Đại Xúc

Chương 47: Cho em nhìn đã nghiền



Phòng bếp nhà Thẩm Diệc Thanh có mấy cái hồ nước thủy tinh, bên trong phân biệt nuôi các loại hải sản tươi mới tung tăng nhảy nhót, một khi uy áp của bảo bảo bá chủ đại dương phóng thích, đám hải sản một giây trước còn đang khoan khoái chơi đùa lập tức đứng thẳng một hàng hệt như học sinh tiểu học nghe thấy tiếng còi trên sân thể dục, sợ đến độ đánh mất hết thảy dục vọng muốn sống, chỉ chờ xếp thành hàng bơi vào trong miệng rộng của bá chủ đại dương.

Cho tới giờ chưa từng thấy tình cảnh bậc này, Thẩm Diệu hết sức ngạc nhiên: “Oa, tôm còn biết đứng xếp hàng nữa.”

Cậu biết một ít người cá có thể dùng tiếng ca khống chế hải sản, nhưng tình huống chỉ búng tay một cái là có thể đồng thời nhanh chóng thao túng rất nhiều hải sản như Thẩm Diệc Thanh thì Thẩm Diệu chưa từng thấy được.

Một xúc tu Thẩm Diệc Thanh cuốn lấy đồ vợt cá, hai cái xúc tu khác hợp lực bưng một cái thau to, cái vợt vừa bỏ vào trong hồ nước, mấy bạn nhỏ hải sản liền ngay ngắn trật tự đi vào vợt, vợt nhanh chóng đựng đầy, nâng lên khỏi nước, đổ qua thau, chỉ qua nửa phút, hải sản trong hồ nước đều bị dời ra.

Nhóm hải sản bị phân biệt đổ vào trong hai cái bồn, một bé cua linh hoạt đạp lên người mấy bạn nhỏ hải sản nổi lên khỏi mặt nước, hai cái càng trái phải đồng thời đè hai công tắc mở nước xuống, vòi nước hai bên bắt đầu xả ra.

“Phun hết đồ dơ trong bụng ra.” Thẩm Diệc Thanh mệnh lệnh, lại phóng ra một làn sóng uy áp.

Sóng uy áp thứ hai phóng ra, nhóm hải sản sợ ngất tại chỗ, ngao sò sợ tới mức điên cuồng phun nước, ốc biển sợ tới mức phụt phụt phun bùn, cua sợ tới mức miệng sùi bọt mép…

Thẩm Diệc Thanh bình tĩnh giải thích với Thẩm Diệu: “Trước khi nấu anh phải kêu chúng nó thanh lọc bên trong.”

Thẩm Diệu trợn mắt há mồm, xem thế là đủ rồi.

Kỳ thật Thẩm Diệc Thanh ăn uống không chú ý như vậy, ở trên đất bằng đều là rửa rửa xong liền ăn, ở dưới biển thì chỉ há to mồm một hơi nuốt cả hải sản cả nước biển, nhưng làm đồ ăn cho Thẩm Diệu thì cẩn thận thế nào cũng không đủ.

“Bên trong phun sạch thì lại rửa bên ngoài.” Thẩm Diệc Thanh nói.

Nhóm hải sản nghe lệnh, đứa sau tiếp đứa trước vọt tới chỗ vòi nước xối xối, xối chốc lát, Thẩm Diệc Thanh thấy đã xêm xêm, nhân tiện nói: “Được rồi, tắt nước đi.”

Bé cua đứng ở trên bồn nước lập tức nịnh nọt dùng càng trái càng phải kẹp lấy công tắc mở nước kéo lên trên, nước ngừng lại.

Bé cua này, có thể nói là một bé cua gian tế…

Thẩm Diệc Thanh dùng xúc tu quấn lấy bé cua đó tự mình rửa cho nó, xong lập tức ném vào trong nồi hấp đầu tiên.

Bé cua cứ cho rằng có thể tránh được một kiếp: “…”

Trên bàn bếp, một cái nồi hấp với một cái nồi nấu cùng chậm rãi bốc lên hơi nước, đám xúc tu phân biệt cuốn một cái vỉ hấp với một cái thố bỏ vào trong bồn, Thẩm Diệc Thanh nghiêm mặt, giọng điệu nghiêm túc nói: “Thích hợp chưng ăn thì đi vào vỉ hấp, thích hợp nấu ăn thì vào trong thố, tự mình nghĩ xem nên đi như thế nào, đừng vào nhầm.”

Nhóm hải sản nơm nớp lo sợ tự động đi vào.

Nhìn đến đây, Thẩm Diệu thật sự không thể bình tĩnh nổi: “Hải sản còn biết mình thích hợp bị hấp hay là thích hợp bị nấu hả?”

Thẩm Diệc Thanh nghiêng mặt qua nhìn cậu: “Chúng nó không biết.”

Thẩm Diệu chớp chớp mắt: “Vậy…”

Thẩm Diệc Thanh: “Là anh khống chế.”

Thẩm Diệu: “…”

Thẩm Diệc Thanh mỉm cười, đôi mắt hoa đào cong cong thực động lòng người: “Anh chọc em vui thôi, vui không?”

Thẩm Diệu bị nụ cười kia làm lóa mắt, ngẩn ra một chốc, mới nói: “Vui.”

Tại sao đột nhiên lại biết thả thính dữ vậy, thiết lập không phải là ngốc manh à, lại học được bí kíp từ trong bộ phim thần tượng nào nữa rồi… Thẩm Diệu bị thả thính đến thất điên bát đảo, tim đập như trống, phát điên nghĩ.

Trong bầu không khí nổi bong bóng ngọt ngào phấn hồng thiếu nữ này, đám hải sản nhỏ đáng thương chầm chậm chầm chậm, chín.

Dưới sự đồng tâm hiệp lực hợp tác của nhóm xúc tu, Thẩm Diệc Thanh nhanh chóng làm ra một bàn đồ ăn, bắt mắt nhất trên bàn chính là một nồi canh xương hầm bự, nước canh nấu thành màu trắng ngà đậm đà, trên mặt nước còn lững lờ từng quả cẩu kỷ đỏ tươi, thọat nhìn vô cùng dưỡng sinh, giống như uống vào là có thể trường sinh bất lão!

“Đến, nếm thử tay nghề ông xã nào.” Thẩm Diệc Thanh dùng thìa múc một bát canh cho Thẩm Diệu, lại không múc cho mình.

Trong lòng Thẩm Diệu ngọt ngào, đầu óc bị sự thật mình đang yêu đương quậy cho lọt vào trong sương mù, suy nghĩ mơ hồ bất định, nghĩ đông nghĩ tây, đỏ mặt uống hai ngụm canh mới phát hiện Thẩm Diệc Thanh không múc cho chính hắn.

“Anh cũng ăn đi.” Thẩm Diệu nói.

“Đây là đặc biệt nấu cho em.” Ánh mắt Thẩm Diệc Thanh có chút gian tà, “Canh xương hầm, uống vào xương mau lành… anh ninh tận vài tiếng lận đó, em nên uống sạch không thừa một giọt.”

Trong lòng Thẩm Diệu ấm áp, rũ mắt tinh tế thưởng thức, nói: “Rất ngon, rất thơm, đậm đà.”

Chỉ có điều mỗi ngụm đều hơi sàn sạt ê răng, có thể là vụn xương không lọc sạch, nhưng Thẩm Diệu sợ Thẩm Diệc Thanh nghe xong không vui cho nên không nói, canh xương hầm này tuy rằng hơi sai sai, nhưng dù sao thì hương vị rất thơm, cuối cùng Thẩm Diệu vẫn húp sạch một nồi canh đầy dưới ánh mắt tha thiết khó hiểu của Thẩm Diệc Thanh, ăn đến bụng nhỏ tròn xoe, cơ thể nhúc nhích liền cảm thấy trong bụng nước gợn lân lân.

“Đúng rồi, Diệu Diệu.” Thẩm Diệc Thanh lột cua cho Thẩm Diệu, chỉ chỉ gương mặt tuấn mỹ không có tỳ vết của mình nói, “Em thích diện mạo của anh không?”

Mặt Thẩm Diệu ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Thích.”

Hồi đầu cậu có thiện cảm với Thẩm Diệc Thanh, chủ yếu chính là vì cái mặt soái ca của hắn…

Thẩm Diệc Thanh: “Nếu em cảm thấy chỗ nào không đẹp thì cứ nói cho anh biết, anh sửa.”

Nói xong, xách mũi mình cao lên một cm, rồi lại đè trở về.

Thẩm Diệu: “…”

Cho tới giờ chỉ từng nghe nói “em cảm thấy anh không tốt chỗ nào, anh sửa”, chứ còn chưa từng nghe nói chỗ nào không đẹp thì sửa đâu!

Thẩm Diệu nhìn kỹ mặt Thẩm Diệc Thanh, phát ra từ tận đáy lòng nói: “Anh cực kỳ phù hợp thẩm mỹ của em, đâu cũng đẹp.”

Thẩm Diệc Thanh liếm liếm môi, ánh mắt giống như con cá mập đói khát: “Diệu Diệu em thả thính anh.”

“Không.” Thẩm Diệu bất đắc dĩ, “Chỉ là nói thật thôi.”

“Vậy em có thích minh tinh nào không?” Thẩm Diệc Thanh tính tình tốt hỏi, “Anh có thể biến ra, cho em nhìn đã nghiền.”

“Không có!” Thẩm Diệu lập tức phủ nhận, sau đó ôm vẻ mặt chịu phục nói, “Hơn nữa cho dù có cũng không được, nào có ai tự cắm sừng cho mình như anh đâu?”

“Biến thành kiểu gì không phải đều là anh sao.” Thẩm Diệc Thanh để một cái vỏ cua chất đầy thịt cua ra trước mặt Thẩm Diệu.

Thẩm Diệu lắc đầu như trống bỏi, nhận lấy vỏ cua dùng đũa gắp thịt ăn: “Vậy cũng không được, yêu đương nhất định là tinh thần và thể xác đều chỉ thích một mình anh, dù chỉ là trên suy nghĩ thì cũng không được nghĩ về người khác.”

Thẩm Diệc Thanh cong môi, ở dưới bàn dùng cẳng chân vuốt ve chân Thẩm Diệu, lại cười nói: “Nói cách khác, tinh thần và thể xác em đều chỉ thích một mình anh, không suy nghĩ tới người khác ư?”

Thẩm Diệu bưng vỏ cua lên đặt ở bên miệng, giống như lùa cơm lùa hết thịt cua vào miệng, mỹ mãn nhai nhai, lau miệng, con ngươi sạch sẽ như hai hòn đá nhỏ trong hồ nước: “Đương nhiên, nếu ngay cả việc này cũng làm không được thì sẽ không đáp ứng ở bên anh.”

Thẩm Diệc Thanh cảm động không thôi, xoạt một phát đứng dậy bắt đầu cởi quần áo!

Thẩm Diệu sợ tới mức hai chân phản xạ có điều kiện kẹp chặt: “Anh còn đến hả!?”

“Không phải không phải.” Thẩm Diệc Thanh lúc lắc xúc tu, “Hiệu quả thuốc qua rồi, anh sắp biến về nguyên hình.”

Sợ rách quần áo!

Nam thần anh tuấn lại một lần nữa căng lên thành kraken bảo bảo hồng nộn, Thẩm Diệu hít sâu, an ủi mình rằng về sau đây đều là chuyện bình thường, phải học cách thích ứng tiếp nhận, vì thế Thẩm Diệu xây dựng tâm lý vài giây đồng hồ, vô cùng chủ động đưa tay sờ sờ đầu tròn bự của kraken bảo bảo, lấy làm thân cận.

Hết chương 47

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.