Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 766: Tôi Luyện Đại Hoàng Tử



"Không cần cảm ơn, năng lực của Cố Tấn tốt, có thể đưa khu vực đó phát triển tốt hơn. Nhưng bây giờ thai nhi của a Lệ còn nhỏ, đợi qua ba tháng các tỷ mới xuất phát." "Đến lúc đó, mời một đại phu tốt đi theo trên đường, chạy chậm chút, không sao đâu. Lưu Thị cảm thấy có lý: "Ta cũng nghĩ như vậy, Phán Nhị, lúc đó ta sẽ đi cùng. Muội và các con phải bảo trọng." Liễu Phán Nhi gật đầu, vỗ vào tay Lưu thị: "Tiểu Hoa tỷ, chúng ta đều phải bảo trọng, hẹn ngày gặp lại.. Tuy rằng nói vậy, nhưng ai cũng biết đường xá xa xôi. Lần đi này, có thể mấy năm không gặp. Mà sự thật thì cũng là như vậy. Qua tết nguyên tiêu, Cố Tấn đến chào tạm biệt và lên đường đến nơi nhận chức. Lý Lệ và Lưu thị ở lại kinh thành, đến khi khí hậu ấm áp, có thai ba bốn tháng mới xuất phát.

Lý Nguyên Thanh cũng bắt đầu chuẩn bị ra trận.

Chu Bình đế nhận được tấu sớ liên quan đến Tây Vân quốc, một bức lại một bức, nội dung khiến hắn ta kinh ngạc.

Kế hoạch của Lý Nguyên Thanh có hiệu quả, hơn nữa hiệu quả còn rất tốt.

Chu Bình đế cho gọi Lý Nguyên Thanh, Cố Thiệu và Triệu đại tướng quân, sau đó bàn bạc chuyện xuất binh.

Lý Nguyên Thanh đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Chu Bình đế hạ lệnh.

Sau khi mọi người xem xong tấu sớ, đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều cười.

Triệu đại tướng quân thậm chí còn có chút nghi ngờ: "Be hạ, đây là sự thật đúng không? Sao vi thần cảm thấy tiến triển thuận lợi quá vậy?” Là tâm phúc tệ hại của Đại Chu ở Tây Vân quốc trước đây, nhưng một thứ khổng lồ như vậy, lại loạn đến mức này.

Chu Bình Đế vuốt râu, rất là đắc ý: "Nội dung phía trên cũng không khoa trương như vậy, tin tức nội vệ truyền tới càng bùng nổ hơn."

Lý Nguyên Thanh cười: "Ngược lại tôi cũng không bất ngờ, đều nằm trong dự liệu. Tây Vân quốc giống như nỏ mạnh hết đà, chúng ta ở bên trong chỉ tốn một nữa công sức mà hiệu quả lại gấp đôi." "Bệ hạ, vi thân chờ lệnh, san bằng Tây Vân quốc, lãnh thổ Tây Vân trở thành lãnh thổ của Đại Chu ta. Con dân của Tây Vân quốc trở thành con dân của Đại Chu ta." Chu Bình Đế gật đầu: "Đúng, lần này tướng soái Lý đại tướng quân trấn định phía sau. Hơn nữa phái hai đội ngũ công kích bên sườn, phụ trợ Lý đại tướng quân tiến công."

Triệu đại tướng quân tình nguyện, Lý Nguyên Thanh mặc dù trẻ tuổi, nhưng không hề kém cạnh hắn ta, ngược lại có phương diện còn vượt qua cả hắn ta.

Lúc này là trận chiến diệt quốc, không thể có thất bại.

"Vâng bệ hạ. Vi thân nhận lệnh." Triệu đại tướng quân đáp lời.

DTV

Cố Thiệu cũng đứng lên: "Lục bộ vận hành, cùng nhau góp sức. Vì chinh chiến Tây Vân quốc ra sức giúp đỡ."

"Được!" Biểu cả của Chu Bình Đế càng thêm nghiêm túc, Hôm nay hạ lệnh, ngày mai ra trận."

Lúc này Lý Nguyên Thanh đề nghị,"Bệ hạ, nếu như chúng ta ở kinh thành gióng trống khua chiêng hạ lệnh. Đợi đến hơn một tháng sau đến Tây Vân quốc, nói không chừng bọn họ đã chuẩn bị nghênh đón đâu vào đấy rồi."

"Không bằng, người bí mật hạ lệnh, vi thân và Triệu đại tướng quân sau khi nhận lệnh, lặng lẽ điều binh, tập chung ở thành Tây Bắc, nhân lúc không ai hay biết tập kích bất ngờ."

"Như vậy chúng ta có chuẩn bị, Tây Vân quốc thì không. Trong lúc vội vàng chúng ta có thể chiếm thế thượng phong, giảm bớt tướng sĩ thương vong."

"Ra trận lặng lẽ, đợi cái tướng sĩ chiến thắng trở về thì cờ trống rình rang nghênh đón."

Ánh mắt Triệu đại tướng quân sáng lên: "Be hạ, vi thân tán thành. Nhân lúc Tây Vân quốc không có chuẩn bị dùng binh sẽ tốt hơn."

Chu Bình đế suy tư trong chốc lát: "Được. Trãm chờ hai vị ái khánh chiến thắng trở về."

"Vi thân nhất định không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ." Lý Nguyên Thanh và Triệu đại tướng quân đồng thanh đáp, trong lòng đều có tính toán.

Ngay lúc này Chu Bình Đế lại suy nghĩ: "Hai vị ái khanh, trẫm muốn cho đại hoàng tử cùng ra trận."

Lý Nguyên Thanh và Triệu đại tướng quấn vốn là vô cùng tự tin, nghe vậy liên một lời khó nói. Bọn họ đều hiểu, đây là bệ hạ muốn tôi luyện đại hoàng tử, muốn đại hoàng tử trải qua cuộc chiến diệt quốc, đối với đại hoàng tử là vô cùng có lợi. Nhìn người khác mất nước, hơn nữa từ đó lấy được kinh nghiệm, tranh thủ làm hoàng đế tốt, không làm mất nước chỉ quân. Chỉ là đại hoàng tử thân thể ngàn vàng nếu như không có chuyện gì thì thôi. Lỡ như c.h.ế.t ở trên chiến trường, cho dù bọn họ có diệt được Tây Vân quốc, lập được công lớn thì cũng như không, không chừng còn bị giáng tội. Một người là cậu cữu cữu của đại hoàng tử, một người là nhạc phụ của đại hoàng tử, cũng là người không hy vọng đại hoàng tử xảy ra chuyện nhất.

Lúc này Triệu đại tướng quân và Lý Nguyên Thanh trố mắt nhìn nhau không biết nên từ chối như thế nào.

Lúc này Cố Thiệu đứng ra: "Bệ hạ, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, hung hiểm vô cùng. Đại hoàng tử thân thể ngàn vàng, không thể mạo hiểm."

Chu Bình Đế đương nhiên cũng biết đạo lý này. Ông ta từng trải qua chiến trường, hơn nữa còn từ trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị mà bộc lộ tài năng.

Trắc trở và thất bại ở trong đó, người thường khó có thể tưởng tượng được.

Lo lắng, sợ hãi, nhưng bây giờ mỗi lần nghĩ lại lại luôn cảm thấy vô cùng hưởng thụ.

Nhìn con trai mình từ nhỏ đã sống cuộc sống an nhàn.

Mặc dù có theo phu tử học tập, nhưng lại không trải qua và chưa từng cảm nhận sự tàn khốc của chiến tranh.

Vì vậy năm ngoái Chu Bình Đế đồng ý để đại hoàng tử theo Đức Thuy phu nhân đi tới phương nam để xem xét dân tình, quen thuộc với việc nông.

Chu Bình Đế muốn lập đại hoàng tử làm thái tử, nhưng luôn cảm thấy thiếu một chút tôi luyện trong chiến tranh.

Trên chiến trường đao thương không có mắt, nhưng cũng rất hữu dụng đối với sự trưởng thành của con người.

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Chu Bình Đế quyết định để đại hoàng tử ra chiến trường.

"Ba vị ái khanh, bây giờ chúng ta không phân vua thần, chỉ bàn về luân lý làm người. Lý ái khanh là nhạc phụ của đại hoàng tử, Triệu ái khanh là cữu cữu ruột của đại hoàng tử, Cố ái khanh là cô phụ ruột của đại hoàng tử."

Cô phụ: dượng ruột.

"Các ngươi lo lắng cho đại hoàng tử cũng là thật lòng thật dạ. Tram muốn cho đại hoàng tử ra chiến trường, không mong nó g.i.ế.c địch nhưng muốn cho nó cảm nhận chiến tranh tàn khốc. Đồng thời cũng để nó cảm nhận được nội loạn trong nước cách ngày đất nước diệt vong không xa." "Những chuyện này không tự mình đi cảm nhận, không thể cảm nhận lây. Cho dù học vấn khá hơn phu tử cũng không thể nói ra được."

"Đây không chỉ là khảo nghiệm đại hoàng tử mà hơn hết là vì nước Đại Chu có thể kéo dài tiếp hay không."

Chu Bình Đế chân tình thiết ý, cũng quan hệ thân thiết với lợi ích của Lý Nguyên Thanh, Triệu đại tướng quân và Cố Thiệu. Chủ cần đại hoàng tử lên chức là còn có thể tiếp tục kéo dài Đại Chu. Không chỉ dân chúng có cuộc sống ấm nó, mà những đại thần như họ cũng có thể yên tâm mà chất.

Lý Nguyên Thanh chắp tay hành lễ: "Bệ Hạ, vi thân đồng ý. Nhưng đại hoàng tử thân phận tôn quý, hơn nữa địa vị cũng cao quý, cho dù ra chiến trường tôi luyện thì cũng không thể quang minh chính đại mà đi được.” Chu Bình Đế sững sờ một chút, nhìn về phía Lý Nguyên Thanh: "Lời này của Lý ái khanh là như thế nào?"

Triệu đại tướng quân cũng nhìn về phía Lý Nguyên Thanh: "Lý tướng quân có cao kiến gì, ngài cứ việc nói."

Lý Nguyên Thanh trầm giọng trả lời: "Ngoài mặt bệ hạ có thể hạ lệnh đại hoàng tử thanh mặt thiên tử đi xem xét thiên hạ, sau đó để cho đại thân dẫn đi, cùng nhau di vi hành. Trên thực tế, đại hoàng tử đã trở thành một tiểu tướng bên người Triệu tướng quân cùng đi Tây Bắc, "Vi thần dẫn người xung phong ra trận ở phía trước, đại hoàng tử đi theo Triệu đại tướng quân bày mưu lập kế ở phía sau. Nếu như có cơ hội, vi thân cũng có thể dẫn đại hoàng tử đi đánh mấy trận."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.