Kỷ Niệm Sơ lười biếng khẽ híp mắt dựa vào ghế da, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hai chân thon dài trắng nõn gác lên nhau, quần short ngắn, tư thế này làm lộ ra vòng eo thon thả trơn bóng của cô.
Người đại diện Quý Chân đang lái xe phía trước, thông qua kính chiếu hậu nhìn người phía sau xe, thầm mắng một câu, yêu tinh.
cô ấy vốn xinh đẹp từ nhỏ, dáng người như vậy rất hấp dẫn người khác, hơn nữa ánh mắt mông lung, cô đột nhiên hiểu ra vì sao những người kia không buông tha cô ấy.
cô ấy vốn dĩ đã có sắc đẹp.
Quý Chân chở cô đến dưới lầu, bên ngoài trời đã bắt đầu tối, chân trời còn chút ánh nắng chiều, làm tiểu khu rọi lên một bức tranh thật hài hòa.
Thanh Gia Hoa Uyển nằm trên con đường trồng đủ mọi loại hoa, trong không khí còn tràn ngập hương thơm nhàn nhạt.
Kỷ Niệm Sơ nhìn cảnh vật quen thuộc bên ngoài, cô ngồi dậy rồi xuống xe, nhìn ven đường đầy những chiếc xe màu đen đã hạ cửa kính xuống, Quý Chân nhìn cô lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“thật sự không có việc gì sao?” Quý Chân nhỏ giọng hỏi.
Kỷ Niệm Sơ nhướng mày, lười hỏi lại “cô lo lắng cho tôi?”
“sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, hơn nữa, tôi có thể ứng phó được.”
Quý Chân im lặng.
cô tin bảo vệ của khu này rất nghiêm ngặt, bất động sản cũng rất có trách nhiệm, trên cơ bản sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
nói vậy thì nói, nhưng mà….
Hôm nay cô mới bị dính scandal, sẽ không ít người tìm cô moi tin.
Nếu hiện giờ đám chó săn đó đang mai phục ở cửa nhà cô cô cũng không lấy làm lạ, đám người đó có chuyện gì mà không làm được?
Nếu mà xảy ra xung đột với bọn họ, ngày mai trên trang đầu mục Giải Trí hay mục tìm kiếm của Weibo sẽ bị bùng nổ mạnh với hàng chữ ‘Nghệ sỹ đang nổi tiếng Kỷ Niệm Sơ đánh nhau với paparazzi ở trước cửa nhà.’
Quý Chân còn muốn nói gì đó, thì thấy Kỷ Niệm Sơ xoay người rời đi, lời nói tới bên miệng thì quên mất, chỉ vội vàng dặn dò một câu,
“Tóm lại cô nhất định phải cẩn thận đám người paparazi, ngày mai hãy ở nhà nghỉ ngơi một ngày, chăm sóc, ngàn vạn lần đừng quên đám phóng viên đó…”
Kỷ Niệm Sơ gần như đã đi xa nên dường như không nghe được, cô vào sảnh, bảo vệ thấy cô liền chào hỏi, cô cười nhẹ hơi gật đầu, sắc trời mông lung chiếu rọi bóng lưng mảnh khảnh của cô.
Mới vừa bước vào thang máy, cách đó không xa hình như có người cũng muốn vào giống cô, cô ấn nút giữ cửa mở, chờ người đó.
Liếc mắt nhìn người đang chậm rãi đi tới, ở hơi xa, cô nhìn không thấy rõ lắm, nhưng mơ hồ có thể thấy được là một chàng trai cao gầy.
Người nọ chậm rãi đi tới gần, không có ý định đi cùng thang máy với cô, đi tới thang máy khác bên cạnh.
hắn đi ngang qua cô, cửa thang máy từ từ khép lại, cô giương mắt nhìn rõ hắn.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây, vóc dáng rất cao, tựa hồ có chút mảnh khảnh, ánh đèn cửa thang máy chiếu vào mặt y, càng làm rõ ngũ quan góc cạnh, một đôi mắt hẹp dài, sâu thẳm như hắc diệu thạch. Mi mắt hơi rũ xuống, mũi cao thẳng, bộ dạng lạnh lùng, không có biểu tình gì cả, cả người toát ra vẻ tự phụ, thờ ơ.
Kỷ Niệm Sơ cười cười, không đi thang máy cùng nàng, chắc hẳn không phải là đám cho săn, chỉ là ở cùng tiểu khu với cô thôi.
Làm gì có người nào… lớn lên đẹp trai như vậy làm paparazi? Hơn nữa cô cố tình giữ thang máy cho hắn, hắn cũng không vào.
cô chỉ liếc mắt một cái cũng không để ý nữa, thang máy chậm rãi đi lên, tới tầng 19, chân vừa mới từ thang máy bước ra đã bị ánh đèn flash chói mắt ập tới.
Rất nhanh đã có một người trong đám paparazi đi lên.
“Kỷ tiểu thư, xin hỏi cô đối với tin nóng ngày hôm nay thấy thế nào?”
“Kỷ tiểu thư, xin hỏi cô sẽ tham dự phóng viên Hoàn Vũ Triệu Khai sao?”
“Kỷ tiểu thư, cô có thể giải thích về chuyện này hay không, cô có thật sự cùng sếp của cô …”
“…”
Kỷ Niệm Sơ kiềm nén thở ra một hơi, cố gắng không chửi ầm lên, lại bởi vì ánh đèn flash nhấp nháy không ngừng nên cô phải hơi híp mắt lại.
Cười lạnh một tiếng, nghĩ phải bước lên nói với bọn họ cái gì đó.
Bỗng nhiên, ‘Đinh’ một tiếng, thang máy bên cạnh có người đi ra.
Người đàn ông cao lớn mảnh khảnh đi ngang qua cô, tạm dừng một chút, cô thậm chí có thể cảm nhận được anh ta đang nhíu mi một chút.
Là người đàn ông đẹp trai lúc nãy ở dưới sảnh không đi thang máy cùng cô.
Nhóm paparazi sửng sốt, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới ở tầng này cũng có một người đàn ông. Có phải có quan hệ gì với Kỷ Niệm Sơ không? Có phải hay không có thể đào ra một chút tin tức nào đó?
Trơ mắt nhìn người đàn ông đang làm lơ bọn họ, lãnh đạm đi tới cửa phòng, xác nhận dấu vân tay rồi mở cửa, chuẩn bị đóng cửa lại. Người đàn ông quay lại nhìn, tiếng nói nhẹ nhàng lạnh lùng vang lên bên tai cô, “cô có cần tôi giúp gì không?”
Đầu óc Kỷ Niệm Sơ đã sớm bay mất, cũng không biết chính mình giờ phút này đang suy nghĩ cái gì, càng không biết mình nên làm cái gì.
cô bước vội ba bước gộp thành hai bước nhanh chóng tiến tới cửa phòng, bắt lấy cổ tay người đàn ông, đè thấp âm thanh nói, “Nếu đã vậy, xin lỗi trước nha, tôi mượn nhà anh trốn một chút.”
nói xong, cô đi vào phòng, tiếp theo có tiếng “răng rắc”, cô đã nhanh chóng đóng cửa lại.
Bên ngoài đám paparazi sửng sốt, bị một loạt hành động này không hồi phục được tinh thần, chuyện này… rốt cuộc là sao?
Đến một lúc sau, một tiếng hét vang lên, “Còn đứng ngây ra đó làm gì, chụp hình!”
Tiếng hét này như đánh thức được một đám người, mọi người liền bắt đầu điên cuồng chụp hình.
Kỷ Niệm Sơ tựa lưng vào cửa, thở hổn hển để lấy hơi, đến lúc không nhìn thấy một đám paparazi thì mới thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng… Cuối cùng cũng thoát được.
Giây tiếp theo, thân thể cô có chút cứng đờ, cô đang làm gì?
- ------
cô điên rồi?
cô vì trốn thoát một đám paparazi nên đã đi vào nhà của một người đàn ông xa lạ sao?
Ngay trong lúc cô còn chưa hồi phục tinh thân lại, tay chân còn đang luống cuống, phia sau có tiếng nói nhẹ truyền đến “Xin hỏi cô..”
Kỷ Niệm Sơ cứng đơ người xoay lưng, hơi hơi cúi đầu, cười rồi xin lỗi, “Quấy rầy anh rồi, thật ngại quá, đợi những người đó đi tôi sẽ lập tức đi ngay.”
“không có việc gì, tôi là người hỏi cô trước rằng cô có cần giúp gì không mà.” Giọng hắn nhàn nhạt, dường như cũng không để ý cô nói gì, cũng không quan tâm nguyên nhân là gì, xoay người rời đi.
Kỷ Niệm Sơ nghe tiếng bước chân càng đi xa, còn mình ở ngay cửa cũng không biết đi đâu, một hồi lâu mới chậm rãi ngẩng đầu.
Người đàn ông cũng không để ý tới cô, không biết khi nào đã ngồi trước bàn gần cửa sổ cách cô không xa, chậm rãi lấy một chồng văn kiện từ túi xách ra, nghiêm túc đọc.
Từ chỗ cô nhìn qua, có thể thấy rõ sườn mặt của người đàn ông, anh rũ mi mắt xuống. Dường như có thể thấy được hàng lông mi dài, sóng mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài, màu môi hồng nhạt hơi nhấp môi, chuyên chú mà nghiêm túc.
Kỷ Niệm Sơ không tiếng động chôn chân đứng nhìn nửa phút, xấu hổ muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng há miệng cuối cùng vẫn là không biết nên nói gì.