Khi cậu nhìn thấy thái tử xuất hiện thì rất sợ hãi nhưng ngay sau đó tất cả nỗi sợ hãi đều bị lời nói lạnh giá này áp xuống.
Lập tức Ninh Vũ Phi giống như lọt vào một đám sương mù.
Khí áp quanh người Thẩm Lăng Dục rất thấp. Tính tình hắn từ trước tới nay như là hai thái cực, lúc vui vẻ thì giống như ánh mặt trời tỏa muôn vàn ánh sáng, lúc tức giận thì thứ ánh sáng đó lại biến thành xanh đậm u lãnh ma mị, nhiệt độ tăng cao nhưng lại cao đến mức độ nguy hiểm, giống như có thể đốt cháy mọi vật thành tro tàn, hủy diệt tất cả vật sống.
Ninh Vũ Phi thích một thái tử điện hạ sáng ngời chói mắt bao nhiêu thì càng sợ một Thẩm Lăng Dục lạnh lẽo này biết bấy nhiêu.
Giấc mộng buổi tối hôm đó đột nhiên hiện lên trong đầu, giọng nói lạnh lùng của Thẩm Lăng Dục đập thẳng vào tim Ninh Vũ Phi: ‘“…Em bỏ rơi tôi.”
Ninh Vũ Phi run lên một cái, đột nhiên hoàn hồn… Cậu hoảng hốt vội nói: “Xin lỗi, Lăng Dục.”
Ninh Vũ Phi cúi đầu, bộ dáng dè dặt, cẩn thận như một đứa nhỏ làm sai, có lẽ cậu còn không biết mình làm sai cái gì nhưng vẫn theo bản năng sợ hãi mà nói lời xin lỗi.
Đột nhiên, Thẩm Lăng Dục bình tĩnh lại.
Thần sắc hắn phức tạp nhìn Ninh Vũ Phi, rõ ràng trong ngực đang có một con dao cùn không ngừng mài vào tim hắn, từng chút từng chút, mài qua mài lại đau đến mức máu thịt be bét nhưng vẫn không dám lấy ra, bởi vì không muốn làm ra chuyện không thể cứu vãn nên đành phải tự làm tổn thương chính mình.
“Em không hề có lỗi với anh.” Giọng nói của Thẩm Lăng Dục đè xuống rất thấp, âm sắc khàn khàn nghẹn đắng: “Người em có lỗi, chính là bản thân em.”
Câu nói này vừa thốt ra, khí tức âm u tràn ngập xung quanh đều đột nhiên tan biến giống như từng ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua mây đen mù mịt, xoá tan đi tất cả, làm dịu đi bầu không khí căng thẳng.
Đến khi Ninh Vũ Phi hồi thần thì phía sau lưng và lòng bàn tay đã đẫm ướt mồ hôi, thậm chí cậu còn cảm nhận tâm trạng u ám đủ đến nhiễm đen mọi thứ ở sâu trong đáy lòng Thẩm Lăng Dục.
Có lẽ sẽ có một ngày, giấc mộng kia trở thành hiện thực, Ninh Vũ Phi hoảng loạn nghĩ vậy.
Thẩm Lăng Dục thở dài, kéo Ninh Vũ Phi ôm vào trong lòng, lực đạo hắn ôm cậu không lớn, thậm chí có thể nói là rất nhẹ như đang ôm bảo thạch dễ vỡ, cẩn thận chặt chẽ và vô cùng trân trọng.
“Đừng sợ, anh không giận.” Hắn khẽ nói.
Phía sau lưng Ninh Vũ Phi đột nhiên căng thẳng.
Thẩm Lăng Dục chôn ở trong hõm cổ Ninh Vũ Phi, hít sâu một hơi: “Không có gì đáng để tức giận, những chuyện kia không phải là anh không biết, tính cách của em anh đã sớm hiểu, bây giờ tức giận cũng chẳng đáng.” Nói rồi thái tử tự giễu giương khóe môi, kéo ra nụ cười đắng chát: “Hơn nữa, nếu em không nhẹ dạ như vậy thì anh cũng đã sớm chết ở Dương gia.”
Lời này hắn nói không giống như nói cho Ninh Vũ Phi nghe, mà như nói cho chính mình nghe.
Dù nói thế nhưng trong lòng vẫn có đố kỵ lên men như con rắn độc không ngừng xé cốt nhục, hấp thu huyết dịch, mang đến thống khổ vô biên.
Thẩm Lăng Dục nhìn cần cổ trắng nõn trước mặt, thật muốn cắn xuống một cái nhưng lại không thể, hắn nhìn chăm chăm không chớp mắt, cuối cùng đè nén mà run rẩy hôn lên, chậm rãi nói: “Tiểu Phi, anh biết em không quên được hắn ta, chuyện này rất bình thường, cái thứ gọi là tình cảm từ trước đến nay dễ dính phải nhưng lại khó bỏ đi. Nhưng nghe anh nói một câu, hắn ta không đáng, tên Tạ Cảnh kia vĩnh viễn không đáng để em trả giá một phần tình cảm nào cả.”
Ninh Vũ Phi nghe từng câu từng chữ, đại não chậm rãi chuyển động, loáng thoáng nhớ được một vài thứ.
Đúng rồi, lúc đó Ninh Vũ Phi và Tạ Cảnh hẹn hò cũng không tận lực giữ bí mật, rất nhiều người đều biết, khi đó tình cảnh thái tử gian nan cũng không lý nào lại không biết…
Lại càng không nói tới, bốn năm trước thái tử liều mạng cứu Ninh Vũ Phi, thời điểm lúc đó… hình như vừa lúc Ninh Vũ Phi và Tạ Cảnh chia tay.
Hóa ra thái tử đều biết….
Ninh Vũ Phi thở phào một hơi nhưng ngay sau đó tim cậu lại hẫng một nhịp.
Biết chuyện đã qua thì đã sao? Biết đến mới càng thêm nguy hiểm!
Nếu để thái tử biết bây giờ Ninh Vũ Phi và Tạ Cảnh còn giao du, hơn nữa lại còn giao du hơn một năm, nhận hai chiếc nhẫn đính hôn thì…
Một cơn ớn lạnh xộc thẳng lên đỉnh, Ninh Vũ Phi bị cảnh tượng trong suy nghĩ mình dọa đến cứng người.
Đúng lúc đó, Thẩm Lăng Dục kề sát bên tai cậu nói: “Tiểu Phi, không quên được cũng chẳng sao nhưng tuyệt đối đừng để bị gạt, em đã đáp ứng anh, mãi mãi không liên hệ với hắn ta, cũng đáp ứng sẽ không rời bỏ anh… Tiểu Phi, em nói anh phải tin em, bây giờ anh hoàn toàn tin em.”
Cho nên… Đừng để anh thất vọng.
Cậu cuối cùng Thẩm Lăng Dục không nói ra, nhưng Ninh Vũ Phi lại nghe ra.
Đáng tiếc, cậu không dám đáp lại nửa lời.
Ván đã đóng thuyền, việc đã đến nước này, đường lui đã sớm bị chặn, ngoài trừ cắn răng tiếp tục đi về phía trước thì không còn cách nào khác, dù rằng con đường phía trước vẫn là một màu đen kịt…
Sau khi bị Tạ Cảnh vẽ trong vòng luẩn quẩn, Thẩm Lăng Dục cũng ở tình huống này mà cố giúp cậu tìm một cái cớ thật tốt để trấn an Ninh Vũ Phi cũng cưỡng ép trấn an chính hắn.
Bị thái tử điện hạ đưa về phủ bá tước, Ninh Vũ Phi lâm vào bế tắc.
Càng nghĩ lại, Ninh Vũ Phi cảm thấy… quá quỷ dị!
Nghị trưởng sama cho rằng Ninh Vũ Phi và thái tử là anh em họ, từ nhỏ lớn lên cùng nhau nên thân cận cũng là chuyện bình thường, hắn độ lượng biểu thị: Đừng nghĩ nhiều, đừng nên nghĩ nhiều, dù sao hai người cũng có quan hệ máu mủ không thể nào chém đứt.
Thái tử điện hạ biết Ninh Vũ Phi và Tạ Cảnh trước đây yêu nhau, cho rằng bây giờ Ninh Vũ Phi có phần nhẹ dạ, dù sao thể loại bạn trai cũ tồn tại chính là để người ta ghét, thái tử điện hạ biểu thị: Anh tin em, vô cùng tin em cho nên chúng ta cùng nhau chống ngoại địch, vất bạn trai cũ qua một bên đi!
Nhưng loại chuyện ‘anh họ biến thành người yêu’ và ‘cùng bạn trai cũ hợp lại’ Ninh Vũ Phi hy vọng bọn họ, một người sẽ suy nghĩ nhiều thêm, một người sẽ bớt tín nhiệm đi!
Người ta nói chỉ số IQ của con người trong khi yêu đều giảm tốc không phanh, bây giờ cậu không biết là do chỉ số IQ của nghị trưởng sama và thái tử điện hạ giảm xuống thành 0, hay là chỉ số IQ của mình là âm.
Căn cứ vào kinh nghiệm mà nói, tính khả thi của vế sau là khá lớn, thế nên…
Lẽ nào bọn họ sớm đã biết tất cả mọi chuyện?
Ý nghĩ này vừa xoẹt qua, cả người Ninh Vũ Phi đẫm một tầng mồ hôi lạnh, cậu bị chính mình dọa sợ!
Không, sẽ không, không nói tới nghị trưởng sama, chỉ nói tới việc thái tử điện hạ biết chuyện Ninh Vũ Phi và ‘bạn trai cũ’ hợp lại, tám phần mười sẽ hắc hóa, trực tiếp diệt luôn đôi ‘cẩu nam nam’ này, sao còn có thể giúp cậu kiếm cớ, thậm chí là còn động viên?
Ninh Vũ Phi đau “bi” mà rên rỉ một tiếng, chuẩn bị đi dội nước lạnh để dịu đi mệt mỏi toàn thân.
Ninh Vũ Phi vừa mới nhấc chân lên lầu, bên trong đã truyền đến tiếng Dương Nhược Vân: “Tiểu Phi, có khách đến tìm con.”
Vừa nghe có người tìm, tim Ninh Vũ Phi lại chật một nhịp.
Ai ai ai, là ai?
Trưa nay Ninh Vũ Phi mới cùng nghị trưởng sama ăn cơm, chiều thì thái tử điện hạ đưa về, theo lý ra hai người này sẽ không đến tìm cậu nữa, vậy sẽ là ai? Lý Lâm? Không thể, nếu là tên đó có khi đã vọt thẳng lên lầu rồi.
Ninh Vũ Phi khó hiểu mà thấy kỳ lạ, bước chân xuống lầu cũng chậm hơn hẳn.
Nhưng dù có chậm đến mấy thì xuống mấy bước là đã đến cuối cầu thang.
Vừa mới đi ra, Ninh Vũ Phi trực tiếp hít một hơi. Quân nhân?! Nguyên soái đại nhân? Không thể, nếu là Hoắc Bắc Thần thì ngữ khí của mẹ sẽ không bình tĩnh như vậy.
Chẳng lẽ là An Thanh? Chắc sẽ không phải Kinh Hình chứ!
Nghĩ đến tên kia, Ninh Vũ Phi cười khổ lắc đầu một cái, đi ra.
Vừa nhìn sang, Ninh Vũ Phi lại ngơ ngác.
Trong đại sảnh, một nam nhân mặc quân trang tươm tất đứng ở đó, hắn có thân thể cường tráng, cao khoảng tầm từ mét tám trở lên, vai rộng, cánh tay và hai chân đều tráng kiện mạnh mẽ, trông rất khôi ngô, chân đi ủng chiến đen, tư thế đứng tiêu chuẩn quân đội, vô cùng khỏe khoắn.
Hắn nhìn thấy Ninh Vũ Phi xuống lầu thì vẻ mặt vốn còn câu nệ bỗng cong môi cười, giọng nói thuần hậu: “Thiếu tướng.”
Ninh Vũ Phi giống như bị đóng đinh tại chỗ, kinh ngạc nhìn nửa ngày, mãi đến khi bị nụ cười kia cảm hóa, dù đại não vẫn còn trống rỗng như thân thể đã đi về phía trước, trong giọng nói tràn đầy kinh hỉ: “Anh Đại Lỗi! Anh trở về từ lúc nào vậy?”
Nam nhân cường tráng ngại ngùng gãi đầu: “Vốn không về được nhưng Kinh Hình trung tướng qua xử lý sự vụ, chê anh vụng về nên đuổi anh về.”
Ninh Vũ Phi nghe lời này lại có phần cảm kích Kinh Hình, người kia mặt lạnh lùng, luôn thích đâm chọc cậu nhưng bản chất lại rất mềm lòng, Lý Đại Lỗi là một người thật thà, làm việc kỹ lưỡng nhưng không đủ lanh lợi, đoán không chừng Lý Đại Lỗi mà muốn đựa vào khả năng mình mà xử lý hết công việc rồi về thì phải cần thêm một, hai tháng nữa. Mặc kệ thế nào chăng đi nữa, người đã trở về thì cậu đều cao hứng, hướng Dương Nhược Vân giới thiệu: “Mẹ, vị này là Lý Đại Lỗi trung úy, lúc con ở trong quân đội, anh ấy vẫn luôn chăm sóc con, còn…”
Lời chưa nói dứt, Ninh Vũ Phi đột nhiên nhíu mày, ký ức đột nhiên tuôn trào khiến đầu óc trở nên đau đớn nhưng cậu vẫn cố nói hết lời: “… đã cứu con một mạng.”
Ninh Vũ Phi vừa nói xong, Dương Nhược Vân chợt mở to mắt, quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Lý Đại Lỗi.
Lý Đại Lỗi xấu hổ nói: “Đâu có cứu gì đâu chứ! Ở trong quân đội, chiến hữu hợp tác với nhau là chuyện bình thường mà, nếu muốn nói cứu thì người cứu chính là nguyên soái đại nhân…”
Hắn nói lời này, tâm tư Ninh Vũ Phi tâm tư lại nhẹ nhàng bay xa, dừng ở vào thời khắc u tối chật vật nhất.
Lý Đại Lỗi quả thật đã cứu Ninh Vũ Phi một mạng, hơn nữa không đơn giản chỉ là cứu mà là từ bỏ cơ hội sống của mình để đẩy cậu ra ngoài, là mạng đổi mạng.
Ân tình như vậy, cả đời này Ninh Vũ Phi không bao giờ quên.
Trí nhớ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, Ninh Vũ Phi mới nhận ra rõ từ ‘nhặt’ kia của Hoắc Bắc Thần là có ý gì.
Đúng là ‘nhặt’… Nhặt được một tiểu binh bị bỏ lại chỉ có thể chờ chết…
Bốn năm trước, trong hai năm chiến dịch Barrington, Vân Chưng tinh hệ bị xâm lược dân chúng lầm than, Hoắc Bắc Thần nắm giữ ấn soái xuất chinh, dùng thủ đoạn gọn lẹ mà trấn áp bạo đồ Barrington chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, đoạt lấy Vân Chưng tinh hệ từ trong miệng lang chúng, cứu vô số bách tính.
Lúc đó chiến trường đã là một đầm máu sôi trào, khí thế quân đội đế quốc ngân hà vững chắc, một mạch đánh tới, hoàn toàn chiếm được thắng lợi.
Nhưng mấy vị quyền quý an ổn ngồi ở đế đô tinh lại mất hứng, thời điểm Hoắc Bắc Thần trở thành thượng tướng năm sao đã thành cái đinh trong mắt họ, bây giờ chiến dịch Barrington lại càng thúc đẩy hắn lên chức nguyên soái duy nhất, nếu cứ như vậy đánh một hơi, Barrington bị đuổi về sân nhà, e rằng triều đại đế quốc ngân hà này cũng phải thay đổi.
Chuyện này vô luận ở thời đại nào cũng nhiều không đếm xuể, nhưng biện pháp ngăn cản cũng có rất nhiều, bình thường nhất chính là điều chỉnh đội hình quân đội, xếp người mình vào rồi cướp đi quân công của Hoắc Bắc Thần, cách làm này độ nguy hiểm rất thấp, áp dụng lại khá thuận lợi, hơn nữa còn không ảnh hưởng đến kết quả cuộc chiến.
Cho nên trong một năm đó, xuất quân tới Vân Chưng tinh hệ có bảy, tám vị tướng quân to nhỏ.
Ninh Vũ Phi cũng tham gia quân đội, cậu muốn dốc hết sức lập thành tích, mục đích nhằm tới đương nhiên chính là chiến hỏa ở Vân Chưng tinh hệ. Mà lúc ấy vừa vặn có một vị tướng quân ở đế đô tinh xuất binh tới, Ninh Vũ Phi báo danh tham gia, thậm chí không có danh sách chính quy mà cứ như vậy theo quân chạy tới tiền tuyến.
Vị tướng quân này chính là điển hình đến ‘Chực quân công’, trong nhà có quyền, bên người có đội cận vệ theo sát, chỉ lung tung triệu tập một số binh lính, gom một đội người rồi xông đến Vân Chưng tinh hệ.
Đội hình như vậy muốn nói có thể làm ra thành tích gì, thì đó mới là chuyện cười.
Nhưng Ninh Vũ Phi lại rất ngây thơ, cậu quá khát vọng muốn hơn người, rất muốn lập thành tích, trong trạng thái cố chấp như vậy mà xông lên tuyến đầu, không sợ nguy không sợ chết, dùng một tâm kiên cường của một người lính mà làm nên tất cả.
Nhưng vô dụng, hoàn toàn vô dụng.
Bởi vì thủ trưởng của Ninh Vũ Phi, vị tướng quân kia chính là đến chực quân công, sao có thể để một tên lính mới như Ninh Vũ Phi cướp danh tiếng?
Ninh Vũ Phi làm rất nhiều, cậu dùng mệnh dùng xương máu để làm nên thành tích.
Đương nhiên cậu không có năng lực ngăn một cơn sóng dữ cứu vớt một tinh cầu như Hoắc Bắc Thần, nhưng bản thân có thể làm mọi thứ, giết rất nhiều kẻ địch, cứu rất nhiều đồng bào, đem một bầu nhiệt huyết xông pha đến tiền tuyến, không nghĩ tới bất cứ chuyện gì, chỉ muốn bảo vệ những thứ trước mắt, những người cần cậu.
Đáng tiếc vận xui rơi trên đầu Ninh Vũ Phi, vị tướng quân kia cảm thấy mỹ mãn kiếm đủ quân công muốn dẹp đường trở về thì nổi lên sát tâm.
Gã chán ghét Ninh Vũ Phi, chán ghét kẻ trẻ tuổi luôn hướng lên phía trước, vì thắng lợi mà liều mạng. Tuy gã dựa vào Ninh Vũ Phi mà đánh thắng vài trận nhưng lại không đổi cách nhìn về Ninh Vũ Phi mà còn chán ghét nhiều hơn.
Một tử tôn sa cơ thất thế, một tên nhóc sa sút nghèo túng, dựa vào cái gì mà dẫn đầu? Một tên Hoắc Bắc Thần đã đủ khiến người hận đến nghiến răng, gã tuyệt đối không muốn xuất hiện thêm một ‘Hoắc Bắc Thần’ thứ hai.
Đến khi nguy hiểm nảy sinh, một kế âm mưu, Ninh Vũ Phi bị lẻ loi ném tới Barrington tại phần chót Vân Chưng tinh hệ.
Mãi đến khi bị hoàn toàn vất bỏ, nhiệt huyết trong người Ninh Vũ Phi dần rút đi, mới ý thức được vấn đề xảy ra.
Dù biết phẩm hạnh vị tướng quân kia không tốt, nhưng cậu không ngờ gã lại tàn nhẫn máu lạnh đến mức này.
Đau lòng, lạnh lòng, tràn ngập tuyệt vọng đập vào mặt, Ninh Vũ Phi cảm thấy mình quá ngu ngốc.
Luôn là sai, luôn gặp phải cục diện không thể cứu vãn, luôn là một kẻ yếu mặc người ức hiếp.
Muốn trở nên mạnh mẽ, muốn đứng lên, muốn không thấp kém, muốn không ai thương hại, muốn tự bảo vệ đồ vật quý giá của mình, nhưng… tất cả chỉ là công dã tràng.
Cứ như vậy chết đi, thật không phục, thật sự không cam lòng, thật sự không muốn…
Còn có thể làm sao đây?
Lần này Ninh Vũ Phi hoàn toàn bỏ qua hi vọng sống sót, dù bị hành hạ ở trong phủ thân vương, cậu chưa từng nghĩ tới cái chết, nhưng lần này… không nhìn thấy đường sống tiếp.
Nhưng, Lý Đại Lỗi xuất hiện.
Thật ra Ninh Vũ Phi không hề có ấn tượng đặc biệt gì với hắn, người nam nhân cường tráng này thường xuyên hành động cùng cậu, luôn hàm hậu gọi tên cậu, một người bình thường vụng về gian nan cố làm tốt mọi thứ. Hắn luôn bị người khác cười nhạo, bị người khác xem thường. Ngay cả mấy thứ việc mệt nhọc nhất phiền hà nhất, đều là Lý Đại Lỗi làm.
Ninh Vũ Phi giúp hắn không ít lần nhưng nói thật đó chỉ là chuyện dễ dàng mà thôi.
Vậy mà ở trong thời khắc nguy hiểm, kẻ cùng cậu xưng huynh gọi đệ ngồi trong tinh hạm rời đi, còn người tới cứu cậu lại cính là một nam nhân ngu ngốc hàm hậu này.
Lý Đại Lỗi trộm một chiếc chiến cơ đơn, căn cứ theo tín hiệu lắp đặt trên người Ninh Vũ Phi mà tìm đến.
Ninh Vũ Phi nhìn thấy hắn thì cực kỳ kinh ngạc: “Anh điên rồi sao? Tới nơi này làm gì? Muốn chết sao!”
Lý Đại Lỗi cười cười với Ninh Vũ Phi, không nói gì, chỉ thừa lúc cậu không hề đề phòng mà đập vào đầu cậu.
Trong một khắc Ninh Vũ Phi ngất đi, trong lồng ngực như bị đổ một khoang nước đá, lạnh lẽo mà tràn ngập thất vọng,
Mãi đến khi cậu tỉnh lại trong một chiến cơ lập trình sẵn lộ tuyến thì đột nhiên phản ứng lại.
Lý Đại Lỗi đã cứu cậu, thậm chí tên ngốc kia cứu cậu mà không cần đến cả mạng!
Nhưng… Quá ngu! Quá ngu ngốc!
Như vậy khác gì chết một cách vô nghĩa! Một người một chiếc cơ có thể làm gì chứ? Chờ đến khi cậu bay ra khỏi phòng hộ tinh cầu thì nhất định sẽ bị người Barrington phát hiện, đến lúc đó có thể trốn thoát được sao?
Chỉ cần xông ra thì chiếc cơ nhỏ nhoi này sẽ tan thành mây khói.
Ninh Vũ Phi không sợ chết, hoàn toàn không sợ, cậu chỉ lo lắng, Lý Đại Lỗi ngu ngốc này, đại ngu ngốc này, sao phải đến thực dân tinh, tại sao phải cứu cậu? Nếu không tới thì Lý Đại Lỗi có thể sống sót, cậu không muốn sắp chết mà còn kéo theo một cái mạng, cậu đã nợ quá nhiều rồi, không muốn nhiều thêm, cho nên, không muốn…
Thời khắc tinh thần hoảng hốt, Ninh Vũ Phi đột nhiên tỉnh táo lại.
Chưa hoàn toàn hết hi vọng, vẫn còn con đường sống.
Cậu phải xông ra, phải tìm cứu viện, mặc kệ là ai, chỉ cần tìm được một đội quân thì cậu có thể giết cả thực dân tinh này!
Vị trí Lý Đại Lỗi rất hẻo lánh, sẽ không bị người Barrington phát hiện quá nhanh, cậu phải nhanh hơn, nhanh hơn nữa, nhất định có thể cứu Lý Đại Lỗi!
Ninh Vũ Phi lên tinh thần, không phải vì mạng mình mà vì người đã liều mạng cứu mình kia.
Thật ra Ninh Vũ Phi hiểu rất rõ, điều này quá khó khăn, khó đến mức không kẻ bình thường nào sẽ ôm hi vọng. Tạm thời không nói đến Ninh Vũ Phi có lao ra hay không, hay là Lý Đại Lỗi chống đỡ nổi hay không, cho dù cậu tìm được cứu viện thì có bộ đội nào sẽ vì một người xa lại mà xông vào đầm rồng hang hổ chứ? Sẽ hi sinh vô số người chỉ vì cứu một tiểu binh vô giá trị chứ? Cuối cùng sẽ có ai chứ?!
Nhưng lúc này Ninh Vũ Phi không nghĩ nhiều như vậy, đây là nhanh cỏ cứu mạng duy nhất, là hy vọng duy nhất, dù mong manh như ánh nến gió thổi là tắt nhưng cậu vẫn liều mạng nâng lấy.
Ninh Vũ Phi trải qua vô số chiến trường lại không thể phá khỏi vòng vây này, Ninh Vũ Phi xông ra khỏi vòng phòng hộ thực dân tinh, dù bị trọng thương, dù cho máu ướt dính chặt trong quần áo, dù đến mức chật vật không nỡ nhìn, nhưng cậu vẫn tìm được cứu viện, một chiếc tinh hạm màu đen như hòa vào hư không thu chiếc chiến cơ rách nát bất kham này của cậu vào trong khoang.
Trải qua tầng tầng quét hình, từ trong chiến cơ chật vật quẳng xuống, Ninh Vũ Phi ngẩng đầu nhìn về một vị nam nhân kia.
Người nam nhân đó ngồi trên đài chỉ huy trên cao, như một hùng sư đang nghỉ ngơi mà lười biếng dùng ánh mắt sắc bén nhìn xuống cậu.
Đó là một tầm mắt nguy hiểm, là khí sát phạt được rèn luyện từ trong vô số trận huyết chiến, là uy thế mạnh mẽ khiến tất cả mọi người phải sợ hãi.
Thế nhưng Ninh Vũ Phi không sợ, trên người cậu đầy rẫy vết thương, máu tươi thấm ướt chiến phục, trên mặt dính đầy bùn đất, chỉ có đôi mắt tràn đầy quật cường và quyết tuyệt: “Binh nhất Ninh Vũ Phi đưa tin, thỉnh các hạ phái binh đi tới Etbowr-09 thực dân tinh, chiến hữu của tôi – binh cấp ba Lý Đại Lỗi bị nhốt trong đó!”
Ninh Vũ Phi dùng giọng nói âm vang hữu lực để nói câu đó, thật ra chính mình lại chột dạ.
Ninh Vũ Phi biết người trước mặt, hoặc là nên nói tất cả ai tham gia quân đội đều biết người này.
Nguyên soái sáu sao lừng danh – Hoắc Bắc Thần, một nam nhân dùng chính bàn tay mình mở ra một thế giới.
Ai sẽ không biết, sẽ không nhận ra sao? Khi tham gia quân đội, thậm chí Ninh Vũ Phi còn dùng hắn làm gương.
Nhưng bây giờ… Ninh Vũ Phi không tin bất cứ ai, nắm giữ quyền lực, đứng trên đỉnh cao, nhấc đầu ngón tay đều nắm giữ vô số tính mạng sẽ để ý một tiểu binh vô giá trị sao?
Ninh Vũ Phi không xác định, nhưng cậu hết cách rồi.
Ngoài ý liệu là, Hoắc Bắc Thần lên tiếng, thanh âm trầm thấp khiến người ta không nghe thấy tâm tình bên trong đó: “Muốn cứu cậu ta?”
Ninh Vũ Phi đột nhiên đứng thẳng, lập tức đáp: “Đúng, mặc kệ trả bằng bất cứ giá nào, tôi nhất định phải cứu anh ấy!”
Hoắc Bắc Thần đứng dậy, từ chỗ cao đi xuống, nhìn cậu từ trên cao, đôi mắt sâu thẳm như hắc động không đáy, giống như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ.
Thân thể Ninh Vũ Phi khẽ run rẩy nhưng cậu không hề né tránh tầm mắt, cứ như vậy mà nhìn chằm chặp hắn, giống như một con thú nhỏ sắp gặp tử vong mà không ngừng giãy dụa cầu sinh.
Hồi lâu sao, Hoắc Bắc Thần cong môi, con ngươi đen thu liễm, âm điệu ấm lên: “Giá? Một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch thì có thể trả ra cái giá gì?”
Khí thế quanh người hắn bỗng thu hồi, cảm giác áp bách biến mắt giống như truyền dưỡng khí vào trong chân không, khiến người ta lập tức có thể hô hấp.
Ninh Vũ Phi không dám buông lỏng, cậu không xác định được ý trong lời nói của hắn.
Mãi đến khi nam nhân cao lớn đi tới bên cạnh cậu, bàn tay nóng rực vỗ lên bả vai Ninh Vũ Phi, dùng âm thanh nhẹ nhàng từ tốn nói: “Chờ đó, người cậu muốn cứu sẽ sống sót trở về.”