Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 97: Cà Chua, Ớt Đỏ



Liễu Phán Nhi đi vào ruộng khoai lang và khoai tây, đây chính là tiền vốn để nàng sống bình yên.

Còn dưa đỏ và dưa gang chỉ dùng để làm tráng miệng, giải nhiệt. Dưới tình huống cuộc sống no đủ thì ăn chúng để cải thiện sinh hoạt cũng không tồi.

Nhưng lại không thể khiến người ta no bụng như khoai lang và khoai tây, nhất là ở nơi phương bắc khô hạn vẫn khô hạn cũng có thể trồng, sản lượng cũng nhiều.

Có những thứ này, về sau phương Bắc sẽ không còn nhiều người chạy nạn như thế nữa, cũng không có nhiêu người c.h.ế.t đói như vậy nữa.

Khâm sai đại nhân vừa nhìn là biết người có tham vọng, hắn ta cũng không ngừng nghĩ cách để có thể cải thiện cuộc sống cho dân chúng miền Bắc.

Có lẽ hắn ta cũng từng nghĩ tới chuyện đưa người dân miền Bắc chuyển tới nơi hoang vu ở miền Nam để khai hoang.

Hai thứ đồ như khoai lang và khoai tây là lương thực có thể giúp người dân no bụng, chắc chắc khâm sai Cố đại nhân sẽ rất để ý tới.

Có hai thứ này làm "đầu danh trạng”, Liễu Phán Nhi tin rằng Cố đại nhân sẽ giúp bọn họ sinh sống và định cư ở miền Nam.

Liễu Phán Nhi nhớ kỹ chỗ của mấy quả cà chua đã chín một nửa, đợi hai ngày nữa tới hái, ăn trước vài quả.

Khoai lang và khoai tây mọc rất tốt, lại không có sâu bọ, Liễu Phán Nhi lại thêm một lần nữa cảm tạ thời tiết mưa thuận gió hoà của miên Nam.

Vừa nghĩ tới cơm và trứng xào cà chua, miệng Liễu Phán Nhi đã bắt đầu ứa nước bọt.

Thật ra những quả cà chua này vẫn có thể tiếp tục chín sau khi bị hái xuống.

Ngay khi nàng đi vào chỗ trồng cà chua và ớt thì hai mắt sáng lên, nàng phát hiện có quả cà chua đã bắt đầu đỏ rồi, mặc dù là vẫn còn hơi xanh, nhưng qua một hai ngày nữa là có thể chín hết.

Kiếp trước, vì để giữ dáng, nàng phải kiêng khem đủ thứ. Nhưng bây giờ nàng là người gầy, nàng có đủ lý do để thỏa mãn cơn thèm ăn của mình.

*Đầu danh trạng: theo Thuỷ Hử thì là chỉ việc phải g.i.ế.c người, nộp đầu để trở thành tội phạm và được gia nhập Lương Sơn Bạc. Sau này, đầu danh trạng dùng để chỉ việc dùng công lao đổi một cái gì đó. Từ đó về sau nàng không dám chê đồ ăn ở xứ ăn cay là không cay nữa.

Còn nhớ hồi kiếp trước, Liễu Phán Nhi từng ăn ở một tiệm cơm cay Tứ Xuyên, cứ cảm thấy không đủ cay. Sau đó bà chủ quán mới đem bảo vật trấn tiệm, tương ớt siêu Cay ra.

Liễu Phán Nhi ỷ mình có thể ăn cay, vì thế mất cảnh giác, sau khi ăn một chút tương ớt, nàng cảm thấy cái miệng không còn là của mình, thậm chí còn cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều nở ra, tóc tai dựng đứng, cảm giác quá mức kích thích.

Bên phía khác, Liễu Phán Nhi nhìn thấy trên cành đã kết ra rất nhiều quả ớt, chính là loại ớt vừa to vừa dài, nhìn thì hẳn đây là loại ớt cay, giòn, mùi thơm rất nồng.

Lúc Liễu Phán Nhi vừa xem thử ớt mọc ra sao, vừa nghĩ những món ngon có ớt thì đôi mắt to của nàng vô cùng linh động, vô cùng sáng lấp lánh.

Đây là thứ mà Liễu Phán Nhi thích nhất, ớt đỏ có thể nấu được rất nhiều món, mà ớt xanh làm đồ ăn cũng ngon.

Đợi một thời gian nữa, lúc mấy con cua mập nhất, nhất định phải ăn món cua cay.

Chỉ là một quả ớt nhỏ cũng có thể khiến Liễu Phán Nhi nhớ về chuyện kiếp trước, thực sự thú vị.

Đúng lúc này, đột nhiên Liễu Phán Nhi nhìn thấy có con thỏ đang cắn ớt, gần cắn đứt tới nơi rôi. Nàng tức giận tới mức ném liêm trong tay ra.

Mặc dù khoảng cách xa, nhưng Liễu Phán Nhi ném rất chuẩn, liềm c.h.é.m thẳng vào người con thỏ. Con thỏ này rất lớn, bởi vì đau đớn khi bị thương nên nhảy khắp nơi, đạp ngã mấy cây ớt.

Liễu Phán Nhi đau lòng tới suýt khóc lên: "Ớt của tai"

Mấy cây ớt bị đạp ngã khiến Liễu Phán Nhi tức giận, đuổi theo con thỏ bị thương rồi xách nó lên, nghiến răng nghiến lợi: "Tối nay ăn thịt thỏ cay!"

Mấy cây ớt bị gãy không sống được rồi, trên đó không những có rất nhiều quả ớt xanh, còn có rất nhiều hoa ớt màu trắng.

Vì một con thỏ mà mất mấy cây ớt, lỗ lớn rồi.

Liễu Phán Nhi cẩn thận hái hết ớt xuống, cũng được vài cân!

Ớt tươi xào rau, ăn không hết cũng có thể làm ớt khô, ớt ngâm.

Lý Đại Nương nhìn thấy Liễu Phán Nhi hái ớt, tò mò hỏi: "Nguyên Thanh gia à, cây này còn rất nhiều hoa, hẳn là có thể kết không ít quả, sao ngươi lại bẻ hết?"

Liễu Phán Nhi đau khổ trả lời: "Đại Nương, ta làm sao nỡ bẻ hết? Mới nãy thấy con thỏ đang ăn trộm ớt, ta sốt ruột quá nên ném liềm qua đó trúng người nó. Ai dè nó đau quá phát cuồng, đạp gẫy hết mấy cây."

Lý Đại Nương an ủi: "Thôi, đó là chuyện không ai muốn, trong tình huống cấp bách, con người ta thường hay luống cuống tay chân. Nhưng xem ra ngươi không bị lỗ, được hẳn con thỏ to kìa! Trong ruộng cũng chẳng còn việc gì, sắp trưa rồi, ngươi về nhanh đi

Liễu Phán Nhi đồng ý: "Đa tạ Đại Nương!"

Mặc dù cầm ở trên tay sẽ tốt hơn, không làm dơ gùi. Thế nhưng trên con đường này sẽ gặp rất nhiêu người, nếu thấy nàng cầm thỏ trên tay, e là sẽ ghen tị.

Từ lần trước bị thôn dân nói xấu, Lý Đại Nương đã để ý hơn.

Cho dù là hai chị em dâu nhà Nguyên Thanh hay là con trai của bà ấy, đều là những đứa trẻ ngoan. Bà không chặn nổi miệng đời, chỉ có thể cẩn thận mọi chuyện, tránh bọn họ có cơ hội một mình trong ruộng.

Có bà ấy thì người khác cũng không thể nói xấu được.

Nếu như Liễu Phán Nhi và Lưu thị đi một mình ra đây, kiểu gì bà ấy cũng sẽ đi theo.

Liễu Phán Nhi đi tới suối nhỏ, lột da thỏ hoang, làm sạch thịt thỏ, lót rất nhiều lá cây trên ớt rồi mới bỏ con thỏ đã được làm sạch vào trong gùi.

Nhìn thấy nàng xách con thỏ, đeo gùi rời đi, Lý Đại Nương mới dọn dẹp, đi về phía ruộng nhà mình.

Mặc dù Liễu Phán Nhi có năng lực bảo vệ những thứ này, cũng có thể bảo vệ người nhà, nhưng như thế lại mất thời gian, vô cùng lỗ vốn.

Không chỉ có gạo trắng mì trắng có thể no bụng, cứ cách ngày lại có thịt ăn. Cuộc sống tốt như vậy, ai ai cũng ghen tị.

Là gia đình có cuộc sống tốt nhất trong làng, đã khiến nhà họ trở thành đối tượng bị ghen tị.

Lý Tiểu Bảo ngửa đầu nhìn mẫu thân: "Ca ca nói cái thứ giống như rắn này lại có thể ăn! Cũng không biết là nghe ai nói, nhất định là bị lừa rồi!"

Sau khi trở vê nhà, Liễu Phán Nhi nhìn thấy hai đứa bé trong nhà đang phơi nắng, †úm tụm quanh cái lu nhỏ.

Liễu Phán Nhi tò mò: "Trời nắng như thế, mấy đứa không thấy nóng sao?"

Cây có mọc thành rừng vẫn có thể bị gió thổi bật gốc, nếu có phiền phức vậy thì nên sống kín tiếng một chút.

Lý Nam cũng gật nhẹ đầu: "Đúng vậy, người nhìn xem, bơi qua bơi lại trong nước còn trơn bóng, thật buồn nôn!"

"Hả?”" Liễu Phán Nhi nghe nói thế, nàng sững cả người: "Còn hơn nửa nồi mà? Bán hết rồi sao?"

Liễu Phán Nhi nhìn thấy hai đứa nhỏ này tinh quái, cười một tiếng: "Nhà chúng ta vẫn còn có ruột kho, ta lại mới bắt được thỏ, hôm nay ăn thỏ xào! Ngày mai sẽ nấu lươn xào lăn cho các conl"

Lý Tiểu Bảo hơi uể oải, cảm thấy mình chậm hơn muội muội một bước: "Được, nương à, ngoại trừ hành lá, gừng tỏi, người còn cần thứ gì nữa? Con sẽ lấy giúp người!"

"A?" Lý Nam nghe thế thì trừng đôi mắt to lên: "Ấy cha, thì ra là nương nói à! Vật nhất định thứ này sẽ rất ngon, nương ơi, khi nào người sẽ làm cho chúng con ăn?!"

Lý Nam trả lời: "Nương ơi, ruột kho nhà mình bị người ta mua hết rồi!"

Liễu Phán Nhi nghe thế thì dở khóc dở cười: "Là ta nói đấy, các con có nghĩ là ta lừa gạt không?”

Lý Nam và Lý Tiểu Bảo gật đầu: "Nương, không ngờ thôn mình lại có nhiều người giàu đến thế, mấy kẻ ngốc cả ngày than nghèo mà mua những ba cân đó!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.