Đám Cưới Hào Môn

Chương 103: Đừng có xấu tính như vậy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nụ cười ấy suýt làm chói cả mắt Hạ Diệu Diệu.

Nếu bà Hạ có thể đi được thì bà chính là người phụ nữ bình thường hay gặp trên phố, thậm chí gương mặt lại không đủ đẹp. Lúc này bà đang mặc trên người một chiếc áo bông tay lửng, phía dưới đang đắp chăn, đầu tóc được chải gọn gàng, cũng có vẻ xem như khá hiền hòa. Bà đang nhíu mày, làm ra dáng như một quý bà địa chủ: “Cùng tỉnh à, vậy ở chỗ nào?” Đừng có nói là ngoại ô xa xôi khỉ ho cò gáy đấy: “Ba mẹ kinh doanh gì?”

“Me...”

“Sao! Mẹ hỏi không được à!” Hỏi được! Hỏi được! Mẹ cứ thoải mái hỏi không cần khách2sáo!

Hạ Tiểu Ngư đột nhiên xông vào: “Mẹ, mẹ xem con có đẹp không? Có phải rất đẹp không? Qua một thời gian nữa con sẽ dùng đến, đây là anh An tặng con đấy, màu sắc có phải rất đẹp không?” Vừa nói Hạ Tiểu Ngư vừa đặt tay ra sau lưng tạo dáng cho chị hai xem, trên gương mặt xinh xắn nở nụ cười thật tươi, trên chiếc cổ trắng mịn như ngọc đang đeo một chiếc khăn lụa to bản màu xanh lam kiểu đơn giản, không cần nhiều món trang sức, hoa cài, bản thân màu sắc cơ bản cũng đã thể hiện rõ sự cao quý thoát tục, khác biệt với mọi người.

Bà Hạ thấy vậy, lập tức di8chuyển tầm nhìn của mình đi, mặt mày hớn hở quan sát con gái, nhìn xem cô xinh xắn thể nào, một cô bé mười bảy mười tám tuổi khoác lên người một màu sắc rực rỡ như vậy, nhìn giống hệt một cô công chúa nhỏ, vô cùng xinh đẹp: “Đẹp, đẹp!”

Tiểu Ngư nhà bà rất xinh xắn, nhìn thể nào cũng khiến người ta cảm thấy thích từ trong lòng, không giống như những người dù có trang điểm thế nào cũng không xinh đẹp.

Hạ Diệu Diệu vội vàng kéo lấy Hà An, khẳng định em gái mình đang muốn thu hút sự chú ý của cô: “Mẹ, cũng không còn sớm nữa, tụi con ra ngoài mua chút thức ăn, buổi trưa6chúng ta cùng ăn.” Nói xong không đợi bà Hạ trả lời, cô đã vội vàng kéo Hà An chạy đi. Bà Hạ vội vàng gọi hai tiếng, không thấy cô trả lời, sắc mặt lập tức trầm ngâm: Mua đồ ăn gì? Có nên tiếp đón nồng hậu hay không vẫn còn chưa biết, lại còn tiêu tiền lung tung, bà Hạ còn đang định càm ràm con gái lớn của mình vài câu.

Hạ Tiểu Ngư đã ngồi xuống cạnh giường, vòng qua tay mẹ mình, vẻ mặt tỏ ra ngại ngùng mang theo sự mong manh yếu đuối của một cô bé: “Anh An tặng cho mẹ món gì thế?” Tâm trạng của bà Hạ lập tức bị lời của con gái làm3lay động: “Trên bàn, mẹ còn chưa xem, có gì đáng xem đâu, con xem dáng vẻ chưa bao giờ nhìn thấy sự đời của mình kìa, chỉ một cái khăn choàng đã mua chuộc được con rồi.”

“Rất đẹp mà, đương nhiên con phải thích rồi.” Hạ Tiểu Ngư mở chiếc hộp lụa màu xanh lam bên cạnh ra.

Lời này bà Hạ tán thành, thật sự rất đẹp, rất hợp với con gái út của bà, nghĩ như vậy, bà không khỏi kiêu ngạo mà giơ tay ra, chỉnh lại độ dài hai bên của chiếc khăn choàng trên cổ con gái mình: Xem ra cũng biết chọn đồ.

Hạ Tiểu Ngư kinh ngạc nhìn sợi dây chuyền bên trong, không kìm được trùng to mắt:5“Ôi đẹp quá...”

Ánh mắt bà Hạ lướt qua người con gái mình, giọng điệu khinh thường: “Có gì mà đẹp hay không đẹp, chẳng qua chỉ là một món quà bình thường thôi.” Ánh mắt bà thờ ơ liếc nhìn một cái, cũng không khỏi bất ngờ. Sợi dây chuyền của bà Hạ hoàn toàn khác với chiếc khăn choàng đơn giản phù hợp với tuổi tác của Hạ Tiểu Ngư, sợi dây chuyền to bằng một nửa ngón tay trông vô cùng xa xỉ, thiết kế chạm rồng đính kim cương, ở giữa còn có một mặt dây chuyền kim cương hình giọt nước màu bạch kim, được bao bọc trong vô số tia sáng bạch kim đan xen, trông vô cùng thời thượng.

Hạ Tiểu Ngư không kiềm được mà cầm lên, đặt sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, kinh ngạc nhìn viên kim cương phát sáng lấp lánh, ánh mắt vô cùng sốt ruột, có thể nào cũng không muốn nhìn đi chỗ khác: “Thật là đẹp quá...”

Bà Hạ lo lắng nhìn sang, không ngừng nhắc nhở: “Cầm cho chắc, cầm cho chắc đấy, đừng làm rớt đấy!” Thật sự sợ dây này rất đẹp, không nói đến chuyện nó đáng giá hay không, có phải là thật hay không, chỉ riêng bản thân nó cũng rất đẹp rồi, đẹp hơn cả vòng tay của chị hai: “Mẹ, mau đeo vào thử đi...” Bà Hạ lần đầu tiên có cảm giác không nỡ, sợ Tiểu Ngư không cẩn thận mà làm hỏng, nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi của con gái, còn cắn răng muốn đeo lên cho bà: “Con đi đâu đấy, đừng thấm nước, sẽ bị oxy hóa đấy...”

“Biết rồi biết rồi, con đi soi gương...”

Đứa trẻ này không cẩn thận gì cả.

Hạ Diệu Diệu đá vào những viên đá nhỏ dưới đất, vừa đi vừa hỏi: “Còn bọn Vương Phong Long thì sao, có cần tiện thể mời bọn họ đến ăn cùng không, để thể hiện sự hiếu khách của anh.” Hà An đỡ lấy tay cô đề phòng cô bị té ngã, giọng nói bình tĩnh: “Không cần.“. Hạ Diệu Diệu rút cánh tay lại: “Làm như vậy không tốt lắm, nói thế nào thì em cũng là chủ nhà mà.” Hà An nghe vậy nhìn cô với vẻ không chắc chắn lắm: Em là chủ nhà sao?

Hạ Diệu Diệu lập tức xù lông: “Sao em không phải là chủ nhà, em đã ở đây hơn hai mươi năm rồi đấy, anh vừa mới dọn đến sao có thể so với em, ở đây của hàng nào ngon, chỗ nào vui, quán nào không chặt chém người, anh có biết không, em đã thuộc lòng hết cả rồi.”

Hà An không kiếm được mà nhìn xuống, nhìn vào một điểm nào đó!

Nhìn cái gì! Tìm đường chết à!

Được rồi, được rồi, em là chủ nhà.

“Không được cười.”

Anh đâu có cười.

Hạ Diệu Diệu nắm chặt lấy tóc mái mình, xoay người tiếp tục bước đi, cúi đầu cảm thấy ngại ngùng: “Lời của mẹ em anh đừng quan tâm, mẹ em không có ác ý, chẳng qua chỉ là khó khăn lắm mới tìm được người nói chuyện mà thôi.”

Hà An nghe xong thì giơ tay xoa đầu cô từ phía sau, không hề để tâm.

Hạ Diệu Diệu bất giác thở phào nhẹ nhõm, nói: “Từ sau lần tai nạn xe đó mẹ em không còn đi lại được, hai chân của bà hoàn toàn mất cảm giác, sau đó tâm trạng ngày càng sa sút, nên có chút...” vui buồn thất thường: “Tóm lại, mẹ em cũng không muốn thế, thật ra anh không cần để tâm làm gì, mẹ em cũng rất dễ gần.”

Hà An không hề để tâm đến thái độ của bà Hạ, nhưng nhìn Diệu Diệu lại cảm thấy hơi đau lòng, có lẽ bà Hạ thích Hạ Tiểu Ngư hơn, mà người đó thật sự là người thân của cô, cô thậm chí không thể oán trách, nhưng anh tin rằng Diệu Diệu của anh nhất định sẽ không chịu uất ức.

“Anh cười cái gì?”

Người anh cười mãi mãi là em, Hà An chỉ chỉ vào mũi của cô.

Hạ Diệu Diệu ngại ngùng xoay đầu qua: Càng ngày càng học xấu.

Mười rưỡi sáng, ở ngoài chợ đã đầy các ông bà cô bác trong khu, phía trước có một chiếc xe dừng lại đã chắn hết nửa con đường, nếu so sánh tình hình giao thông ở đây với những nơi khác, rõ ràng là kém hơn hẳn. Đối với tình trạng náo nhiệt này Hạ Diệu Diệu chỉ cố thốt ra một câu: “Phát triển mạnh mà.”

Hà An sắc mặt bình tĩnh kéo cô ra sau lưng bảo vệ, không để cô bị dòng người đụng vào. Hạ Diệu Diệu lập tức có chút cảm động, không kiềm được giơ tay nắm lấy ngón tay anh đang để bên người mình: Cảm ơn anh!

Hà An vội nắm chặt lại tay cô. “Mua một ít sườn đi, ba em thích nhất là ăn sườn, còn thích ăn canh xương nữa, hôm nay ông ấy vất vả rồi, phải bồi bổ thổi. Anh muốn ăn trái cây gì? Trong nhà không có trái cây, anh ngồi một lát cũng sẽ thấy buồn chán thôi.” Hà An nhìn cô: “Em muốn ăn gì thì anh ăn nấy.”

Chuyện nhỏ: “Lấy nho được rồi, đang mùa nho, lại có thể giết thời gian.” Quan trọng là giá rẻ chứ sao.

“Đúng rồi, lúc nữa khi ngồi ăn mẹ em nhất định sẽ không buông tha cho anh, hỏi anh chuyện gì thì anh phải ứng phó mà trả lời, không muốn trả lời thì cứ cười ngây ngô cho qua, có biết không?”

Nhưng, Hà An biết cười ngây ngô sao? Không sao, Hà An gần đây đã tiến bộ rất nhiều, không cười ngây ngô, nhưng cười u ám thì cũng đã biết.

Hạ Diệu Diệu nghĩ đến khả năng này thì không khỏi bật cười, anh đừng có làm mẹ cô sợ đấy.

Hạ Diệu Diệu nghiêm túc chọn nho: “Nhà em không có máy lạnh, tuy bây giờ trời đã lạnh, nhưng buổi trưa vẫn hơi nóng, một lát anh phải nhẫn nại một chút.” Nho chỗ này tươi ngon này: “Anh đừng nói lung tung! Đặc biệt là không được nói em ở cùng anh bên ngoài, nếu không thì anh cứ đợi ba mẹ em biến em thành quỷ đi.” Cô chỉ lấy chừng này thôi: “Cũng không được dùng lời nói phản kháng lại ba mẹ em, càng không được không vừa ý mà nổi giận, cứ nghe lời đi, nếu làm được, sau khi xong chuyện em sẽ để anh thoải mái oán trách em.” Hạ Diệu Diệu cho nho vào túi, cân xong, cô tiếp tục đi về phía trước: “Có phải nhà em rất nhỏ không, nhà anh bao nhiêu mét vuông?” Hà An che chở cô, nghiêm túc suy nghĩ, thật là khó nói, cô đang muốn hỏi diện tích của riêng căn nhà hay diện tích của cả khu nhà?

“Haiza, thật ra nhà cửa gì đó, có thể ở là được rồi, to hay nhỉ gì chứ, anh có muốn ăn măng tây không, nhìn xuống chân kìa, đừng giẫm lên rau cải hỏng đấy.” “Thôi không nên mua, rất khó nấu, ăn bí đao cho dễ ăn nhé.” Một trái thật lớn, đủ nấu một nồi to rồi: “Anh có biết tại sao bí to như vậy mà giá lại rẻ không?” Hạ Diệu Diệu vỗ vỗ vào trái bí mà Hà An đang cầm lên.

Cơ bản không cần Hà An trả lời, cô đã tự mình đáp lại: “Đó là vì hiện giờ đang là mùa bí đao, đủ lượng nước, không thể bảo quản, nên giá rẻ, anh hiểu chưa?”

“Anh nhất định không biết, đến cả nấu ăn cũng không biết mà. Cà tím bao nhiêu tiền thế... Lấy hai trái, cà chua lấy một cân.”

“Anh có muốn ăn cà chua không, của nhà bọn họ trồng đấy, rau sạch không phun thuốc sâu, mùi vị rất thuần, hiện giờ muốn ăn được cà như thế không dễ dàng đâu, nếu đóng gói lại bán ra thị trường, giá cả chắc sẽ tăng gấp mấy lần, anh ăn không nổi đâu. Quên đi, anh đâu có vừa đi vừa ăn bao giờ đâu, haha.” Hạ Diệu Diệu cắn một cái, chua quá!

Hà An vốn đi theo sau Diệu Diệu không rời một bước cùng lựa thức ăn với cô, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, anh lấy điện thoại ra, giọng nói đột nhiên lạnh đi vài độ, đứng ở giữa khu chợ náo nhiệt, khí chất cả người anh cũng thay đổi, hoàn toàn xa lạ: “Ông có hai phút, nói!“.

Đối phương lập tức lo lắng hoảng sợ: “Xin lỗi, xin lỗi, làm phiền ngài nghỉ ngơi rồi, không biết ngài hôm nay có xem tin tức thị trường chứng khoán không, hôm nay cổ phiếu của Hoa Hàng không ngừng sụt giảm khi vừa mở phiên giao dịch, tôi thật sự không chống đỡ được, muốn nhờ ngài giúp đỡ...” Hà An lạnh lùng cắt ngang lời của đối phương, bình tĩnh một cách máu lạnh: “Nếu mỗi doanh nghiệp gặp phải khó khăn đều gọi điện thoại thế này, vậy tôi cần ông ngồi ở vị trí đó làm gì.” Hà An nói xong liền cúp máy. Sắc mặt của Hoàng tổng tập đoàn Hoa Hàng lập tức trắng bệch! Nhưng một giây sau đó ông ta lập tức phấn chấn tinh thần! Một con người hơn năm mươi tuổi như ông ta lập tức có ý định được ăn cả ngã về không! Nhiều năm qua, ông ta cứ cảm thấy sau lưng có Hòa Mộc, chỉ cần Hòa Mộc cử động nhẹ ngón tay, tất cả các vấn đề của Hoa Hàng đều được giải quyết rất dễ dàng.

Nên mấy năm nay ông ta ngày càng an nhàn. Nhưng trên thực tế, ông ta đã nhận định sai từ đầu, Hoa Hàng ngày càng bị Hòa Mộc xem nhẹ, trong tất cả các doanh nghiệp thậm chí nó còn thuộc dạng tụt hậu nhất, không phải là lỗi của Hòa Mộc, mà là do người quyết sách như ông ta đã nghĩ sai. Ngài Hà nói đúng, ông ta không nên trông cậy vào Hòa Mộc, nếu mỗi công ty đều có thể trông cậy vào tổng công ty, vậy còn cần tổng tài làm gì! Hoa Hàng là của ông ta, ông ta không thể bị cách chức... Hạ Diệu Diệu chọn hai trái chanh, lát nữa về sẽ vắt nước chanh: “Điện thoại của ai thế? Sao anh lại xấu tính như vậy, sau này ai thèm để ý đến anh nữa, cầm lấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.