Dám Chạy Xem!

Chương 45



Tác giả: Sơ Dữ

Editor: VịtK

Lúc  khóc với mình, lúc  cười với mình, bộ dạng lúc nấu cơm cho mình, mọi chuyện, mọi bộ dáng, chẳng những  mơ hồ, ngược lại ngày càng  ràng hơn.

mình    đường, nửa ngày, mở Wechat,  lướt lên  tìm lịch sử trò chuyện của hai người.

Lúc này mới phát  cơ hồ đều là đoạn tin nhắn của , mà chính mình luôn là  chữ ‘ừ’ lạnh lùng, hoặc là ‘được’, còn dứt khoát hơn nữa là ‘ về’.

Lịch sử trò chuyện dừng lại ở  tuần trước,   còn  tìm mình nữa, cũng  trở về nữa.

Lần này     rồi.

tìm quán ăn khuya bên đường, việc kinh doanh của quán ăn khuya rất tốt, xung quanh bày 7 8 chiếc ghế nhựa màu đỏ, ở  chiếc bàn tròn lớn bày đầy đủ các loại đồ ăn khuya  sạch , xung quanh mình ngồi toàn là người với người,  thanh ồn ào, ầm ĩ  chuyện.

Chỉ có  là  mình.

Hoắc Chính Phàm gọi 6 chai bia, mấy xâu thịt nướng,  dĩa tôm say,  mình ngồi xuống.

-

Mặt Kiều Lang  có biểu tình gì  theo sau Cảnh Phí  vào quán ăn khuya,   vì cái gì mà hôm nay  hai tới trước cửa công ty ngăn cản ,  cái gì mà phải mời  ăn cơm,  thể  đồng ý, ép buộc  lại đây.

Trước giờ  cho rằng, người giống đại thiếu gia quý giá như Cảnh Phí  ăn ở mấy chỗ như là nhà hàng Tây này nọ, lại  nghĩ tới  ăn ở  quán ăn khuya bên đường.

Cảnh Phí lôi kéo Kiều Lang, nhiệt tình mà giới thiệu cho  biết, “Quán ăn khuya này ăn rất ngon, danh tiếng kinh doanh gì đó cũng rất tốt.”

“Cậu xem , thấy , đều là người với người, tới chậm   có chỗ ngồi đâu, cậu  cần nhìn ghét bỏ như vậy đâu.”

Kiều Lang nhìn Cảnh Phí từ  xuống dưới, cười như  cười , “Loại đại thiếu gia  biết chuyện khó khăn của loài người như , cư nhiên  tới đây để ăn cơm?”

Cảnh Phí giống như cảm thấy mình sắp bị vũ nhục tới nơi rồi, đứng thẳng lên  chút, nhanh chóng phản phản bác , “Tôi làm sao, sao tôi có thể  biết khó khăn của loài người?”

Mặc dù  xuất thân tốt, được đẻ ra cũng tốt, nhưng từ  cũng ăn  ít đau khổ, mới có thể ngày  vươn lên.

Bây giờ đứng ở vị trí tổng tài này, cũng  phải là dựa vào cha  mới ngồi vững vàng được.

Hai người tìm  cái bàn ngồi xuống, Cảnh Phí quen thuộc mà chọn  đống thịt nướng, say tôm, vê điểm  đống nướng BBQ, say tôm, cua nướng, nửa chỉ vịt nướng, da nguội, thịt bò cay, thêm mấy chai bia.

Kiều Lang nhìn bộ dạng quen thuộc này của , nhàn nhạt hỏi, “Xem ra  thường xuyên tới đây?”

“Ừ, trước kia mỗi lần tâm trạng  tốt, hoặc là công việc gặp chuyện gì   thường xuyên lại đây ăn  chút, uống ít bia.” Cảnh Phí gật đầu, vừa  vừa mở hai chai bia mà ông chủ mới vừa mang ra.

đưa cho Kiều Lang  chai, tự rót cho mình  ly rồi uống cạn sạch, chớp chớp mắt với cậu, “Hương vị chỗ này   cũng  tệ lắm, chờ xíu nữa cậu nếm thử  biết.”

Đồ nướng lên rất nhanh, ông chủ cười ha hả rồi bưng lên từng món, “Đồ nướng của hai người mang lên hết rồi, chúc hai người ngon miệng.”

Kiều Lang  uống chai bia mà  đưa qua, mặt vô biểu tình hỏi , “ thường hay dẫn đám bạn  tới đây ăn sao?”

“Phốc ——” Cảnh Phí mới vừa uống  ngụm bia còn chưa kịp nuốt, liền trực tiếp phun ra.

Kiều Lang đội nón lên, đè vành nón thấp xuống, cũng  sợ  phun bia trúng mình,  chán ghét nhìn thoáng qua Cảnh Phí, lấy khăn giấy  bên ra rồi lau.

Cảnh Phí cười  “Tôi làm gì có đám bạn  nào nào có cái gì bạn  nhóm.”

đặc biệt nhấn mạnh từ ‘đám’.

Kiều Lang cạn lời, mặc kệ , liếc mắt   cái, “Trực tiếp  vào chủ đề chính , rốt cuộc vì sao hôm nay  hai phải mời tôi  ăn?”

“Trong khoảng thời gian này cậu cùng Kỷ Niệm Sơ…” Cảnh Phí thử thăm dò hỏi , lời còn chưanói xong, liền trực tiếp bị Kiều Lang đánh gãy, lạnh lùng , “Đó là tổ tiết mục cùng công ty  cầu, tôi  có gì với  ấy.”

Cảnh Phí lắc đầu, “ phải, tôi  phải hỏi cái này, là  ta có  gì với  về tôi ?”

Tác giả có lời muốn : Cẩu nam nhân  có báo ứng!

“Vì sao  ấy lại muốn  với tôi về chuyện của ?” Kiều Lang  đáp mà hỏi lại, nhìn ánh mắt mang theo  tia soi xét, “Tôi cũng  thân với  ấy làm, cùng lắm gần đây chỉ cùng tham gia game show thôi.”

“À ——” Cảnh Phí nghe vậy cuối cùng cũng thở dài  nhõm  hơi, trong lòng   có chút mất mát,    đó là loại cảm giác gì,  sao cũng  thế nào thoải mái được.

Kiều Lang nhíu mày, có chút  kiên nhẫn, “rốt cuộc  muốn  cái gì?”

“Nhìn  ra à? Tôi muốn theo đuổi cậu đó.” Cảnh Phí cố gắng nhịn cười,  vất vả mới điều chỉnh lại sắc mặt được, vẻ mặt nghiêm túc nhìn .

“…”

“Coi bộ nam nữ  cũng  kỵ ha?” Cậu nhìn chằm chằm Cảnh Phí  lâu, ý đồ tìm ra ý tứ đùa giỡn  mặt .

Nhưng cậu nhìn nửa ngày, cuối cùng nhìn sao cũng  nhìn ra được, khóe miệng tràn ra  tia cười lạnh, “Muốn theo đuổi tôi?”

“ là cảm thấy mấy đám bạn  đó  thoả mãn được , cho nên bây giờ bắt đầu kiếm đàn ông hả?” Kiều Lang cơ hồ là gằn từng chữ  hỏi.

Cảnh Phí, “…”

“Kỳ  bạn  trước kia của tôi đều là giả,   tôi chưa xảy ra chuyệng gì với mấy người đó.”  cố gắng giải thích, muốn cứu vớt hình tượng của mình.

Nhưng  ràng hoàn toàn ngược lại.

Mày Kiều Lang càng ngày càng nhăn lại, cậu trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc cũng mở miệng, “Thôi, tôi cảm thấy ảnh đế như tôi chỉ muốn chắp tay là người mà thôi.”

Vẻ mặt Cảnh Phí đầy dấu chấm hỏi nhìn cậu, “?”

“ so với tôi  diễn tốt hơn nhiều, bái phục bái phục.”  hướng về phía Cảnh Phí lạnh lùng cười, đè thấp vành nón, đứng dậy muốn .

chậm mà xảy ra  nhanh,  vừa mới đứng lên, bàn tay  bị Cảnh Phí bắt lấy, “Đừng .”

Cảnh Phí cũng đứng dậy, trong lúc lơ đãng liếc mắt nhìn thấy sườn mặt quen thuộc ngồi cách đó  xa.

Người đó ngồi ở quán nướng,  mình, hơi hơi cúi đầu uống rượu,  bàn  có vài chai bia rỗng,  lại vẫy tay với ông chủ lần nữa, muốn gọi thêm 6 chai bia.

Sao nhìn quen quen vậy ta? Gọi là gì nhỉ?

Kiều Lang thấy Cảnh Phí nhìn  hướng tới ngây ngốc, cậu cũng nương theo nhìn qua.

Là  người đàn ông, còn rất trẻ, áo khoác màu nâu nhạt cũng cái quần màu đen, mang  đôi giày da màu đen, mặc đồ hoà hợp lên vậy làm cho người khác có  cảm giác rất thoải mái, mặt mày lớn lên cũng rất đẹp trai.

Chỉ là cả người đều tản ra hơi thở người sống chớ lại gần,  cúi đầu,  trận gió lạnh thổi tới, thổi bay tóc mái  trán .

nhìn ánh mắt người đàn ông, hình như mơ màng, tâm trạng  rất  tốt, đồ nướng  bàn cũng chưa từng đụng qua, nhưng rượu cũng uống  ít.

Vừa định mở miệng, liền thấy Cảnh Phí ở bên cạnh  thào , “Này con mẹ nó  phải là bác sĩ Hoắc đây sao? Sao  lại ở đây?”

Mặc dù chưa từng trực tiếp tiếp xúc với nam thần bác sĩ Hoắc, nhưng khi Vu Nhiễm  chơi với mấy người bọn họ,  thường xuyên khoe khonag về , thường xuyên khoe ảnh chụp của  ra với mọi người,  bạn trai của mình thế này thế nọ.

cũng  thấy qua rất nhiều ảnh chụp của  rồi, bởi vì mặt mũi quá bắt mắt,  cũng nhìn nhiều hơn vài lần, nên cũng nhớ kỹ, lại  nghĩ tới  gặp ở đây.

vừa  vừa móc điện thoại ra gọi, đầu bên kia cũng  biết  làm gì, qua  lâu mới có người bắt máy,  trực tiếp tiến vào thẳng vấn đề, “Vu Nhiễm, hình như tôi thấy bạn trai .”

Vu Nhiễm ở kia đầu trầm mặc rất lâu, lâu đến nổi  tưởng   cúp máy rồi, mới nhàn nhạt đáp lại  câu, “Chúng tôi  tách ra rồi.”

Cảnh Phí lắp bắp kinh hãi, trong lòng chấn động, tách ra? Theo bản năng phản bác lại, “Sao có thể?   thương bác sĩ Hoắc như vậy, sao có thể…”

hồi, mới phát  đầu bên kia cái gì cũng chưa , chưa từng mở miệng.

Rốt cuộc  cũng ý thức được vấn đề, giọng  dần dần thấp xuống, “À, là quán nướng ở bên cạnh quán bar mà lần trước  xảy ra chuyện đó, lát nữa tôi gửi định vị cho ,  có muốn tới nhìn xem  chút…”

còn chưa  xong, Vu Nhiễm liền đánh gãy , giọng  rất , “ cần đâu.”

“Bây giờ tôi có hơi buồn ngủ,  ngủ trước đây.”

xong, trực tiếp cúp máy, lưu lại tiếng ‘bíp bíp bíp’ cùng vẻ mặt mờ mịt của Cảnh Phí, này là mâu thuẫn của hai vợ chồng hả?

người  ở bên ngoài uống rượu,  người    tách ra rồi?

Cảnh Phí cạn lời cất điện thoại, phát  mình còn  nắm lấy tay Kiều Lang.

vội vàng buông tay ra, “Xin lỗi, vừa rồi có hơi kích động, chỉ là  nghĩ chưa ngồi được lâu   muốn  rồi.”

“Người đàn ông này là bạn trai ngoài giới của Vu Nhiễm à?” Kiều Lang nhìn qua hướng của Hoắc Chính Phàm, thấp giọng hỏi .

Cảnh Phí gật đầu, “Đúng vậy, bất quá  ấy vừa mới   chia tay rồi.”

như là đột nhiên ý thức được cái gì, hoảng sợ nhìn Kiều Lang, “ phải   có ý với Nhiễm chứ?”

Kiều Lang cố nén tức giận, “ cho rằng ai cũng như  hả? Thấy   luôn hả!?”

“…”

Cảnh Phí bĩu môi, vẫn móc điện thoại ra gửi định vị cho Vu Nhiễm, thuận tiện chụp bức ảnh của Hoắc Chính Phàm gửi qua luôn. (Mọi người có nghĩ chị Vu tới ???)

Đóng điện thoại lại, nhìn thoáng qua thịt nướng  bàn bị gió thổi nguội bà luôn rồi, tâm trạng  hiểu sao bực mình hơn, thấp giọng thở dài  hơi, “Thôi  ăn nữa,  thôi, tôi đưa cậu về.”

“ cần, tôi tự mình về.” Mặt Kiều Lang vô cảm tránh tay  ra, xoay người rời .

Cảnh Phí có chút buồn rầu đứng yên tại chỗ, làm sao mới được đây, mình từng có quá nhiều nữ minh tinh, bây giờ cũng  ai tin mình hết?

Thanh danh của  kém tới vậy sao?

-

Vu Nhiễm nhìn chằm chằm nửa ngày bức hình mà Cảnh Phí gửi tới,  hình   ngồi ở  ghế, vẻ mặt lạnh nhạt, hơi hơi cúi đầu, rũ đôi mắt xuống,  biết  suy nghĩ cái gì,  bàn tất cả đều là chai bia rỗng.

Người này, mặc kệ thế nào, vẫn đều là bộ dáng mà  thích.

Cái áo khoác màu nâu nhạt   mặc kia chính là áo mà  mua của hãng ALEXANDER MCQUEEN*, bộ quần áo này  ấn tượng rất sâu. ( sương sương là hiệu này nổi tiếng về đôi giày Alexander McQueen, giá rất chát, tui  để hình đôi giày bên dưới, chứ  biết áo ổng mặc loại gì)

Lúc ấy    Paris để đống phim, lúc   dạo trung tâm mua sắm  thấy bộ này nhìn cũng  đẹp lắm, nhưng cảm thấy bộ đồ này đặc biệt hợp với , bác sĩ Hoắc của  mà mặc vào nhất định  rất soái.

chút do dự mua luôn, lúc về lòng tràn đầy niềm vui muốn  mặc thử cho  xem, nhưng  lại rất lạnh nhạt, phản ứng của  là gì chứ?

-

“Ừ, tôi biết rồi.”  nhận lấy hộp quà, để trong phòng, lại cầm sách nghiên cứu trong tay lên đọc tiếp. (ụ à, hỏi coi người đọc có ghét mi )

thuận theo cũng  buông tha, nhất định phải để  mặc thử, thậm chí còn làm nũng với  nữa, lôi kéo ống tay áo , “ mặc thử xem, em liếc mắc  cái  nhìn trúng luôn,  mà mặc lên nhất định rất đẹp.”

Hoắc Chính Phàm lại trực tiếp kéo tay áo của mình lại, hơi nhíu lại mày, “Vu Nhiễm, tôi   rất bận, đề tài này làm rất lâu, ngày mai giáo sư phải kiểm tra rồi, tôi    rảnh để thử mấy thứ kia đâu.”

sửng sốt, cuống quít xin lỗi , “Em, em  biết, vậy  bận , em rất xin lỗi…”

Sau đó,  vì chuyện này mà áy náy rất lâu.

-

Vu Nhiễm nhìn chằm chằm bức ảnh kia  lâu,  ràng  muốn đứng dậy mặc quần áo  tìm bác sĩ Hoắc của , nhưng trong đầu vẫn quanh quẩn lời  của  ngày đó.

“Vậy cái giá của tình  em quá rẻ.”

“Giá quá rẻ.”

Giá rẻ.

tức tới mức thiếu chút nữa lại khóc, đúng vậy,   nghĩ gì thế, bọn họ  tách ra rồi, lúc rời   thậm chí như chạy trốn khỏi cái toà chung cư đó, rốt cuộc cũng  dám quay về.

còn có cái tư cách gì, cái lập trường gì mà  tìm ? Hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.