Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Chương 16: Qúa nhiều qui củ



“Hả? Cái gì?” Nghe vậy, Miên Miên hoảng sợ nhìn cô cô này, nàng hoàn toàn không hiểu ý của những lời này.

“Ngươi vượt qua kiểm tra rồi, như thế nào? Lời nói của ta rất khó hiểu sao?” Kim cô cô này đối với Miên Miên kinh ngạc hiển nhiên có chút bất mãn.

“Không, ta không phải ý này, ta là muốn nói ta vừa rồi không phải đã đào thải sao? Như thế nào…” Không đợi nàng nói xong, Kim cô cô dường như không kiên nhẫn phất phất tay, các cung nữ bước lên trước lôi nàng đi nơi khác.

“Ai, ta còn chưa hỏi…” hai chữ ‘rõ ràng’ bị cung nữ ‘kéo túm’ triệt để ứ ở trong ngực.

Nguyễn Miên Miên vừa rời đi, đám cô cô kia đứng dậy cúi người hành lễ với Kim cô cô.

Kim cô cô lườm các nàng quát lớn: “Các ngươi nhớ kỹ cho ta, không nên quên Nhu phi đã phân phó, mỹ nữ đương nhiên phải lấy, nhưng bộ dạng bình thường giống người kia chúng ta đây càng cần, hiểu chưa?”

Mọi người nghe nói đương nhiên hiểu là có ý gì, bệ hạ sủng ái nhất chính là Nghi phi nương nương tiếp theo là Nhu phi, Nghi phi nương nương bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, Nhu phi đương nhiên không muốn quá nhiều mỹ nữ tiến cung, phải biết rằng, ai cũng biết Nhu phi đối với bảo tọa xà hậu đã sớm như hổ rình mồi.

--- -----Nửa tháng sau---- ---

“Nguyễn Miên Miên ngực ưỡn cao mông buộc chặt, ai nha, ngươi đây là cái gì?” Cô cô dạy dỗ nhìn màn thầu lăn xuống từ ngực nàng không khỏi căm tức hỏi.

“Cô cô ta thật sự không có cách nào ‘cố gắng’ rồi, của ta nhỏ như vậy, người nói ta, ta chỉ có thể để cái màn thầu vào lót thôi.” Nói xong, phi thường ủy khuất bĩu môi.

“Nguyễn Miên Miên ăn cơm không được phát ra tiếng, ngươi là heo sao?” Cô cô quát lớn.

“Cô cô… Đó là tiếng bụng ta kêu…” Miên Miên ủy khuất nói, ở chỗ này mỗi bữa cơm đều chỉ được ăn một chút, nói là cái gì bảo trì dáng người, thật sự là bi ai, nàng rất lâu chưa ăn no rồi!

“Nguyễn Miên Miên đó là rửa riêng. Chậu chung, sao ngươi có thể lấy giặt quần áo?”

“Ách, cô cô yên tâm, ta rất vệ sinh, ta không lấy bồn này rửa chân đâu, tục ngữ không phải nói càng rửa càng khỏe mạnh mà!” Nàng ngước mắt sáng lạn cười, cô cô thấy thế vịn cây cột điên cuồng thổ huyết.

“Trà hoa hồng”

“Trà hoa cúc “

“Trà hoa lài” Các tú nữ đang mở ra trà hoa tự mình tỉ mỉ bào chế, đương nhiên bài học này là trà đạo.

Nguyễn Miên Miên nhìn các tú nữ từng người biểu hiện tài hoa, đầu nàng không tự giác nhỏ mồ hôi, làm sao bây giờ, tất cả các loài hoa các nàng đều chọn rồi mà nàng ngay cà cái lá cây cũng không đụng, xong rồi, cái này chết chắc rồi! Đúng lúc này, cô cô đi tới trước mặt của nàng, “Nguyễn Miên Miên mở chén trà ngươi ra.”

Nghe vậy, Nguyễn Miên Miên cười cười xấu hổ, vô cùng không được tự nhiên mở chén trà ra, cô cô thấy thế mày càng nhíu chặt, một giây sau nàng nhịn không được lớn tiếng cả giận nói: “Ngu ngốc, ta bảo ngươi ngâm trà hoa ngươi ngâm hoa giả?!”

--- -----Tắm rửa---- ----

“Nguyễn Miên Miên mau cởi quần áo xuống tắm.” Cô cô gào thét.

Nguyễn Miên Miên toàn thân cứng ngắc run lên nhìn trong hồ nước vô số đuôi rắn, vì sao, vì sao những nữ nhân này vừa xuống nước tắm rửa toàn bộ liềnhiện hình rồi?!

“Ngất tiểu chủ, ngươi đừng chọc cô cô tức giận a!” Miên Miên quay lại nhìn, ngồi bên người nàng là Chúng Bình đã hiện nguyên hình, nàng ta vừa nói chuyện, vừa đem cái đuôi nàng ta bảo dưỡng cực hạn liên tục quơ quơ trước mắt, liền nghe “ầm” một tiếng, nàng không ngoài dự liệu của mọi người quả nhiên té xỉu.

Các tú nữ trong hồ nước nhìn thấy bộ dáng nàng lúc này lần nữa che miệng cười nói: “Quả nhiên là danh xứng với thực ngất tiểu chủ!”

Từ đó, nàng trong đám tú nữ có một xưng hô khác, ‘ngất tiểu chủ’!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.