tốt: "Vậy các ngươi nhìn xem có dấu vết nào của con người hay không?”
Gã đàn ông khỏe mạnh lại trả lời: "Chúng tôi kiểm tra xung quanh cũng không phát hiện thấy dấu chân người nào."
"Hiện tại xe ngựa không thể đi qua, chúng ta chỉ có thể bỏ xe ngựa lại, dắt ngựa rời đi."
Sakata lkego suy nghĩ một lát, sau đó vén rèm xe ngựa và nhảy ra khỏi xe.
Sau một hồi kiểm tra, Sakata lkego cũng không phát hiện ra dấu vết người, lúc này mới ra lệnh cho người ta đưa Lý Đại Bảo xuống xe.
Có người dắt ngựa, có người trông chừng Lý Đại Bảo, có người giơ đuốc, mò mẫm tiến về phía trước.
Sakata lkego cảnh giác nhìn chung quanh, lúc này ông ta có dự cảm không lành.
Chỉ là không có đường lui, một khi quay đầu lại, thì có thể sẽ bị phát hiện tung tích, và truy đuổi.
Nhưng nhìn những tảng đá lớn này, Sakata lkego giống như lần lượt nhìn thấy, con hổ hung dữ há to miệng, tưởng chừng như có thể nuốt chửng ông ta. Mấy chục cái tảng đá lớn này, chặn quan đạo, cách nhau mấy chục trượng, kéo dài khoảng hai ba dặm.
DTV
Tốc độ đi bộ chậm hơn tốc độ đi xe ngựa một chút, phải vòng qua những tảng đá lớn này.
Đúng lúc này, Sakata lkego và nhóm người của ông ta nghe thấy tiếng hổ gầm, lập tức nhìn xung quanh bốn phía.
Những người khác đều rất sợ hãi, chỉ có Lý Đại Bảo khi nghe thấy tiếng gam của mãnh hổ, ánh mắt sáng lên.
Phụ thân tới cứu cậu!
Lý Đại Bảo nghĩ đến phương pháp chạy trốn mà trước đây mẫu thân và phụ thân nói với cậu.
Lý Đại Bảo cũng giả vờ sợ hãi, la lớn: "Có hổ, ở đây có hổ... Các ngươi mau mở còng chân, còng tay cho ta."
Sakata lkego dùng sức bắt lấy cánh tay Lý Đại Bảo: "Đi nhanh lên, nếu ngươi đi chậm ta sẽ trực tiếp ném ngươi cho hổ ăn."
Lý Đại Bảo giả vờ loạng choạng, đi đứng không linh hoạt, trực tiếp ngã sấp xuống đất.
"Ta đang đeo còng chân tay, làm sao mà ta đi nhanh được. Các ngươi cho dù không buông còng tay của ta ra, cũng nên thả chân của ta ra, như vậy ta mới có thể chạy được!"
Sakata lkego nghe tiếng hổ gầm càng ngày càng gần, cảm giác bất an trong lòng cũng ngày càng dâng trào.
Nếu như lần này không thể mang Lý Đại Bảo về, quốc vương của Tây Vân quốc trực tiếp sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta.
Rốt cuộc các hoạt động bí mật của Tây Vân quốc ở kinh thành Đại Chu, gần như bị xóa sổ.
Sakata lkego không còn cách nào khác, đành phải lấy chìa khóa ra, mở xiềng chân của Lý Đại Bảo. Sakata lkego kéo cong tay Lý Đại Bảo, sau đó nhanh chóng chạy về phía trước. "Nhanh lên, lại lề mê, ngươi thật là muốn bị hổ ăn!". Sakata lkego sốt ruột, hận không thể mọc ra bốn chân.
Những gã đàn ông khỏe mạnh khác dắt ngựa, còn phải cầm hành lý, tốc độ khá chậm.
Một lúc sau, Sakata Ikego và Lý Đại Bảo liền chạy tới phía trước, lao ra khỏi đoạn đường đá kia trước.
Nhưng ngay vào lúc lao ra khỏi đoạn đường đá kia, Lý Đại Bảo rút ra cây trâm đồng từ trên tóc, tháo đồ trang trí phía trên, để lộ ra kim nhọn và đen nhánh. Nhân lúc Sakata lkego quan sát xung quanh, lúc nhìn về phía trước, Lý Đại Bảo trực tiếp đ.â.m chiếc trâm cài vào cánh tay Sakata lkego.
Sakata lIkego ngay lập tức buông tay ra vì đau đớn, và dùng con d.a.o găm ở tay kia đ.â.m cậu.