Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ

Chương 41



Thái tử điện hạ đến thăm, toàn bộ phủ bá tước đều rối ren.

Ninh Tử An, Dương Nhược Vân, Ninh Vũ Tường đều hành lễ, chỉ có Dương Thanh Hải, một đôi mắt vẩn đục sáng vô cùng, không chỉ không hành lễ mà còn phấn khởi chạy đến.

Từ trước đến nay, thái tử được nuôi dưỡng rất tốt, chỉ cần hắn muốn thì không ai có thể nhìn thấy nụ cười của hắn có giấu sát khí.

Thật ra Ninh Vũ Phi cũng không thấy nhưng cậu hiểu rõ Thẩm Lăng Dục, hoàn toàn không cần dùng mắt xem cũng biết lúc này thái tử đang nổi giận lôi đình!

Nghĩ tới tính khí của thái tử điện hạ, Ninh Vũ Phi bất giác sốt ruột!

Dương Thanh Hải lại không hề hay biết, gã nghe thấy câu hỏi của Thẩm Lăng Dục thì vội vã đáp: “Đấy chính là thủ phủ đế đô tinh, trong nhà nhiều tiền tiêu mấy đời không hết! Nghe nói vẫn có thông gia với Đại Tạ hầu tước phủ, chính là mặt trời ban trưa! Tuy Tôn gia Nhị thiếu gia đã ly hôn, còn có con nhưng đã sao chứ! Tiểu Phi gả nhất định không chịu thiệt thòi, cuộc sống sau này…”

Gã cười hắc hắc, còn nghĩ rằng bản thân làm chuyện tốt nên hướng thái tử điện hạ tranh công đòi thưởng!

Nghe đến Đại Tạ hầu tước phủ, lông mày Ninh Vũ Phi giật một cái, trong lòng biết đến chuyện xấu, đến khi ngẩng đầu thì đúng như dự đoán, trên nụ cười thái tử điện hạ càng thêm chói mắt như sáng với tiểu hằng tinh.

Trực tiếp đụng phải vảy ngược rồi!

Nhưng Dương Thanh Hải còn không để ý mà dốc sức tìm đường chết, như là kết thù với Tôn gia, đang ngóng trông bọn họ nhanh chóng toàn gia diệt môn, chết sớm siêu sinh sớm.

Ninh Vũ Phi không thể bỏ mặc thêm, cậu nhanh chóng mở miệng, trong lời không khách khí với Dương Thanh Hải: “Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Tôi chưa từng thấy Tôn nhị thiếu gia, cũng chưa từng tiếp xúc với Tôn gia, sao họ có thể nghĩ như vậy?”

Không phải Ninh Vũ Phi có tâm giúp Tôn gia mà cậu thật sự quá hiểu rõ Dương Thanh Hải người này có bao nhiêu vô lý, có bao nhiêu điệu bộ, có bao nhiêu giả tạo. Ninh Vũ Phi cũng không nhận ra vị Tôn nhị thiếu gia kia có hứng thú với cậu cũng không đề cập tới hai người họ còn chưa từng thấy nhau, dù có gặp cũng chưa chắc đã liếc một cái mà đòi kết hôn ngay!

Khả năng lớn nhất chính là: Tôn nhị thiếu gia thả tiếng muốn tìm bạn đời, Dương Thanh Hải không biết từ đâu biết tới thì chạy tới nhì nhèo với Dương Nhược Vân cùng Ninh Tử An, mong bọn họ bán Ninh Vũ Phi để mình ngồi đếm tiền.

Đúng như dự đoán, Ninh Vũ Phi vừa hỏi, Dương Thanh Hải úp mở rồi nói: “Cần gì phải gặp? Điều kiện tốt như thế, tướng mạo mày còn dễ nhìn, trẻ tuổi, lại còn là thiếu tướng, vị Tôn nhị thiếu gia kia nhất định sẽ thích!”

Ninh Vũ Phi nghe phát tởm nhưng cậu rất bình tĩnh, dù sao bên người còn có quả bom hoạt nhân, cậu phải nghĩ cách để lòng người yên bình: “Tôi thấy ông muốn thì tự lấy đi!” Ngữ điệu Ninh Vũ Phi chuyển lạnh: “Ông ham tiền của Tôn gia, cho rằng tôi kết hôn với Nhị thiếu gia thì phủ bá tước có thể thơm lây, lúc đó ông thành ‘Đại công thần’, chẳng lẽ có thể quang minh chính đại dựa vào phủ bá tước mà tiêu hoang lãng phí?”

Ninh Vũ Phi không khách khí bóc trần tâm tư của Dương Thanh Hải, lập tức khiến ông già này thẹn quá hóa giận: “Mày nói cái gì? Tao đây còn phải vì muốn tốt cho mày sao? Tôn gia người ta như thế nào? Mày cho rằng chỉ mày còn víu được thật sao? Tao móc tim móc phổi vì muốn tốt cho mày mà thái độ của mày là sao? Coi mình là cái thứ gì? Bốn năm trước mày mặt dày đụng phải đại nhân vật mà bị người ta đạp xuống, nháo đến nửa sống nửa chết, mày cho rằng…”

“Đủ rồi!” Thẩm Lăng Dục bỗng dưng mở miệng, âm thanh âm lãnh như gió lạnh dưới vực thẳm đè nén nhiệt độ trong phòng xuống vài độ.

Dương Thanh Hải bị hắn chấn động.

Dương Nhược Vân cũng bị gã chọc tức đến run rẩy, lúc này bà hoàn toàn không nhịn nổi mà quát lên: “Ông cút ngay! Cút ngay cho tôi! Cút ngay ra ngoài cho tôi!” Viền mắt bà đỏ hoe, sắc mặt trắng xanh, hét lên một câu thì trực tiếp gọi người hầu tới.

Dương Thanh Hải không biết mình chọc phải nơi nào của thái tử, đang hoảng loạn lại bị người hầu đẩy một cái suýt nữa thì ngã sấp xuống, lại ngẩng đầu trợn mắt nhìn: “Không biết tốt xấu! Ngu ngốc! Một đám lòng lang dạ sói! Đúng là nuôi bạch nhãn lang, đều là xui xẻo cho lão già này!”

Gã hùng hùng hổ hổ nhưng không dám chờ thêm, tính khí Dương Nhược Vân không tốt, nếu làm quá lên thì e rằng bà sẽ đoạn tuyệt quan hệ với gã.

Dương Thanh Hải đi, trong phòng nặng nề ngột ngạt.

Ninh Vũ Phi ở trong lòng yên lặng thở dài, dù quay người nói chuyện với cha mẹ nhưng vẫn bất động thanh sắc an ủi thái tử điện hạ đang tức giận.

“Đừng để ý, chuyện này không đáng, gã muốn tiền phát điên rồi, tự mình đa tình thôi.”

Lời này của Ninh Vũ Phi không phải để không, chỉ cần bình tĩnh nghĩ hoặc tra qua cũng biết được từ đầu đến cuối, Ninh Vũ Phi đến của nhà Tôn gia còn không biết ở đâu, sao có thể chọc đến vị Nhị thiếu gia kia? Ngẫm lại đều là chuyện không thể nào.

Ninh Tử An và Dương Nhược Vân đều hiểu rõ, chỉ là trong lòng bén lửa, đặc biệt là Dương Nhược Vân, nghĩ tới bản thân mình còn chảy chung dòng máu với người cặn bã như vậy thì trong lòng không cam lại vô cùng phẫn uất, nếu không phải thái tử điện hạ ở đây thì tám phần mười bà đã khóc rống lên một trận.

Ninh Vũ Phi an ủi vài câu, đợi đến khi tâm tình mẹ bình tĩnh mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Lăng Dục, hỏi: “Điện hạ, để ngài chê cười rồi, bây giờ đến đây có chuyện gì không?”

Bởi vì ở trước mặt người, Ninh Vũ Phi chỉ có thể nói chuyện khách sáo như vậy, thậm chí vì không muốn chọc giận thêm Thẩm Lăng Dục nên dùng ngữ điệu nhẹ nhàng hơn, nhưng tiếc là Thẩm Lăng Dục vẫn không vui: “Không có chuyện gì thì không thể đến sao?”

Hung hăng bị chặn họng, Ninh Vũ Phi rất bất đắc dĩ nhưng nhìn thấy ủy khuất ẩn ẩn trong mắt thái tử điện hạ thì lại mềm lòng: “Dĩ nhiên là không phải, lúc nào điện hạ đến đây đều có thể, cửa lớn phủ bá tước luôn luôn mở rộng hoan nghênh ngài.”

Lời này coi như thuận mạo Thẩm Lăng Dục, hắn nhìn về phía Dương Nhược Vân, hơi cong môi cười như gió xuân ấm áp: “Dì à, đã lâu con không nếu tài nấu ăn của dì, đặc biệt muốn ăn bánh mềm của dì cho nên không mời mà tới.”

Khuôn mặt của Thẩm Lăng Dục vẫn luôn được mọi người yêu thích, lại làm ra dáng vẻ ấy càng làm cho tâm can người ta mềm lại, càng không nói tới Dương Nhược Vân vẫn luôn thương hắn.

Tuy nói hắn nhiều lần đến, Dương Nhược Vân đều cùng hắn ‘Phân rõ giới hạn’ nhưng nói thật, Dương Nhược Vân vô cùng quan tâm hắn, dù sao trên lý thuyết Thẩm Lăng Dục là người thân bên nhà mẹ đẻ Dương Nhược Vân, lại nghĩ tới Dương Thanh Hải khốn nạn, nghĩ tới tuổi thơ ấu của Thẩm Lăng Dục thì Dương Nhược Vân không có cách nào xa lánh được hắn.

Cũng chính vì nắm chắc điểm này, Thẩm Lăng Dục mới dám thỉnh thoảng đến nhà.

Dương Nhược Vân ngoài miệng nói: “Thái tử điện hạ tuyệt đối không thể bỏ qua phép tắc…” các loại nhưng vẫn thay quần áo xuống bếp nghiêm túc làm đồ ăn.

Trong phòng lưu lại bốn nam nhân, bởi vì Dương Thanh Hải huyên náo nên mọi người đều không vui, Ninh Vũ Phi đề nghị: “Không bằng chúng ta chơi chiến kỳ?”

Chiến kỳ là một loại game giả tưởng mới nhất được lưu hành gần đây, rất được đám đồng bào nam yêu thích, 1 trận nửa giờ vô cùng thích hợp để giết thời gian.

Thái tử điện hạ phụ họa nói: “Được, hình thức đối chiến đi, cháu và Tiểu Phi một đội.”

Hắn nói như vậy, Ninh Tử An và Ninh Vũ Tường đương nhiên gật đầu đồng ý.

Thành lập gian phòng, đăng nhập, bởi vì là game giả tưởng nên tính mô phỏng rất cao, Ninh Vũ Phi vừa mới vào còn chưa kịp thích ứng.

Nhưng chưa chờ cậu thích ứng thì người bên cạnh bỗng dưng tới gần, ôm cậu rồi dùng sức hôn lên.

Ninh Vũ Phi trở tay không kịp mà Thẩm Lăng Dục không hề có ý muốn tách ra, ngậm lấy môi của Ninh Vũ Phi, ái muội ma sát một trận rồi tiến quân thần tốc, xông tới cuốn lấy lưỡi cậu khiến người ta đầu váng mắt hoa, kỹ thuật trêu ghẹo người này đúng là câu lòng người.

Chiến kỳ có rất nhiều loại hình thức, bốn người có thể chơi đơn giản là hai hai đối chiến, người cùng đội ra điểm giống nhau, trong tình huống bình thường nghỉ ngơi một lúc thì sẽ vọt vào bản đồ khai chiến.

Ninh Vũ Phi ý muốn mượn games để tiêu pha thời gian, lại không ngờ tới thành ra bộ dáng này.

Cậu đẩy Thẩm Lăng Dục một cái, âm thanh thở dốc: “Lát nữa họ tới, đừng… a…”

Căn bản không để Ninh Vũ Phi nói ra đầy đủ, Thẩm Lăng Dục lại hôn lên, hắn cao hơn Ninh Vũ Phi rất nhiều, trong game dựa theo hiện thực bên ngoài, lúc này chỉ cần hắn trói gáy cậu lại thì Ninh Vũ Phi nửa điểm cũng đừng nghĩ có thể tránh thoát.

Nụ hôn này so với lúc trước còn nóng bỏng hơn, nhiệt liệt hơn, Ninh Vũ Phi cực kỳ thống hận kỹ thuật khoa học tương lai này, trình độ mô phỏng quá thật đi!

Cũng may Thẩm Lăng Dục biết nặng nhẹ, sau khi thoáng thoả mãn mới buông lỏng Ninh Vũ Phi.

Ninh Vũ Phi bình phục trái tim, giọng hơi khàn: “Anh còn như vậy… thì em ra ngoài!”

Thái tử điện hạ nhìn Ninh Vũ Phi: “Vậy anh cũng ra ngoài hôn em.”

Ninh Vũ Phi bị hắn hù thì trợn tròn mắt: “Đừng hồ đồ!”

Thanh âm Ninh Vũ Phi tăng cao, Thái tử điện hạ rõ ràng ngơ ngác nhưng rất nhanh mím môi mỏng, lông mi khẽ run, đôi mắt màu vàng lập loè.

Ninh Vũ Phi không chịu được bộ dáng này của hắn, chỉ đành thở dài nói: “Em biết anh không vui nhưng đây là ở phủ bá tước, ba và anh trai đều ở ngoài, nếu bị họ phát hiện thì…”

“Em có biết tại sao anh không vui không?”Thẩm Lăng Dục buồn buồn hỏi.

Sao Ninh Vũ Phi lại không biết? Vốn tưởng rằng hôm nay có thể lừa qua nhưng vẫn chạy không thoát: “Anh đừng nghĩ nhiều, không phải em vì Đại Tạ hầu tước phủ mới làm sáng tỏ Tôn gia mà cảm thấy bọn họ vô tội thật.”

Khóe môi Thẩm Lăng Dục xé ra: “Em không biết gì cả, sao có thể xác định họ vô tội? Bởi vì có quan hệ thông gia với Đại Tạ hầu tước phủ nên có tội cũng thành vô tội đúng không? Nói cho cùng, là em sợ anh giận chó đánh mèo?”

Quả nhiên hắn lại nghĩ vào ngõ cụt… Ninh Vũ Phi rất bất đắc dĩ nhưng vẫn kiên trì vuốt lông: “Không phải sợ anh giận chó đánh mèo mà là đang suy nghĩ cho anh, đừng vọng động được không? Dù giờ anh đã là thái tử nhưng còn vô số ánh mắt đang dõi theo anh, đang chờ anh phạm sai lầm. Còn chưa đề cập tới Tôn gia có tâm tư lung tung này hay không, dù có thật thì em vẫn hi vọng anh nhịn xuống, không phải vì Đại Tạ hầu tước phủ mà là vì anh, đừng để chính mình đặt nơi đầu sóng ngọn gió, đừng để bản thân vào nơi nguy hiểm, có được không?”

Ninh Vũ Phi nhẹ nhàng nói vậy, trong lòng u tối của Thẩm Lăng Dục cũng có chút ánh sáng.

Chỉ là hắn vẫn không yên lòng, vươn tay ấn Ninh Vũ Phi vào trong lòng, gắt gao cuốn lấy vòng eo nhỏ của cậu, giọng nói oan ức lại cẩn trọng: “Anh tình nguyện em không suy nghĩ vì anh cũng không muốn em kéo quan hệ với hắn.”

Ninh Vũ Phi thả lỏng thân thể, dựa vào người hắn: “Chỉ là trùng hợp mà thôi, không phải chuyện gì cả, đừng vì vậy mà tức giận.”

Thẩm Lăng Dục còn không chịu buông: “Nhiều ngày không gặp, anh rất nhớ em.”

Ninh Vũ Phi nghe lời này, chột dạ.

Thẩm Lăng Dục âm thanh nhẹ nhàng: “Anh biết, em nhất định không nhớ anh.”

Ninh Vũ Phi không muốn vuốt ngược lông hắn, chỉ thuận theo nói: “Nhớ.”

“Thật sự?”

“Thật.” Ninh Vũ Phi vô cùng phỉ nhổ chính mình.

Thẩm Lăng Dục cười rộ lên, nhịn không được mà chạm lên bờ môi nhạt màu của Ninh Vũ Phi: “Mai dẫn em đi xem triển lãm cơ giáp.”

Triển lãm cơ giáp? Ninh Vũ Phi ngẩn ngơ: “Không phải đã sớm kết thúc rồi à?”

Thẩm Lăng Dục cười nói: “Lần trước không xem được, lần này bồi thường cho em.”

Ninh Vũ Phi không hề có ấn tượng tốt đối với triển lãm cơ giáp… buổi trưa bị thái tử bắt quả tang mình với Lý Lâm, buổi tối thì bị tập kích nên nghị trưởng bị thương suýt chết.

Ngẫm lại đều đau lòng, sao dám đi lần hai!

Nhưng Thẩm Lăng Dục lại không nhận ra mà vui vẻ nói: “Anh vất vả lắm mới an bài thỏa đáng, chỉ có hai chúng ta xem triển lãm, không chỉ không xem, chỉ cần em nói thì anh còn thể cùng em xem từng cái!”

Hắn nháy mắt một cái, vô cùng mong đợi nhìn Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi sao dám nhẫn tâm phật ý hắn nên chỉ đành gập đầu đáp: “Được, vậy đi xem đi.”

Tuy đồng ý nhưng trong lòng vẫn lo lắng bất an, luôn có dự cảm xấu.

Hai người chần chờ ở lúc khởi điểm nửa ngày nên bỏ lỡ thời gian phát triển, đợi đến khi đi ra thì bị Ninh Tử An và Ninh Vũ Tường đuổi chạy khắp nơi.

Nhưng đuổi một lúc khoảng 2,3 phút sau, thái tử thuận lợi phản công.

Chiến kỳ là trò chơi cần đầu óc và mắt quan sát, mà thái tử là người thông minh, tuy chỉ là một trò chơi nhưng chỉ cần vào tay thì nhanh chóng thành thạo, điều này Ninh Vũ Phi trải qua nhiều lần nên vô cùng tâm phục khẩu phục.

Nói cũng đúng, thái tử đi đến bước này, nếu không có thiên phú thì sợ rằng sớm đã bị ăn không còn vụn xương.

Gần đến một giờ, bốn người chơi đùa thoải mái ra khỏi games, Dương Nhược Vân đã chuẩn bị xong bữa tối.

Thẩm Lăng Dục tâm tình thoải mái, trình độ dỗ người của hắn thuộc hàng cao cấp, dăm ba câu đã khiến Dương Nhược Vân mừng không ngậm mồm được, bà vui vẻ thì toàn bộ phái nam trong nhà cũng vui vẻ.

Dương Thanh Hải đến huyên náo cũng lắng xuống trong màn vui vẻ này.

Cơm nước hơn nửa, Ninh Vũ Phi đứng dậy đi vào wc, lúc đi ra thì mơ hồ thấy bóng dáng Thẩm Lăng Dục.

Cậu sợ thái tử điện hạ chặn mình một góc rồi làm xằng bậy —— tại phủ bá tước quá nguy hiểm, vạn nhất bị người gặp thì rất phiền toái. Suy nghĩ một lát, Ninh Vũ Phi chạy về, cẩn thận ẩn giấu muốn hai người tách ra.

Chỉ là lần này cậu đã hiểu lầm Thẩm Lăng Dục, Ninh Vũ Phi còn chưa đi tới mà vòng ra sau, lúc tìm được chỗ núp thì Ninh Vũ Phi mới biết Thẩm Lăng Dục đang cùng người khác nói chuyện.

Ninh Vũ Phi vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì không cẩn thận nghe được vài chữ mơ hồ.

“… Nam tước… Dương… Bất ngờ… Đừng lưu lại…”

Vài chữ đứt quãng khi hoàn chỉnh thành một câu thì Ninh Vũ Phi lại cứng cả người, tim nhắc đến tận cuống họng, dâng lên cảm xúc căng thẳng.

Nam tước, họ Dương, là Dương Thanh Hải sao? Là vị ngoại công không xứng với hai chữ ngoại công của bọn họ sao.

Bất ngờ, đừng lưu lại…

Ninh Vũ Phi chợt trợn to mắt, ý nghĩ vọt tới đầu óc làm cho lồng ngực cậu lạnh thấu.

Nhưng Ninh Vũ Phi không thể đi xác nhận, xác nhận cũng không có tác dụng gì, huống hồ…

Trốn trong góc đợi gần tới năm, sáu phút, Ninh Vũ Phi mới hít sâu một cái đi ra.

Sắc mặt Ninh Vũ Phi bình tĩnh, khôi phục dáng vẻ lúc trước như chưa từng phát sinh chuyện gì mà tới phòng ăn.

Thái tử điện hạ đã ngồi ở đó, nhìn thấy Ninh Vũ Phi thì cười nói: “Còn không nhanh lên, anh sẽ không chừa cái gì cho em đâu đấy!”

Trên tay thái tử điện hạ cầm một bánh vàng xốp vàng, Ninh Vũ Phi hơi run run, chợt cười nói: “Điện hạ dùng đi, ngày mai em có thể nhờ mẹ làm thêm.”

Thẩm Lăng Dục giả vờ giận nói: “Em biết rõ mai anh bận không thể tới.”

Ninh Vũ Phi chỉ lo hắn nói gì đó nên nhanh chóng thỏa hiệp: “Điện hạ muốn ăn thì lần sau mẹ làm, em sẽ gọi cho anh.”

Thẩm Lăng Dục vui vẻ: “Vẫn là Tiểu Phi tốt nhất.”

Lời nói này không tính là khác người, hai người quen nhau từ nhỏ, cùng nhau chơi đùa, nói vậy cũng không quá, chỉ là trong lòng Ninh Vũ Phi có quỷ chỉ lo cha mẹ nghi ngờ.

Cũng may Ninh Tử An và Dương Nhược Vân không nghĩ nhiều, một lòng đều đặt trên người thái tử điện hạ vẫn chưa chú ý tới đứa con nhà mình.

Dùng xong bữa tối, Thẩm Lăng Dục đứng dậy nói tạm biệt, trước khi đi còn liếc qua Ninh Vũ Phi.

Ninh Vũ Phi cũng không chờ hắn lên tiếng, nhận lệnh nói: “Con đi tiễn điện hạ.”

Dương Nhược Vân nói: “Đi đi, chú ý lễ nghi, đừng không lớn không nhỏ.”

Bà căn dặn Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi đáp lại còn khoa trương nói: “Xin nghe lời giáo huấn của mẫu thân đại nhân!”

Dương Nhược Vân điểm lên trán cậu: “Quỷ nghịch ngợm.”

Ninh Vũ Phi tiễn thái tử điện hạ đến cửa phủ bá tước rồi qua bãi đậu.

Thẩm Lăng Dục tiến vào phi hành khí lại không rời đi, mà vỗ vỗ bên người mình.

Ninh Vũ Phi khó hiểu.

Thẩm Lăng Dục đơn giản kéo cậu vào, Ninh Vũ Phi sợ hết hồn, ngồi trong lồng ngực hắn kinh ngạc nói: “Điện hạ?”

Thẩm Lăng Dục bất mãn: “Còn gọi điện hạ?”

Ninh Vũ Phi đành phải sửa: “Lăng Dục.”

Khóe môi Thẩm Lăng Dục mang theo ý cười, môi mỏng mím mím đè thấp âm điệu khàn khàn gợi cảm: “Muốn một nụ hôn chúc ngủ ngon.”

Ninh Vũ Phi ngẩn ra.

Đôi mắt Thẩm Lăng Dục không nháy mắt nhìn vào môi Ninh Vũ Phi, không có động tác khác.

Ninh Vũ Phi bị hắn nhìn đến đỏ mặt, hiểu rõ ý hắn.

Thật là…

Ninh Vũ Phi rất bất đắc dĩ: “Cái này, vẫn là…”

Căn bản không để Ninh Vũ Phi nói hết lời, Thẩm Lăng Dục đã tự động hôn lên môi cậu.

Trong không gian chật hẹp, muốn tránh cũng không được mà Ninh Vũ Phi bị hắn ôm càng không thể trốn tránh.

Một nụ hôn dài kết thúc, Ninh Vũ Phi hơi choáng, Thẩm Lăng Dục không vừa lòng cắn lên bờ môi sưng của cậu, mới hài lòng nói: “Ngày mai gặp.”

Từ trên phi hành khí xuống, bị gió lạnh thổi thanh tỉnh Ninh Vũ Phi mới ảo não ý thức được… Cái dáng vẻ này của mình sao có thể đi gặp người a!

May mà giờ không còn sớm không cần phải về phòng ăn, Ninh Vũ Phi dọc theo đường lên lầu đi vào phòng ngủ.

Mới vừa đi vào buồng tắm, cởi quần áo ngâm trong nước thì máy truyền tin vang lên.

Ninh Vũ Phi chọn nghe.

Âm thanh Tạ Cảnh vang bên tai, tao nhã êm tai: “Tiểu Vũ, có thể nhận webcam được chứ?”

Ninh Vũ Phi ngẩng đầu nhìn mình trong gương suýt nữa thì nhảy ra khỏi nước, nhận… nhận cái mao ấy! Bộ dạng này của cậu…

“Có chuyện gì không vậy học trưởng?” Ninh Vũ Phi đánh chết cũng không nhận webcam cũng không nói tới chuyện cậu đang tắm, dù mặc quần áo tử tế thì miệng bị cắn nát cũng cực kỳ ám muội, phải giải thích sao đây?

Cũng may Tạ Cảnh không kiên trì, chỉ nói: “Qua mấy ngày nữa là sinh nhật mẹ, trước tiệc rượu có tụ hội nhỏ, anh có thể tới chứ?”

Dù biết đối phương không nhìn thấy nhưng Ninh Vũ Phi vẫn nhảy ra bồn tắm, tìm áo phủ lên lại nhìn thấy trên cổ mình có một vết hồng hồng hoa anh đào… Cái này hình như là của nguyên soái đại nhân lưu lại…

Trên mặt nóng lên, Ninh Vũ Phi bọc áo tắm chặt lại đi ra phòng tắm mới nói: “Được, buổi yến tiệc nhất định em sẽ đi, đến sớm chúc dì sinh nhật cũng là chuyện tốt.”

Tạ Cảnh âm thanh phi thường ôn nhu: “Mẹ nhất định sẽ rất vui.”

Bên ngoài là bóng đêm yên tĩnh, bên trong nhiệt độ thích hợp, giọng nói Tạ Cảnh vang bên tai như thấm vào lòng người.

Ninh Vũ Phi bỗng không dám nghe thêm: “Học trưởng… Còn có những chuyện khác không?”

Ý trong lời cậu quá rõ, đối phương rõ ràng ngẩn ra lại mở miệng, thanh tuyến hơi hạ xuống: “Không có chuyện gì.”

Tim Ninh Vũ Phi bỗng nhói một cái, một lúc sau mới nói: “Vậy…”

“Có thể nhìn em một chút không?” Tạ Cảnh lại mở miệng.

Ninh Vũ Phi dừng lại, giọng nói người đàn ông có vẻ rất bình tĩnh nhưng lắng nghe âm cuối có thể thấy bao nhiêu mong đợi và khát vọng.

Nhưng … Ninh Vũ Phi chỉ có thể nhẫn tâm nói: “Chờ đến khi tụ hội thì có thể gặp, lúc này muộn rồi, em muốn nghỉ ngơi.”

Đối phương yên lặng một hồi mới nhẹ giọng nói: “Được, ngủ ngon.”

Ninh Vũ Phi nghe trong giọng có mất mát thì có một loại xúc động muốn đập chết chính mình, nhưng cậu hết cách rồi, chỉ đành đáp một câu: “Ngủ ngon” rồi cắt truyền tin.

Nằm vật xuống giường, Ninh Vũ Phi trừng trần nhà cả đêm.

Giống như trên trần nhà có đáp án, chỉ cần không ngừng nhìn thì cục diện trước mắt sẽ thay đổi.

Chỉ là không ngờ tới đến hôm sau đã thực sự thay đổi, mà lại đi vào hướng vô cùng quỷ quyệt khó hiểu.

Bởi vì có hẹn với thái tử điện hạ nên Ninh Vũ Phi dậy rất sớm, trước đi căn cứ đưa tin sau đó về nhà thay quần áo, rời cửa đến nơi hẹn thì đã thấy thái tử đã chờ ở nơi đó.

Cùng nhau lên phi hành khí, thái tử điện hạ giống nhau hiến vật quý đưa điểm tâm lên, sáng nay Ninh Vũ Phi ăn không nhiều, thấy điểm tâm đẹp mắt thì không khỏi phát thèm.

Thái tử điện hạ không phải Tạ Cảnh. Hắn không bao giờ giữ lễ trước mặt Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi cắn một miếng thì hắn cắn nửa miếng còn lại, Ninh Vũ Phi uống một hớp rượu trái cây thì hắn lười biếng dựa bên chờ Ninh Vũ Phi cho hắn uống cùng…

Vốn mấy phút ăn xong, hai người lề mề đến hết một đường, Thẩm Lăng Dục trò gian tầng tầng lớp lớp, Ninh Vũ Phi tuy nói có chút dở khóc dở cười nhưng cũng rất vui vẻ.

Đến nơi xuống phi hành khí, Ninh Vũ Phi mới ý thức được rượu trái cây có tác dụng chậm, bất ngờ rời khỏi nhiệt độ trong phi hành khí, sau khi gió lạnh thổi qua, đầu Ninh Vũ Phi còn hơi mơ hồ, cậu không cẩn thận lảo đảo suýt chút nữa thì ngã.

Thẩm Lăng Dục nhanh tay lẹ mắt, kéo cánh tay Ninh Vũ Phi nên mới đứng vững được.

Ninh Vũ Phi vô cùng ngượng ngùng quay đầu lại, vừa định cám ơn thái tử thì tim lộp bộp một tiếng.

Thẩm Lăng Dục nhìn chằm chặp phần cổ lộ ra bên ngoài vì bị lôi kéo, vốn ánh mắt tràn ngập vui sướng lập tức mây đen giăng kín.

Ninh Vũ Phi sao còn không hiểu? Sáng hôm nay cậu còn oán hận dấu hôn sao còn chưa tan, không ngờ…

Thái tử điện hạ nhanh chân về phía trước, tháo cổ áo của Ninh Vũ Phi, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm: cần cổ thon dài, xương quai xanh trắng nõn, một dấu hôn hoa anh đào ám muội, quá chói mắt!

Thẩm Lăng Dục âm thanh rất thấp, từng chữ từng chữ, gằn ra như hận không thể đem người hủy xương nuốt vào bụng.

“Là Tạ Cảnh làm!”

Tiểu kịch trường:

Tạ Cảnh: Nồi này ta không cõng.

Nguyên soái: Ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.