Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ

Chương 31



Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, mặc áo váy đỏ rực càng tôn lên làn da trắng nõn, trên vai đeo một chiếc túi nhỏ màu bạc và đôi giày cùng màu, cả người đều tràn ngập khí tức thanh xuân tịnh lệ, cô đứng bên người thái tử điện hạ lại không hề bị che lấp phong thái, trái lại còn bổ sung lẫn nhau khiến người ta nghĩ tới một từ vô cùng thích hợp để miêu tả: trai tài gái sắc.

Ninh Vũ Phi hiển nhiên là ngẩn người, cũng không phải lý do nào khác mà là cậu thấy cô gái này hơi quen mặt.

Cô gái tò mò hỏi: “Điện hạ, vị này là?”

Thẩm Lăng Dục nhíu mày nhưng rất nhanh hắn cười cười, nói với cô gái bên cạnh: “Kha Như em vào trước đi, ta lập tức sẽ qua.”

Cô gái được gọi là Kha Như rõ ràng còn đang hiếu kỳ, cô nhìn Ninh Vũ Phi rồi lại nhìn thái tử điện hạ nhưng cuối cùng lại không hỏi gì mà quay đầu cười duyên với Thẩm Lăng Dục: “Nếu vậy thì em vào trước.”

Thẩm Lăng Dục gật đầu.

Kha Như cười cười lễ phép với Ninh Vũ Phi, nhưng vì thái tử không giới thiệu hai người nên cô vẫn không mở lời.

Ninh Vũ Phi lại lập tức tỉnh ngộ, đã biết vị này là ai…

Nói đến Kha Như cũng là người nổi danh trong đế quốc ngân hà, cùng xuất thân từ phủ bá tước nhưng Kha gia thịnh còn Ninh gia suy, quả thật không thể nào so sánh nổi, mà không nói tới ở trong Kha gia xuất ra rất nhiều danh nhân có tiếng tăm, chỉ cần nói tới bá tước Kha Vinh bây giờ là thành viên nguyên lão viện cũng đủ khiến người người coi trọng.

Kha Như là cháu gái Kha Vinh, sinh ra đã đẹp động lòng người, nghe nói trời sinh đã có giọng nói rất hay, ở trong giới âm nhạc cũng có chỗ đứng, bằng tiếng ca động nhân mà có danh tiếng rất cao trong dân chúng, là minh tinh nổi tiếng chân chính.

Lý ra với thanh niên cùng độ tuổi với Ninh Vũ Phi, không ai không biết cô nàng.

Nhưng khổ nỗi, Ninh Vũ Phi trời sinh là gay lại còn là 0, đối với phái nữ chỉ kích phát tình cảm đồng bạn chứ không hề sinh ra nửa điểm ý niệm kiều diễm nào.

Cho nên nếu nói Ninh Vũ Phi truy tinh thì sẽ truy nam giới, còn với nữ giới thì không bài xích nhưng cũng không cảm thấy hứng thú như thẳng nam.

Chứ đừng nói bây giờ Ninh Vũ Phi còn không phải người bản địa, nhất thời không nhớ ra cũng là chuyện bình thường.

Ninh Vũ Phi bên này chỉnh lại ký ức, bên kia thái tử điện hạ lại bỗng hoảng hốt.

Kha Như vừa vào phòng, Thẩm Lăng Dục đã kéo Ninh Vũ Phi quay người vào gian phòng kế đó, cừa vừa mới đóng, thái tử điện hạ đã khẩn trương nói: “Tiểu Phi, anh bảo đảm tuyệt đối không hề làm chuyện gì có lỗi với em, anh không phải là cùng Kha Như hẹn hò một mình, vốn là Kha Tán hẹn anh, ai ngờ tên đó lại đưa em gái của hắn tới!”

Kha Tán là người có tiền đồ nhất bây giờ ở Kha gia, sau này chắc sẽ kế thừa Kha gia, hiện nay hắn ta và thái tử thường xuyên đi lại cũng không khiến người ta bất ngờ.

Mà Thái tử điện hạ vội vã tỏ thái độ như vậy cũng là có nguyên do.

Phóng tầm mắt khắp đế đô tinh, thái tử điện hạ và nghị trưởng sama tuyệt đối là kim cương Vương lão ngũ hàng đầu, có biết bao quý nữ ở trong đế quốc ngân hà tâm tâm niệm niệm muốn trở thành nửa kia của họ, nên mấy loại tin đồn bát quái từ trước đến nay không hề ngừng.

Mà đối tượng scandal lớn nhất của thái tử điện hạ chính là cô gái xinh đẹp động lòng người Kha gia kia —— Kha Như.

Vừa hay gia thế Kha Như đúng là tiêu phối tuyển hoàng hậu các đời, hơn nữa Kha Tán và thái tử điện hạ có quan hệ bạn bè, quan hệ rất tốt, hai tầng quan hệ này cũng thành chuyện phiếm bàn tán của các dân chúng.

Mặc kệ hai người họ có ý hay không nhưng đề tài CP quốc dân vẫn thỉnh thoảng chạy lên làm đầu đề.

Ninh Vũ Phi ở đế đô tinh, đương nhiên cũng nghe qua, vì sợ cậu hiểu lầm mà Thẩm Lăng Dục mới sốt sắng như vậy.

Hắn thấy Ninh Vũ Phi không lên tiếng, càng thêm sốt ruột, nhấc tay nắm chặt lấy tay cậu, đôi mắt vàng tràn đầy lo lắng tiến vào lòng người: “Tiểu Phi, giờ anh để cô ta trở về có được không? Anh chỉ cần không thích thì sau này anh sẽ không gặp Kha Tán nữa!”

Bởi vì quan hệ Kha Tán với Thẩm Lăng Dục tốt như vậy nên Kha gia mới chân chính đứng sau lưng thái tử, nếu vì chuyện nhỏ nhặt này mà không qua lại với Kha Tán, thì…

Ninh Vũ Phi đột nhiên hoàn hồn, ngưng thanh nói: “Lăng Dục anh nói gì vậy? Kha Tán thật lòng đối xử với anh, vất vả lắm hai người mới hợp ý làm bạn bè, sao nói không gặp là không gặp? Mấy lời như vậy để Kha Tán nghe được thì hắn sẽ rất đau lòng!”

Ninh Vũ Phi vì hắn suy nghĩ, khiến Thẩm Lăng Dục lập tức cong cong mắt, nụ cười thích ý không ngừng lan tỏa.

“Tiểu Phi… anh sợ em hiểu lầm.” Giọng nói thái tử điện hạ trong sáng êm tai, bởi vì trộn thêm vài phần thận trọng mà mạnh mẽ đâm vào lòng người: “Anh sợ em không vui, nếu vì chuyện này mà tạo khoảng cách giữa anh và em thì anh hối hận muốn chết.” Thẩm Lăng Dục vừa nói, vừa cầm tay Ninh Vũ Phi đặt lên lồng ngực mình: “Em thử đi, trong đây chỉ có mình em, chỉ chứa mình em, không hề có cảm giác với người khác, nếu mất đi em thì anh làm gì cũng đều không có ý nghĩa.”

Từ trước tới nay lời tâm tình mà thái tử điện hạ nói, dù là ai cũng đỡ không nổi.

Ninh Vũ Phi nghe vậy thì đỏ mặt, rút tay về mới lên tiếng: “Lăng Dục, em không hiểu lầm, anh mau đi đi, đừng để người ta chờ lâu.”

Thái tử điện hạ vẫn không yên tâm: “Không giận thật chứ?”

Trong lòng Ninh Vũ Phi hỗn loạn không thoải mái nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng cười cười, nói: “Sẽ không, tuyệt đối không.”

Nghe Ninh Vũ Phi nói như vậy, Thẩm Lăng Dục mới chính thức thanh tĩnh, hắn nhìn Ninh Vũ Phi, trong lòng hơi động, không nhịn được mà miệng khô lưỡi khô: “Tiểu Phi…”

Đúng lúc đó, truyền đến tiếng gõ cửa: “Điện hạ? Xảy ra chuyện gì sao?”

Là tiếng Kha Tán.

Hắn ta đã sớm tới, thấy em gái mình vào một mình, còn tưởng bên kia Thẩm Lăng Dục xảy ra chuyện nên đi ra hỏi.

Tim Ninh Vũ Phi nhất thời căng thẳng, Kha Như không quen biết cậu còn Kha Tán lại biết, nếu để hắn ta nhìn thấy thì người sáng suốt chỉ sợ cũng suy nghĩ nhiều…

Cũng may Thẩm Lăng Dục biết nặng nhẹ, hắn xua tay để Ninh Vũ Phi thoáng lùi về sa, quay người mở cửa, mỉm cười đi ra ngoài: “A Tán, cậu nói thật đi, chuyện hôm nay là bá tước phu nhân an bài phải không?”

Kha Tán cười khổ nói: “Điện hạ, tôi cũng không còn cách nào…”

Thẩm Lăng Dục cười khẽ: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ coi Kha Như là em gái, sau này còn làm vậy thì tôi sẽ tức giận.” Lời này nói nghe ôn hòa nhưng về sau thoáng nhấn mạnh, bắt bí tâm tình vừa đúng, ân uy đều xem trọng.

Kha Tán sao lại không hiểu: “Là thần hạ lỗ mãng.”

Thẩm Lăng Dục vỗ bả vai hắn ta, treo nụ cười đúng hiệu: “Đừng nghĩ nhiều, thông gia là con dao hai lưỡi, có tình cảm thì sẽ gia cố, còn không có tình thì… sẽ chữa lợn lành thành lợn què…”

Lời hắn có ý riêng, Kha Tán lại giật mình, lĩnh ngộ được.

Hiện nay Đế hậu chính là ví dụ điển hình.

Ban đầu, hoàng đế và đại công hầu tước phủ là có quan hệ thân thiết thế nào nhưng giờ thì sao? Đúng là nhìn nhau đã sinh chán ghét, nếu không phải đại công hầu tước phủ cẩn thận, chỉ sợ sớm đã bị hoàng đế nhổ cỏ tận gốc, mượn cớ diệt trừ.

Kha Như thích thái tử nhưng thái tử vô ý với cô, cưỡng ép đến với nhau, chỉ sợ sẽ phản tác dụng.

Chờ bọn họ rời đi, Ninh Vũ Phi ở trong phòng mới chậm rãi nhắm mắ, dựa vào bên tường thở hổn hển.

Lời thái tử không chỉ nói cho Kha Tán nghe mà còn nói cho chính cậu nghe.

Nhưng lời này không thích hợp cho trường hợp vừa nãy, nhỡ đâu có kẻ hữu tâm nghe được thì sẽ ẩn thành mầm họa, nhưng thái tử để cậu yên tâm mà vẫn mở miệng nói.

Nói trắng ra, thái tử vẫn là sợ Ninh Vũ Phi hiểu lầm, sợ đến mức không để ý tất cả.

Tại sao phải sợ như vậy? Bởi vì quá lo lắng mất đi.

Lo lắng chỉ một ngọn lửa nhỏ lơ đãng đều có thể biến thành ngọn lửa hừng hực không thể dập tắt, lo lắng hết sức cẩn thận từng li từng tí một thậm chí là lo sợ đến mức tái cả mặt mày…

Hà tất? Hà tất phải như vậy!

Ninh Vũ Phi sắp bị hổ thẹn trong lồng ngực đè nén đến vỡ tung.

Cậu có thể cảm nhận được cảm tình của Thẩm Lăng Dục, cảm nhận rõ ràng nhưng càng như vậy thì càng bất an, càng thấp thỏm, càng ảo não…

Thái tử điện hạ căng thẳng đến mức không hề hỏi cậu lý do đến Tinh Thần tháp.

Mà tại sao cậu tới? Nếu hỏi thật… thì cậu sẽ trả lời ra sao? Nói mình có hẹn với nghị trưởng sama?

Thẩm Lăng Dục sợ cậu hiểu lầm, sốt ruột đến mức không ngừng giải thích, còn cậu, còn cậu thì sao, cậu đủ tư cách để hiểu lầm sao?

Ninh Vũ Phi là một kẻ không biết xấu hổ mà chân đạp ba thuyền làm gì có tư cách hiểu lầm a a a a!

Ninh Vũ Phi mang theo tâm lý hoảng loạn, thật hận không thể dùng đầu đập tường mà chết!

“Tiểu Vũ, anh nghe nói em mới tới, sao chưa lên?” Giọng nói Tạ Cảnh vang lên bên tai cậu.

Ninh Vũ Phi đột nhiên tỉnh táo, hít sâu một hơi mới trả lời: “Lập tức tới đây.”

Vốn muốn đến sớm để đổi thành cậu chờ Tạ Cảnh, kết quả vẫn trễ…

Quá thất bại, về tình cảm có lỗi với bọn họ còn chưa tính, làm chuyện gì cũng không bằng dụng tâm của họ.

Ninh Vũ Phi thở dài, lắc đầu, sửa sang lại tâm tình rồi rời phòng, đi về phía phòng VIP.

Quả nhiên, Tạ Cảnh đã đến, nhìn thấy Ninh Vũ Phi tiến vào, hắn mỉm cười nói: “Qua đây, cùng chọn món đi, nhìn xem em muốn ăn gì.”

Ninh Vũ Phi nghe lời đi qua, nhìn menu trên bàn, bị thức ăn tinh mỹ làm cho hoa cả mắt.

“Nhìn có vẻ rất ngon.” Menu được làm bằng công nghệ cao, toàn bộ hình chiếu ở trên mặt bàn, trực tiếp còn hiện lên cả quá  trình gia công món ăn, tất cả quy trình đều trong suốt hóa, khi làm xong thì đảm bảo chất lượng 100% cho khách hàng.

Nhưng món ăn đều đầy đủ sắc hương, đừng nhìn đây chỉ là hình chiếu, nó còn kết hợp cả việc mô phỏng xúc cảm và hương vị hoàn mỹ, đương nhiên không trực tiếp thưởng thức mà giống như để một bữa khai vị để người ta hận không thể lập tức gọi món lên bàn.

Thấy Ninh Vũ Phi do dự không quyết, Tạ Cảnh nói: “Không quyết định được thì gọi toàn bộ cùng thử lần lượt nhé.”

Ninh Vũ Phi chấn động, gì mà gọi toàn bộ? Đồ ăn nơi này đắt tiền không khác gì nuốt kim cương, gọi toàn bộ thì chỉ có nước bán nhà!

Tuy rằng sớm biết nghị trưởng sama thổ hào không đối thủ nhưng mỗi lần ra ngoài đều phải sắm một nhận thứ mới.

“Không cần không cần!” Ninh Vũ Phi vội vàng khoát tay nói: “Chỉ có hai chúng ta, ăn không hết thì thật lãng phí!”

Tạ Cảnh khẽ cười, đôi mắt đào hoa cong lên nhìn chăm chú vào cậu: “Cũng được, một lần thử vào món, như vậy còn có thể hẹn em nhiều lần hơn.”

Ninh Vũ Phi nghe vậy thì vô cùng thẹn thùng nhưng may mà không phải lãng phí, trong lòng cũng thoải mái không ít, vì vậy nói: “Học trưởng anh chọn đi, mỗi lần anh chọn đều là món em thích ăn.”

Ninh Vũ Phi chỉ thuận miệng nói lời thật nhưng hiển nhiên lời nói vô tâm này lại đổi lấy niềm vui người khác, Tạ Cảnh khẽ cong mối: “Đã nhiều năm như vậy, khẩu vị của em vẫn chưa thay đổi.”

Đại khái ý hắn ám chỉ là khoảng thời gian trước kia khi còn hẹn hò nhau… Nhưng lời vào tai Ninh Vũ Phi lại khiến cả người cậu cứng đờ.

Khẩu vị… Chưa thay đổi?

Từ sau khi Ninh Vũ Phi tỉnh lại, cuộc sống vẫn luôn nằm trong khu vực hỗn loạn, không nghiêm túc suy nghĩ nhiều chi tiết nhỏ nhặt.

Nhưng lúc này cậu bỗng ý thức được một vấn đề rất đáng sợ.

Thái tử điện hạ và nghị trưởng sama đều thật lòng thích ‘Ninh Vũ Phi’ nhưng Ninh Vũ Phi bây giờ không phải ‘Ninh Vũ Phi’ họ yêu, thậm chí bọn họ còn không hề có cảm giác được sao? Yêu một người móc tim móc phổi như vậy, thay đổi chút cũng không thấy dị dạng sao?

Tuy nói thời gian ‘Ninh Vũ Phi’ ở bên họ không tính là quá lâu, nhưng… chân chính coi trọng một người, sao lại không phát hiện?

Trừ phi…

Sắc mặt Ninh Vũ Phi trắng bệch, bị suy nghĩ của mình dọa sợ.

Có hai khả năng: Một là hai người không hề thích ‘Ninh Vũ Phi’ như biểu hiện, cho nên mới không phát hiện người đã bị đổi, còn có một khả năng nữa chính là… Cậu và ‘Ninh Vũ Phi’ rất giống nhau, giống đến mức không ai phân biệt nổi…

Có khả năng như vậy sao? Nhưng cậu không hề kế thừa hoàn toàn ký ức của ‘Ninh Vũ Phi’, mà dù có kế thừa hoàn toàn thì hai người khác nhau cũng không thể hòa thành một, nếp sống này nọ, khẩu vị sở thích này nọ, sau có khả năng sẽ giống nhau như đúc…

Chờ chút, Tạ Cảnh mới vừa nói ‘Khẩu vị chưa thay đổi’, nói cách khác, cậu và ‘Ninh Vũ Phi’ thích đồ ăn đều giống nhau!

Ninh Vũ Phi hít một ngụm khí lạnh, nghĩ đến thời điểm mình vừa mới xuyên qua, Tạ Cảnh mời mình ăn một bữa, khi đó Tạ Cảnh chọn thức ăn, cậu chỉ thấy ăn rất ngon, lại không hề nghĩ tới đó chình là Tạ Cảnh vì ‘Ninh Vũ Phi’ mà chuẩn bị, nhưng vì sao hàng nhái như cậu cũng có khẩu vị như thế?

Còn có thái tử điện hạ ngàn dặm xa xôi đi Bala tinh hái quả đào… Hoàng hậu chuẩn bị quả trà, Thẩm Thiên Huân tự mình làm các món điểm tâm… Tất cả đều là thứ cậu thích, chỉ là trùng hợp thôi sao? Sao có nhiều loại trùng hợp đến như vậy?

Không phải là trùng hợp, thì là gì?

Chỉ nghĩ vậy thôi, Ninh Vũ Phi liền bị giật mình.

Không thể! Hoàn toàn không thể! Tuyệt đối không thể!

“Tiểu Phi?” Tạ Cảnh nhận ra sự khác thường của Ninh Vũ Phi: “Sao vậy? Trông em không khỏe?”

Ninh Vũ Phi đột nhiên ngẩng đầu, miễn cưỡng áp chế nhịp tim, khắc chế giọng nói của mình: “Học trưởng… anh có thấy em khác gì lúc trước không?”

Hoàn toàn không biết tại sao Ninh Vũ Phi hỏi vậy, Tạ Cảnh nghi ngờ nói: “Có ý gì?”

Ninh Vũ Phi biết mình có phần khó hiểu nhưng cậu đang rất hoảng hốt: “Em nói ra, em bây giờ và em trước kia, ừm… có gì không giống nhau không?”

Tạ Cảnh hơi run lên, lông mi dày cong buông xuống, che đi con ngươi cuốn đặc bóng tối bên trong: “Chắc cũng có phần không giống như không sao, con người thì không ngừng trưởng thành, sẽ thay đổi chính là chuyện bình thường.”

Ninh Vũ Phi nghe Tạ Cảnh nói vậy nhưng lại như không được an uit, cậu vẫn tiếp tục hỏi: “Học trưởng, em trước kia là như thế nào? Ý em là, em trước kia là hạng người gì?”

Cậu nóng lòng muốn phân biệt nhưng vì quá hoảng nên quên mất… Hỏi như vậy sẽ không ra kết quả, chỉ làm người ta tức cảnh sinh tình, xốc lên vết thương không ngừng thối rữa ở trong đáy lòng.

“Hạng người gì sao?” Giọng nói Tạ Cảnh hơi phập phùng: “… Em rất đặc biệt, rất đặc biệt đối với anh.”

Ninh Vũ Phi ngơ ngác, bỗng nhiên cậu có loại cảm giác quen thuộc, giống như rất lâu trước đây, cậu cũng hỏi qua như vậy và người đối diện cũng trả lời như vậy.

Nhưng cậu không bình tĩnh như bây giờ mà cũng không hồn bay phách lạc như bây giờ.

Khi đó hình như hai người đang cãi vã, Ninh Vũ Phi liên tiếp rống lên giống như đang phát tiết: “Anh thích cái gì của tôi? Tôi có gì đáng giá để anh thích? Tôi chỉ là người bình thường, không có chỗ nào đặc biệt, không hề đáng để anh thích!”

Thanh niên trong ký ức có dung mạo ưu mỹ, bàn tay nắm tay cậu lại dùng sức vượt quá tưởng tượng, giọng nói hắn vô cùng dễ nghe, êm tai đến mức dù người xa lạ cũng bất giác liếc qua, êm tai đến mức âm sắc thê lương xuyên thấu vào lòng người: “Anh không biết, anh không biết anh thích gì ở em nhưng anh thật sự rất thích em, em đối với người khác chỉ là người bình thường, nhưng đối với anh lại là người đặc biệt, Tiểu Vũ, điều này thật khó hiểu nhưng em rất quan trọng với anh, rất rất quan trọng… Anh không muốn chia tay, dù thế nào cũng đừng chia tay với anh.”

Ninh Vũ Phi lại không hề cảm thấy được an ủi, cậu đem tất cả lời nói trong cõi lòng moi ra: “Tôi chịu đủ rồi, Tạ Cảnh, tôi chịu quá đủ rồi! Tôi không muốn cùng người kế thừa Đại Tạ hầu tước phủ người thừa kế nói chuyện yêu đương, không muốn vạn người nhìn chằm chằm vào tôi, tôi chỉ muốn yêu một người bình thường, một tình yêu bình thường, có thể yên lặng sống hết đời! Yêu cầu của tôi không cao, thật sự không cao, bỏ qua cho tôi đi.. Xin anh, buông tôi ra, tôi thật sự không muốn ở cùng anh, càng… không tưởng tượng ra tương lai của chúng ta…”

Cảm xúc tuyệt vọng kia giống như trời đất sụp đổ, Ninh Vũ Phi cảm nhận được cảm giác nghẹn thở cường liệt, đợi đến khi hồi thần thì trên mặt đã thấm ướt một mảnh.

Ninh Vũ Phi đột nhiên đứng dậy, cả người đều chật vật: “Em… em đi wc chút.”

Cậu vội vàng rời bàn ăn, trốn qua căn phòng nhỏ bên trái.

Cửa phòng đóng lại, hai tay Ninh Vũ Phi chống trước bồn rửa tay, nhìn trên gương phản chiếu gương mặt trắng nhợt của mình.

Ký ức vừa nãy… là lúc chia tay của ‘Ninh Vũ Phi’ và Tạ Cảnh sao?

Bởi vì cảm xúc đoạn ký ức này của ‘Ninh Vũ Phi’ quá kịch liệt, trái tim cậu còn đang đập thình thịch, loại cảm giác cay đắng ngập trong khí quản, đau nhức kéo đến khoang ngực, đến khi thở ra lại có vị đắng chát.

Ninh Vũ Phi biết lý do họ chia tay, vì ở bên Tạ Cảnh có áp lực quá lớn, toàn bộ cuộc sống đều rối loạn hết, Ninh Vũ Phi không kiên trì nổi mà chia tay, đoạn cãi nhau đó dường như cũng ấn theo sự thực này…

Nhưng cỗ cay đắng tràn ngập toàn bộ tim kia, làm cho ai cũng thấy tuyệt vọng ngột ngạt… thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

“Tiểu Phi?” Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Ninh Vũ Phi hít sâu một hơi, xả nước lạnh, sau khi rửa mặt mới ổn định lại tinh thần.

“Học trưởng, thật ngại quá.” Ninh Vũ Phi xin lỗi, cũng không biết vì sự thất thố mà xin lỗi hay là vì vấn đề không rõ nguyên nhân kia mà xin lỗi, hay là vì lý do khác…

Dù sao chuyện cậu có lỗi với hắn rất nhiều, nói bao nhiêu lần xin lỗi cũng không đủ.

Tạ Cảnh hơi cười, trong mắt tràn đầy sủng nịch: “Thức ăn đã lên một lượt rồi, em thử đi, xem có thích không?”

Ninh Vũ Phi đồng ý, đi tới trước bàn ngồi xuống.

Tạ Cảnh tự nhiên mà chiếu cố hắn, một bữa không thấy hắn ăn cái gì giống như chỉ cần  nhìn ngắm Ninh Vũ Phi, chọn ra những thức ăn thích hợp nhất đưa lên, nghe cậu nói một câu “Rất ngon”, chiếm được lời khen ngợi tốt nhất, thế là đủ thỏa mãn rồi.

Ninh Vũ Phi căng thẳng bất giác thanh tĩnh lại, cùng Tạ Cảnh ở chung thật sự là quá tự tại, hắn không khó lường như thái tử, không nguy hiểm như nguyên soái, hắn ôn hòa, săn sóc, tốt đẹp không tỳ vết, ở bên hắn, đại não giống như được nghỉ ngơi, không cần phải suy nghĩ điều gì cả, vì hắn đã làm xong tất cả.

Nhưng trong lòng Ninh Vũ Phi lại thấy khó chịu, đúng vậy, Tạ Cảnh là một người rất hoàn mỹ không ai sánh bằng, nhưng không có nghĩa hắn là người sẽ chăm sóc người khác hoặc thích chăm sóc người khác.

Chỉ là, nếu không dụng tình quá sâu thì sao cần phải thấp kém đến như vậy?

Ninh Vũ Phi thực sự không chịu nổi nữa, cậu mở miệng: “Học trưởng, em…”

Giống như bén nhạy nhận ra lời Ninh Vũ Phi muốn nói, Tạ Cảnh mỉm cười, nhẹ giọng cắt ngang: “Hiện giờ anh rất vui, Tiểu Vũ, anh thật sự rất vui. Dù phải gạt tất cả mọi người, dù gặp mặt đều phải lén lút, dù  vẫn luôn duy trì quan hệ không thấy ánh sáng như vậy, anh cũng rất vui vẻ… Anh cầu không nhiều, thật sự không nhiều, chỉ cần em ở bên cạnh anh, như vậy là đủ rồi.”

Một câu nói đánh cho Ninh Vũ Phi thanh tỉnh, cậu hoàn toàn thu lại lời nói bên miệng.

Không thể nói, tuyệt đối không thể nói!

Đây không phải là cứu vớt, mà là đẩy hắn xuống vực sâu vạn trượng.

Trong đầu bỗng hiện ra một Tạ Cảnh tiều tụy tuyệt vọng mất đi sức sống của hai năm trước kia, Ninh Vũ Phi hoàn toàn bình tĩnh tỉnh lại.

Có một số lời, không phải không có dũng khí nói ra, mà là phải có dũng khí lớn lao mới không thể nói ra!

Thẳng thắn tất cả, giải quyết mọi chuyện thì cậu có thể giải thoát rồi.

Vậy còn Tạ Cảnh thì sao? Chẳng lẽ muốn hắn lại sống không bằng chết một lần nữa sao?

Mà không nói, cũng chỉ là giấu đầu hở đuôi!

… Đúng là cmn đề bài không cách nào giải!

Dùng bữa xong, buổi chiều Tạ Cảnh còn có việc, không thể ở lâu nên khi đưa Ninh Vũ Phi xuống lầu thì đi trước.

Tuy nói bữa cơm này Ninh Vũ Phi ăn không biết vị nhưng tâm tình Tạ Cảnh lại rất tốt, dung mạo tuấn mỹ vẫn luôn mang theo nụ cười mê người, may là xung quanh không người khác, bằng không lại phải gây nên hỗn loạn…

Ninh Vũ Phi mua vui trong nỗi khổ mà nghĩ… Tốt xấu gì cũng làm cho hắn cao hứng, coi như đây là bồi thường nho nhỏ đi…

Ra thang máy, hai người nên đi mỗi người một ngả, tầm mắt Tạ Cảnh lơ đãng liếc qua phía trước, sau đó giơ tay ôm lấy toàn bộ Ninh Vũ Phi.

Ninh Vũ Phi không phòng bị, nhưng vì thấy hổ thẹn nên không có ý tránh thoát.

Tạ Cảnh hôn lên tóc cậu: “Anh đi.”

Ninh Vũ Phi đáp: “Đi đường cẩn thận.”

Lưu luyến không rời buông ra Ninh Vũ Phi, Tạ Cảnh đi đến bão đỗ xe bên phải.

Ninh Vũ Phi thở một hơi, đang chuẩn bị quay đầu rời đi, thì bỗng thấy trong bóng tối có một nam tử mắt vàng đứng ở đó như dung hợp với hắc ám.

Tim đập thịch một tiếng, Ninh Vũ Phi đứng tại chỗ cũ, không dám động đậy.

Thái tử điện hạ cứ như vậy nhìn cậu, nụ cười mê người trong ngày thường như bị ma quỷ cướp mấ, chỉ để lại khóe môi áp chế và đôi mắt âm lãnh.

Giọng nói của hắn rất nhẹ, uốn lượn trên không lại mang vẻ tịnh lãnh.

“Ninh Vũ Phi, hắn suýt nữa giết chết em, em quên hết rồi à!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.