Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Chương 7: Hiện trạng đáng sợ



Một mình nức nở hồi lâu, Nguyễn Miên Miên cũng không thấy nha hoàn kia tới, cố nén nhịn củng cố tinh thần, thôi, ông trời cho cô một cơ hội trùng sinh, cô sao có thể dễ dàng vứt bỏ, sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy a!

Nghĩ thế, cô liền bắt đầu dò xét, cả gian phòng khí chất cổ điển, chẳng lẽ cô giống trong tiểu thuyết miêu tả xuyên không đến cổ đại sao? Một giây sau, cô lại bác bỏ ý nghĩ này, nếu là cổ đại, vì sao cả phòng đều là đá? Giường đá, bàn trang điểm bằng đá, bàn đá, ghế đá…

Thiết kế ở đây thật sự rất đặc biệt a, chẳng lẽ cô đã đến Thạch Đầu quốc? Nghĩ tới đây, trên gương mặt đầy nước mắt của cô rốt cục cũng xuất hiện một chút ý cười, quốc gia kỳ quái a!

Nhớ lại vừa mới nghe được tiểu nha đầu kia gọi cô là tiểu thư, có thể thấy, chủ nhân thân thể này đích thị là thiên kim a, chỉ là thiên kim tiểu thư này tại sao lại rời khỏi thân thể mình? Chẳng lẽ lại giống như trong tiểu thuyết viết bị ép hôn? Hay là tiểu thư này trong phủ không được đối xử tốt? Cô nghĩ không ra.

Đúng lúc này, cô vô tình thoáng nhìn qua trên bàn, ồ, đây không phải là gương sao? Gương đồng a, chẳng lẽ cô thật sự xuyên không đến cổ đại? Cũng một giây sau, cô không thèm nghĩ vấn đề này nữa, mà chỉ muốn xem chủ nhân thân thể này đến tột cùng bộ dạng dài ngắn thế nào, nghĩ tới liền vén chăn lên chuẩn bị đi nhìn dáng vẻ hiện tại của mình, chỉ là ai cũng không ngờ, trong khoảnh khắc tấm chăn được vén lên, một tiếng kêu hoảng sợ tràn đầy cả gian phòng.

“A …..yêu quái a….” Nguyễn Miên Miên dùng toàn bộ sức lực lớn tiếng la lên, mắt cô bởi vì thấy cái “chân” kia của mình mà mở to hơn mắt bò, cả thân thể đều run rẩy run rẩy không thôi, hàm răng run lên đập vào nhau phát ra tiếng “lập cập lập cập…”, trời ạ, cái “chân” kia… NO, đây không phải là chân, đó là một cái đuôi, đúng hơn là một cái đuôi rắn có vẩy…

“Không… Sẽ không đâu… Cái này… Nhất định nhất định là ảo giác, đúng… phải… Là ảo giác” Nguyễn Miên Miên run giọng cố gắng thôi miên mình, ngay sau đó cô vừa điên cuồng nuốt nước miếng muốn dùng cách này để giảm bớt cảm giác sợ hãi, vừa cẩn thận từng chút một đưa tay ra, chỉ thấy tay cô nhẹ nhàng run rẩy đặt trên cái đuôi sờ một cái, lập tức, cảm giác lạnh buốt kia làm cho cô lần nữa thét lên không thôi.

“Ah …rắn… rắn… rắn rắn rắn ——” Nguyễn Miên Miên rống lớn, một giây sau, cô bởi vì không chịu được sợ hãi như vậy, cả người lập tức trở thành trạng thái cương thi, cứng ngắc ngã xuống giường triệt để hôn mê bất tỉnh, chỉ là ngất đi nên cô không biết, chờ đợi cô sẽ là sự thật so với cái này còn đáng sợ hơn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.