Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Chương 111: Bình an



Giờ Dậu vừa đến tỳ nữ của Ngải Vân đã tới thỉnh nàng qua ăn tối cùng, lời mời này quả thực làm cho Miên Miên có chút sửng sốt, rốt cuộc sau ba tháng né tránh nàng ta cũng đã chịu ra mặt rồi sao? Chẳng lẽ vì ngày mai là sinh nhật Dạ Mị cho nên muốn hỏi chuyện gì sao? Mặc kệ nàng ta suy tình điều gì Miên Miên vẫn quyết định đi tới Di Tâm cung một chuyến, nàng cũng không còn nhiều thời gian nữa rồi.

“Gần đây Xà hậu vẫn tốt chứ?” Linh Chi một mực trầm mặc khiến cho Miên Miên không thể không lên tiếng.

Linh Chi nghe nàng hỏi cũng chỉ cúi đầu cười cười nói: “Nương nương yên tâm, Xà hậu vẫn khỏe!” nói rồi tiếp tục trầm mặc không nói thêm bất cứ điều gì, vẻ rất chán ghét Miên Miên.

Miên Miên thấy được biểu tình của nàng ta cũng không tức giận mà chỉ cảm thấy may mắn cho Ngải Vân, ít nhất nàng ta cũng có được một nữ tỳ trung thành quan tâm tới nàng ta như vậy.

Dưới sự dẫn đường của Linh Chi, hai người nhanh chóng tới được Di Tâm cung của Ngải Vân.

“Sủng phi nương nương, thỉnh!” Linh Chi cúi người đưa tay làm động tác mời vào.

Miên Miên mỉm cười đi vào phòng trong, vừa bước vào cửa thì nụ cười càng thêm chói lọi, nàng rốt cuộc đã biết vì sao Ngải Vân lại trăm mưu ngàn kế muốn làm Xà hậu rồi, nơi này thật sự rất xa hoa, ngoại trừ tẩm cung của Dạ Mị thì đúng là không nơi nào có thể vượt qua được, bất quá, một mình nàng ta ở đây không cảm thấy cô đơn sao?

Linh Chi dẫn nàng đi hết vòng này tới vòng khác, Miên Miên bất đắc dĩ lắc đầu, lớn như vậy, lạnh lẽo như vậy thì có khác gì lãnh cung đâu?

"Nô tỳ tham kiến sủng phi nương nương!" Miên Miên vừa bước vào cửa đã nghe thấy hơn ba mươi cung nữ đang cúi người thỉnh an nàng.

“Đứng lên đi!” Miên Miên lạnh nhạt nói.

"Sủng phi nương nương thỉnh đi bên này, nương nương đã bày tiệc ở hậu hoa viên chờ người!” Linh Chi nói rồi dẫn theo nàng đi tới hậu hoa viên, Miên Miên cũng không nói gì mà im lặng đi theo.

Trong hoa viên, một nữ nhân ăn mặc vạn phần hoa lệ, khóe môi khẽ giươn lại thành một nụ cười đẹp hướng về phía Miên Miên. Miên Miên nhìn chung quanh một chút, hoa viên này lớn hơn tẩm cung của nàng rất nhiều, hoa cỏ cũng nhiều hơn, chỉ hiềm cái bây giờ đã là mùa đông nên cỏ cây cũng đã sớm khô héo rồi.

“Tới ngồi đi!” Ngải Vân đưa tay vẫy vẫy nàng, bộ dáng thập phần thân thiết, người không biết còn tưởng hai nàng là bạn tâm giao lâu năm kìa.

Miên Miên mỉm cười đi tới trước mặt nàng ta, trên bàn lớn đã bày đầy sơn hào hải vị, chung quanh trang trí đầy hoa tươi, đây cũng chính là loài hoa nàng thích nhất.

“Thích không? Nếu ta nhớ không lầm thì đây chính là hoa mai vàng mà ngươi thích nhất?” Ngải Vân nói rồi cười đầy hàm ý nhìn nàng.

Miên Miên hít sâu một hơi rồi cười nói: “Đúng là ta rất thích mai vàng, mùi hương thật dễ chịu!” nói rồi nhìn Ngải Vân, “Hôm nay Xà hậu mời ta đến đây thật kiến người ngoài chú ý nha!”

Ngải Vân cũng không nói gì chỉ nhìn về Linh Chi, Linh Chi hiểu ý lập tức cúi người lui ra ngoài.

“không có tỳ nữ đi theo mà ngươi cũng dám đến đây?” Ngải Vân cầm lấy bình rượu rót cho Miên Miên một ly, rồi lại rót cho mình một ly hỏi.

“Không có biện pháp, ngươi chọn lúc nàng đã theo Thái hậu đi cầu phúc cho bệ hạ mời ta đến, ta đâu thể không đến được?”

“Ngươi vì sao lại không lưu lại nàng? Chẳng lẽ chính ngươi cũng biết mạng mình không giữ nổi nên không muốn liên lụy nàng?” nói rồi nhàn nhã nâng ly rượu lên ý bảo Miên Miên cùng uống.

“Ta cảm thấy những lời này nên để ta nói thì thích hợp hơn!” Miên Miên nói rồi cũng nâng ly nhấp một ngụm nhỏ, “n, không tệ, là rượu ngon!”

Ngải Vân có chút sững sờ nói: “Ngươi cứ uống như vậy không sợ ta độc chết ngươi sao?”

“Ta chết cũng không phải một lần, có gì đáng sợ hơn nữa sao?” Miên Miên thản nhiên nói.

Ngải Vân vỗ vỗ tay cười lạnh, “Không tệ, rất tự tin, chỉ đáng tiếc là tự tin này của ngươi không thể giữ quá lâu rồi!” dứt lời thì đưa tay lên ý mời Miên Miên dùng thức ăn.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì? Có phải là nghĩ ra biện pháp giết chết ta rồi không?” Miên Miên không hề cấm kỵ trực tiếp hỏi.

“Nghe nói bệ hạ đã vài ngày không đến Tử Vân các của ngươi rồi? Cũng khó trách, bệ hạ gần đây quốc sự phiền não, địch quốc cũng sắp tấn công qua rồi hả? Aizzz, không có biện pháp, ngươi ngốc như vậy sao có thể trợ giúp được bệ hạ đây?” Ngải Vân tặc lưỡi lắc đầu vẻ đáng tiếc nói.

“Đúng, ta cũng biết mình không thông mình hơn ngươi, thế nhưng ta cũng không giống như ngươi a, ngươi hư hỏng như vậy chỉ sợ chủ ý cũng không được hay ho cho lắm a. Không phải ngươi lại định khuyên bệ hạ giết chết hay uy hiếp công chúa địch quốc chứ?” Miên Miên giảo hoạt cười nói.

“Ngươi…” những lời nói châm chọc của Miên Miên khiến Ngải Vân nộ khí nắm chặt bàn tay, sắc mặt trở nên rất khó coi, nhưng thấy Miên Miên khinh thường nhìn mình thì rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh tự nhủ, Ngải Vân, ngươi không thể nóng ruột, ngày mai thôi là ngươi có thể chính tay giết chết nàng ta rồi!

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, loại chuyện này không phải chuyện nữ nhân chúng ta có thể xen vào, đúng không?” Ngải Vân nhanh chóng thay đổi đề tài, bộ dáng vẫn cực kỳ khó coi nói.

Miên Miên thấy nàng ta như vậy cùng không nói gì mà chỉ nhàn nhạt cười, vẻ khinh thường càng lúc càng rõ hơn.

“Ngày mai là sinh nhật bệ hạ rồi, ngươi có năng lực như vậy đã nghĩ ra cách mê hoặc người chưa?” Ngải Vân khóe miệng giương lên nụ cười gian cầm đũa gắp lấy thức ăn nhìn Miên Miên thăm dò.

Miên Miên thấy khẩu khí nàng ta mang theo châm trọc thì chỉ cười lạnh nói: “Ngươi thì sao? Chắc hẳn đã có sẵn kế hoạch rồi hả, ta biết ngươi cũng không phải ngày một ngày hai, ta tin chắc nhục nhã ba tháng trước ngươi cả đời cũng không thể quên được, đúng không? Sao, kế hoạch báo thù rửa hận ngày mai của ngươi thế nào rồi?”

Ngải Vân nghe nàng nói mà không khỏi cười lớn, “Miên Miên a Miên Miên, vẫn là ngươi hiểu ta nhất, nhưng là ngươi muốn biết điều gì? Thật ngại là ta không có cách nào cho ngươi biết rồi, nhưng là ta có thể cho ngươi biết một điều, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi đến địa ngục rồi cũng không thể quên được!” nói rồi gắp cho Miên Miên một chút thức ăn vào trong chén, người ngoài không biết nhất định sẽ tưởng Xà hậu chiếu cố tỷ muội trong cùng thật tốt a!

"Ngươi cho rằng ta sẽ sợ sao?" Miên Miên khinh thường hỏi lại.

Ngải Vân nhún nhún vai vẻ không sao cả nói, “Ngươi có sợ hay không đối với ta không phải chuyện quan trọng, quan trọng là…ngươi phải chết!” Ngải Vân lạnh lùng gằn từng chữ một, “Đúng rồi, nếu ta tính đúng thì ngày mai nhi tử của ngươi cũng trở về rồi?” nói rồi gian xảo cười khiến cho Miên Miên có chút lo sợ.

“Ngươi muốn ám chỉ điều gì?” đột nhiên nghe nàng ta nhắc tới Tử Tử, Miên Miên bất giác cảm thấy có chút quái dị.

“Chắc là ngươi rất nhớ hắn a, cũng khó trách, hắn giống như cũng chưa từng rời ngươi lâu như vậy a!” nói rồi cười lớn.

Miên Miên nghe nàng ta nói vậy không tự giác nhíu mày, nàng cảm thấy những lời này của nàng ta còn có ý gì khác nữa.

“Ta nghĩ, lúc ta mất đi con gái thì cảm xúc lúc đó thế nào nhỉ? Nghe cung nữ nói lại thì ta rất thương tâm, rất khổ sở cùng đau xót, tiếc là ta đã quên mất rồi, không bằng ngày mai ngươi diễn lại một chút cho ta coi được không nhỉ?” Ngải Vân âm lãnh cười nói.

Miên Miên đứng phắt dậy, ném ly rượu trong tay nhìn nàng ta giận dữ nói: “Ngải Vân, ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu dám đụng tới Tử Tử, ta nhất định khiến ngươi chết không có chỗ chôn thây!” nói rồi phẫn nộ rời đi, Tử Tử là cả cuộc đời nàng, nàng tuyệt đối không cho phép hắn bị bất cứ thương tổn nào, tuyệt đối không cho phép!

Nhìn Miên Miên tức giận rời đi, Ngải Vân không kìm được cười lạnh, đúng lúc này thì Linh Chi vội vàng đi tới!

“Mọi chuyện thuận lợi chứ?” Ngải Vân không quay người lại hỏi.

“Nương nương yên tâm, bọn hắn vĩnh viễn cũng không có ngày trở lại được!” Linh Chi cười lạnh nói.

“Rất tốt, ngày mai Thụy Tuyết quốc sẽ triệt để thay đổi, ta chờ ngày nay đủ lâu rồi, giờ Tý ngày mai nhất định phải dời hon non bộ đi nhớ chưa? Ngày mai, Tử Tinh cung nhất định sẽ rất náo nhiệt đấy!” Ngải Vân lớn tiếng cười, nàng ta đã đợi ngày này lâu lắm rồi!

--- ---------

Đúng nửa đêm thì trên bầu trời đột nhiên xuất hiện những tia lôi điện khổng lồ, tiếng nổ không ngừng vang lên khiến Miên Miên giật mình tỉnh dậy.

"Ah..." Miên Miên bật dậy lớn tiếng hét lên, mồ hôi từ trên trán không ngừng nhỏ xuống.

"Nương nương... người làm sao vậy?" nghe được thanh âm hoảng sợ của nàng, cung nữ mới đến vội vàng chạy vào đốt đèn rồi đi đến cạnh giường lo lắng hỏi. Cung nữ này chính là do Vô Tình trước khi rời đi đã tuyển chọn cho nàng, rất trung thực và đáng tin cậy.

“Có sấm sét sao?” Miên Miên có chút bối rối hỏi.

“Vâng ạ, bên ngoài trời đang mưa rất to ạ!” nói rồi vội rót một chén trà đưa cho nàng.

Miên Miên vội uống một hớp trà, tâm tình cũng dần bình tĩnh trở lại chậm rãi rời giường đi đến cửa ngoài.

“Nương nương, ngoài trời rất lạnh, người cẩn thận kẻo bị cảm lạnh a!” cung nữ nọ vội cầm lấy một cái áo choàng khoác lên người Miên Miên. Trời đã chuyển sang đông rồi, bên ngoài trời rất lạnh, hôm nay lại có mưa to khiến không khí càng thêm lạnh.

Miên Miên vịn khung cửa nhìn những tia sét lập lòe trong trời mưa mà nội tâm không khỏi lo lắng, vì sao trong lòng nàng lại bất an như vậy? Đau quá, đau…

“Nương nương, người làm sao vậy?” cung nữ nhìn thấy sắc mặt Miên Miên ngày càng trắng bệch thì không khỏi lo lắng.

“Mùa đông rồi sao lại có bão lớn như vậy?” Miên Miên khó hiểu nhìn ra ngoài trời, gió lạnh thổi vào nhưng là nàng một chút cũng không để ý tới.

Tiểu cung nữ đứng cạnh nàng không khỏi run rẩy, “Nương nương, nên vào thôi, Thụy Tuyết quốc thời tiết chính là luôn bất thường như vậy a!” nói quay vào bên trong nói: “Nương nương, nô tỳ sẽ cho người mang ấm lô đến, bên ngoài trở lạnh rồi, người vẫn là nên vào đi thôi!”

Miên Miên nhìn bầu trời không ngớt biến hóa mà có chút bất an, lồng ngực nàng giống như bị dao đâm vào, đau đớn không thôi, mà thân thể nàng cũng trở nên run rẩy dữ dội trượt xuống dưới nền nhà.

"Nương nương... Nương nương người làm sao vậy?" tiểu cung nữ vừa mang ấm lô tới thì thấy Miên Miên đang ngồi trên nền nhà run rẩy liền chạy tới đỡ nàng lo lắng kêu lên: “Nương nương… Nương nương…”

“Đau, đau quá…” Miên Miên ôm ngực nhíu chặt lông mày, đuôi rắn đã lâu không xuất hiện phút chốc hiện ra.

“Nương nương…” tiểu cung nữ thấy nàng hiện nguyên hình hoảng sợ không thôi, nàng ta vội vàng nói: “Nương nương, người chờ ta, ta đi tìm ngự y tới!” nói rồi vội vàng xông ra ngoài trong trời mưa to.

“Đau quá…” ngực nàng đau quá, đúng lúc nàng đang quằn quại thì trong đầu nàng chợt hiện lên một vài hình ảnh lộn xộn, Miên Miên giật mình rồi vội vàng ngóc đầu dậy cố sức bò đi.

Một hồi mưa to gió lớn ập tới người nàng nhưng Miên Miên cố gắng né người bò đi, sức lực càng lúc càng yếu, không biết vì lẽ gì mà nước mắt nàng tự nhiên lại trào ra, vô thức gọi: “Tử Tử…Tử Tử…”

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.