Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Chương 126: Đáy vực kinh hoàng 10



Một ngày trôi qua, tâm trạng Miên Miên lúc này đây hệt như kiến bò trên chảo nóng, từ lúc trên đại điện tới giờ nàng căn bản không có cơ hội nhìn thấy Tử Tử. Miên Miên sốt ruột đứng ngồi không yên, chỉ cong ngày mai nữa thôi là Nữ hoàng kia sẽ khôi phục lại nguyên hình rồi, Tiểu Tịch nói nàng ta lúc đó sẽ vô cùng đáng sợ, nàng nên làm gì bây giờ?

“Nguyễn trù nữ, Nữ hoàng kêu ngươi làm điểm tâm mang qua bên đó, Quốc vương đói bụng rồi!” đúng lúc Miên Miên đang không biết phải làm thế nào để gặp được Tử Tử thì ngoài cửa truyền đến tiếng một thị nữ. Miên Miên ngoái đầu nhìn nàng ta vẻ mặt rạng rỡ không thôi.

"Được, ta lập tức sẽ đi làm!’ xem ra muốn gặp Tử Tử thì nàng chỉ có cách là phải khơi dậy tính tò mò trong hắn rồi, dù cho Tử Tử đã quên đi mọi thứ nhưng nàng tin chắc tính hiếu kỳ của hắn sẽ không thể mất đi hoàn toàn được, vậy thì nàng phải làm cái gì đó thật thần bí rồi!

--- -----Nửa canh giờ sau---- ----

“Nguyễn trù nữ, Nữ hoàng triệu kiến ngươi!” quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Miên Miên, Lệ tổng quản rất nhanh chóng đã tìm tới nàng.

Miên Miên lặng lẽ đi phía sau bà ta, trong lòng không ngơi suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến Tử Tử tin tưởng nàng.

Dưới sự dẫn dắt của Lệ tổng quản, Miên Miên có mặt tại hậu hoa viên, cảnh sắc nơi này thật khác xa trong rừng, trăm hoa đua nở, thập phần mê người. Miên Miên nhìn thấy bóng dáng Tử Tử ngồi bên cạnh Nữ hoàng ở một bàn đá phía xa, hai người ở giữa biển hoa như vậy thật sự có chút kích thích Miên Miên, cảnh này thật sự đẹp như tranh vẽ vậy.

“Nô tỳ thỉnh an Nữ hoàng, thỉnh an Quốc vương!” Miên Miên hành lễ mà không khỏi mắng thầm, tên tiểu tử thối này lại dám để cho mẹ ngươi thỉnh an, chờ ngươi khôi phục lại trí nhớ rồi xem ta chỉnh ngươi thế nào!

“Nguyễn trù nữ đứng lên đi!” Nữ hoàng khách khí nói, thanh âm vô cùng non nớt khiến Miên Miên không thể nào liên tưởng được nàng ta với sự tàn độc, khát máu mà Tiểu Tịch nói tới.

“Ngươi tới nói cho ta biết đây là cái gì, tại so nó lại có thể động đậy đâu này?” Tử Tử trưng ra bộ dáng non nớt hiếu kỳ nhìn Miên Miên hỏi mà bên cạnh hắn Nữ hoàng cũng mở to mắt khó hiểu nhìn Miên Miên, một màn này thật giống như những hài tử bình thường khác.

“Thưa quốc vương, đây chính là cá vàng nghịch nước ạ!” Miên Miên bình tĩnh nói.

"Cá vàng nghịch nước? Nhưng chẳng phải đây chỉ là một miếng bánh nhỏ thôi hay sao?” Tử Tử nói rồi mở hộp nhỏ trên bàn ra, trong hộp là một cái bánh rất rất nhỏ, nhưng mà chờ hắn bỏ miếng bánh vào trong hũ dấm chua thì chỉ trong chốc lát, miếng bánh nhanh chóng phình to thành hình dáng một con cá vàng, thần kỳ khiến cho người xem không khỏi tò mò.

Miên Miên khẽ mỉm cười, kỳ thật nàng chỉ là lợi dụng chút nguyên lý co lại khi gặp lạnh mà thôi, bất quá, có thể khiến cho Tử Tử tò mò mới chính là mấu chốt của vấn đề.

“Vì cái gì mà đồ ăn ngươi làm ra luôn cho ta cảm giác ngon miệng như vậy?” Tử Tử nghi hoặc nhìn Miên Miên dò xét như muốn tìm ra lý do hắn yêu thích đồ ăn nàng nấu.

Miên Miên nghe hắn hỏi chỉ khẽ cười nói: “Bởi vì khi làm đồ ăn nô tỳ rất chuyên tâm, đồ ăn đó là dùng tất cả tình yêu của nô tỳ mà làm thành!”

Nữ hoàng nghe nàng nói vậy có chút thỏa mãn nhìn Tử Tử, “Tướng công, chỉ cần người yêu thích ta sẽ ra lệnh cho nàng ngày nào cũng làm đồ ăn cho người!” nói ròi khuôn mặt nhỏ không hiều vì cớ gì mà ửng hồng lên trông thấy.

Miên Miên nhìn biểu tình của nàng ta mà có chút mất tự nhiên, nàng ta mỏ miệng là kêu con trai nàng là tướng công như vậy hóa chẳng ra nàng thành bà bà rồi chắc? Cảm giác quái dị khiến Miên Miên khó chịu, Nữ hoàng này lại còn tẩu hỏa nhập ma biến tới biến lui, nàng mới không cần con dâu quái dị như vậy đâu!

“Chúng ta không phải là đã gặp nhau rồi chứ?” Tử Tử đột ngột lên tiếng hỏi, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cùng nghi hoặc nhìn Miên Miên, cảm thấy có chút thân thuộc.

Nữ hoàng nghe hắn nói vậy nghi hoặc nhìn Miên Miên tựa như muốn nhìn thấu suy nghĩ của nàng lúc này.

Miên Miên thấy không khí có chút căng thẳng lập tức chống chế, “Nô tỳ ở trong rừng thường xuyên qua lại, thỉnh thoảng còn hái ít lá thuốc đem bán, có lẽ Quốc vương nói không chừng có vô tình gặp qua rồi!” nàng mới không hy vọng lúc Tử Tử chưa nhớ lại đã khiến Nữ hoàng nghi ngờ mà hỏng chuyện.

“Nữ hoàng…Nữ hoàng…” đúng lúc này thì thị nữ của Tiểu Tịch vội vàng chạy lại la lớn rồi quì phịch xuống run rẩy nói, “Nữ hoàng, công chúa đột nhiên sinh bệnh rồi!”

“Cái gì? Tiểu Tịch sinh bệnh rồi sao?” thân hình nhỏ nhắn của Nữ hoàng lập tức đứng dậy hỏi.

“Dạ thưa Nữ hoàng, công chúa đã sinh bệnh rồi ạ!”

Nữ hoàng vẻ mặt tràn ngập lo lắng nhìn qua Tử Tử, “Tướng công, người ở nơi này chờ ta, ta đi xem muội muội một chút!” nói rồi lại nhìn qua Miên Miên: “Ngươi ở đây hảo hảo chiếu cố Quốc vương, ta đi một lát sẽ quay lại!”, lời vừa dứt thân hình nhỏ nhắn lập tức rời đi, Lệ tổng quản thấy vậy cũng vội vã theo sau, đại điện rộng lớn phút chốc chỉ còn lại nàng cùng Tử Tử.

Trước lúc rời đi thị nữ của Tiểu Tịch đột ngột quay đầu nháy mắt với Miên Miên, nàng lập tức minh bạch mọi chuyện, xem ra, Tiểu Tịch chính là đang trợ giúp nàng.

“Ngươi làm đồ ăn rất ngon!” Tử Tử nhìn mọi người đã đi hết liền mỉm cười nói với Miên Miên.

"Tử Tử..." Miên Miên nhịn không được thở dài.

Tử Tử nghe nàng gọi thẳng tên mình phút chốc giống như bị điện giựt, thanh âm này thực sự rất quen thuộc, quen thuộc đến độ khiến cho hắn run rẩy không thôi.

“Bảo bối thương yêu của ta, ta muốn vượt qua núi cao, tìm kiếm nơi mặt trời dừng bước, tìm kiếm nơi ánh trăng ẩn mình, ta phải đi đến tận cùng thế giới, tìm kiếm truyền thuyết người tuyết bí ẩn, ta sẽ tìm mọi biện pháp có thể để hắn gọi tên ngươi…ta muốn bình an trở về, trở về kể cho ngươi nghe hết thảy những chuyện kỳ thú này, bảo bối thương yêu của ta…” Miên Miên nhẹ cất lời hát bài Bảo bối thương yêu mà Tử Tử thích nhất ngày trước, nàng hy vọng hắn nghe thấy mà tỉnh lại, có thể nhớ ra nàng, nhớ ra mọi chuyện.

Thanh âm Miên Miên tràn ngập yêu thương, ôn nhu mà dịu ngọt khiến cho Tử Tử hoảng hốt không thôi…đúng lúc Miên Miên hát xong từ cuối cùng thì hắn đột nhiên hừ nhẹ nói: “Lại hát bài này rồi, xin nhờ, ta đã không còn là tiểu hài tử nữa rồi!” nói rồi kinh ngạc dùng bàn tay nhỏ nhắn bịt miệng mình, trời ạ, hắn…hắn như thế nào lại nói những lời này?

Mà Miên Miên đứng một bên nở nụ cười rạng rỡ nhìn hắn hỏi: “Tiểu mỹ nam, nhiệm vụ của ngươi hoàn thành rồi sao? Có nhớ mẹ không?”

“Tiểu mỹ nam cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Tử Tử lần nữa không khống chế được nói ra rồi bắt đầu ôm lấy trán, nhíu mày rên rỉ.

“Tử Tử…Tử Tử, ngươi làm sao vậy?” Miên Miên thấy bộ dáng thống khổ của hắn vội vàng đi tới lo lắng hỏi.

“Ngươi là ai? Đến tột cùng thì ngươi là ai hả?” Tử Tử ôm trán thống khổ hỏi, thân hình nhỏ nhắn vì cơn đau mà bắt đầu run rẩy.

“Tử Tử, ta là mẹ ngươi a, ngươi chẳng lẽ không nhớ ta sao?” Miên Miên sốt ruột hỏi.

"Ta không biết ngươi…ta không biết ngươi!" Tử Tử hét lên, vì sao nữ nhân này lại khiến hắn có cảm giác quen thuộc đến thế? Loại cảm giác đau đớn này đến tột cùng là vì đâu? Vì sao hắn lại không thể nghĩ ra điều gì cả? Thế nhưng mà…hắn như thế nào có thể trả lời những câu hỏi của nàng đơn giản như thể hắn rất quen miệng vậy?

“Tử Tử, ta là mẹ ngươi, là mẹ ruột của ngươi a!” Miên Miên vôi vàng đi tới đỡ hắn sốt ruột nói, nhìn hắn thống khổ như vậy nước mắt nàng rất nhanh rơi xuống, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…Tử Tử…” Miên Miên đau lòng nói, nàng là mẹ mà lại không chu toàn trách nhiệm của mình để hắn tuổi còn nhỏ mà đã phải chịu đựng nỗi đau này.

"Làm sao vậy?" thanh âm nghi hoặc đột nhiên vang lên, Nữ hoàng vừa bước vào đã thấy Tử Tử bộ dáng thập phần thống khổ, gương mặt nhỏ lập tức trở nên băng giá.

Miên Miên thấy nàng ta đã trở lại thì lập tức cúi đầu không nói, bởi vì bây giờ chỉ cần nàng nói sai một câu thì e Tử Tử sẽ gặp nguy hiểm mất.

“Tướng công, người làm sao vậy?” Nữ hoàng nhỏ tuổi đi đến bên người Tử Tử, bộ dáng lúc này thập phần lo lắng.

“Không có việc gì, là ta mệt mỏi muốn nghỉ ngơi thôi!” Tử Tử đột ngột nói dối, hắn cũng không biết vì sao mình lại nói dối, trực giác cho hắn biết hắn phải bảo vệ nữ nhân này!

“Vậy chúng ta liền đi nghỉ thôi, nghỉ ngơi rồi chúng ta lại chơi đùa được không?” Nữ hoàng cười sáng lạn nói, bộ dáng nàng lúc này thật sự giống tiểu hài tử hồn nhiên.

“n, được!’ Tử Tử đối với sự hồn nhiên của nàng dần bình tâm trở lại, cười cười nắm tay nàng hướng tới biệt viện.

Miên Miên nhìn theo bóng lưng hắn mà không khỏi thờ dài, nàng nên làm gì bây giờ? Tử Tử đến tột cùng là có nhớ ra nàng hay không? Chỉ còn ngày mai nữa thôi là mùi xà nhân trên người nàng không giấu được nữa rồi, nàng nên làm sao bây giờ? Nếu ngày mai mà nàng không mang được Tử Tử rời đi để Nữ hoàng khôi phục lại hình dáng thì nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng nhất định phải mau chóng nghĩ cách đưa Tử Tử rời khỏi nơi đây mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.