*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đây là sự cách biệt vô hình, là tiền tài tích lũy qua nhiều đời ảnh hưởng đến nhận thức về cuộc sống, là cách nhìn cùng một việc của hai tầng lớp khác nhau. Mà cách nhìn của cậu rõ ràng không hợp với bọn họ.
Hạ Diệu Diệu nhìn Hạ Vũ vẫn luôn trầm mặc cúi đầu không nói chuyện, chủ động hỏi: “Em còn muốn ăn gì nữa?” Hạ Vũ nhanh chóng ngẩng đầu, đẩy mắt kính, khuôn mặt nho nhã anh tuấn vẫn còn vài nét trẻ con: “Không cần nữa, em dùng đủ rồi. Chị xem Tiểu Ngư còn muốn ăn gì nữa không.” Nói xong cậu lại cúi đầu. Thực ra với ngoại hình của Hạ Vũ, cậu ngồi ở đây cũng không quá lạc loài. Cậu mặc quần áo2đã sửa lại của Hà An, khuôn mặt nho nhã, nếu như không phải cậu luôn cúi đầu thì thực ra cậu cũng là một thiếu niên rất có khí chất.
Dao dĩa của Hạ Diệu Diệu nhẹ nhàng gõ lên đĩa của Hạ Vũ, nói đầy thâm ý: “Em cũng sắp vào đại học rồi, sau này gặp phải bạn học có thể đến những nơi như thế này rất nhiều. Chị nghe nói kí túc xá trường em không phân khu, sau này rất có thể những người em khó có cơ hội tiếp xúc sẽ trở thành bạn kí túc của em, thái độ của em cũng như vậy mà được à?” Hạ Vũ nghe xong, giọng nói rất bé: “Chị, chị yên tâm, em biết chị định nói gì, em sẽ không8so sánh lung tung, cũng không cảm thấy bản thân không tốt, em sẽ không cho là mình thấp kém hơn họ.”
“Chị không nói em cũng đã hiểu rồi.” Hạ Diệu Diệu cười cười: “Em tuyệt đối không được nghĩ mình thấp kém, nuôi một người như em cũng không dễ dàng đâu. Em phải để chị hồi vốn rồi muốn làm gì thì làm chứ.”
Hà An nhìn Hạ Vũ một cái, lại quay đầu giúp Hạ Diệu Diệu bóc vỏ tôm. “Kem của em đến rồi.” Tạo hình quá đẹp, thử xem: “Ưm... Ngon quá, chị, chị có thử chút không?” Ăn, chỉ biết ăn, một đứa quá vô tâm, một đứa thì quá để ý, phiền quá đi: “Ừ.” Hạ Diệu Diệu đẩy đĩa qua.
Hạ Tiểu Ngư thấy vậy, cô đúng là bị6chị gái nhà mình làm cho tức chết mà. Cô chỉ là khách sáo nói một câu thôi, làm gì có ai đòi người khác cho kem chứ. Cho chị, cho chị hết, chị ăn đến đau bụng mới tốt.
Hà An cũng không phải không có mắt nhìn, chỉ là anh có muốn làm hay không thôi.
Hai hôm nay, Hạ Diệu Diệu túc trực ở ngoài sạp hàng, không thèm quan tâm đến anh. Hà An biết điều đứng dậy chủ động đưa Hạ Vũ chuẩn bị nhập học đi mua đồ dùng học tập. Hạ Diệu Diệu vui vẻ tiễn ba người đi. Mau đi đi, lúc này cô không thể hiện chút điểm tốt của bạn trai nhà mình thì còn chờ lúc nào nữa.
“Chị, không cần đâu.” “Cần, rất cần.” Mau đi3đi.
Hạ Vũ thực sự cảm thấy không có gì cần phải mua, cậu đã sắp xếp xong rồi, ngày kia có thể lập tức xuất phát. Cậu thi đỗ một trường ở tỉnh bên, cũng không tính là cách nhà quá xa. Vốn dĩ cậu muốn học cùng một trường với chị cả, nhưng lúc điện nguyện vọng chị không đồng ý.
Trên đường đi Hạ Vũ ngại ngùng nói: “Anh, anh đừng nghe lời chị em nói, em thực sự không thiếu gì cả. Chi bằng chúng ta tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút.” Hạ Tiểu Ngư đi theo sau chỉ là vì góp vui, không phải cô đi học, nên cô cũng không biết anh trai mình thiếu gì.
Hà An vẻ mặt lạnh lùng đi đằng trước, Hạ Vũ nói gì anh5căn bản không quan tâm. Hạ Diệu Diệu không ở đây, anh chẳng muốn lãng phí nước bọt. Hạ Vũ mất mặt, sau khi rời khỏi chị cả, cái người anh" luôn không có chút tính tình này đột nhiên trở nên rất khó giao tiếp. Anh căn bản coi bọn họ như không khí, không quan tâm bọn họ nói gì.
Hà An đi vào trung tâm thương mại. Hạ Vũ thấy vậy phản kháng lần cuối cùng: “Anh, em thật sự không thiếu gì cả.” Đây mặc dù không phải là nơi cao cấp nhất ở khu bọn họ, nhưng tuyệt đối là nơi cho tầng lớp trung lưu. Nhà bọn họ trừ dịp lễ tết đến xem, hoàn toàn không hề đến đây. Hà An không nói chuyện, từ tầng một lên tầng bốn mua cho Hạ Vũ một cái điện thoại mới, lại mua một cái ipad, vài cái bút, hai cái ví da, vài cái thắt lưng, tiện thể chọn luôn hai bộ quần áo miễn cưỡng gọi là nhìn thuận mắt.
Hạ Vũ đổ đầy mồ hôi lạnh. Đắt quá, không được, những cái này cậu không nhận được, không mua được. Nó đã vượt qua phạm vi cậu có thể tiếp nhận rồi. Sao cậu có thể tiêu tiền như vậy được, để chị cậu biết được chị ấy chắc chắn sẽ tức giận.
Lúc trả tiền, Hà An vòng qua Hạ Vũ, lạnh mặt đưa thẻ. Hạ Vũ đột nhiên cảm thấy ngại ngùng, cậu nhìn đống đồ, cho dù là anh trả tiền nhưng bản thân vẫn cảm thấy thấp thỏm bất an. Những thứ này không nằm trong kế hoạch của cậu, cậu không dùng đến, lãng phí quá.
Thậm chí Hạ Vũ còn nghĩ đến việc cưỡng chế trả hàng, nhưng dáng vẻ không cho phép người khác nói này nói kia của Hà An khiến cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hạ Tiểu Ngư không quản mấy việc đó, vui vẻ chỉ vào chiếc túi xách mà cô ta thích đã lâu, xấu hổ hỏi anh rể: “Em... có thể lấy cái này không...”
“Hạ Tiểu Ngư!” Hạ Tiểu Ngư tức giận bỏ đồ xuống. Cô ta lấy cái này thì đã làm sao, có một trăm sáu. Hà An trực tiếp cầm lên vứt cho Hạ Tiểu Ngư: “Tính cả luôn.” Đám rác này mà cũng có người nhặt. Hạ Tiểu Ngư lập tức cười tươi như hoa cẩm tú lên: “Cảm ơn anh.” Hạ Vũ cảm thấy đã bị Hạ Tiểu Ngư làm cho mất hết mặt mũi rồi, nhưng liếc mắt nhìn vẻ mặt bất biến của anh, Hạ Vũ lại cảm thấy bình tĩnh một cách kì lạ. Anh cho cậu một ảo giác như chẳng hề quan tâm với đau lòng chút nào cả. “Anh, em có thể mua cái tai nghe màu hồng này không?”
Suốt chặng đường, Hà An vẫn luôn đồng ý với những yêu cầu quá đáng của Hạ Tiểu Ngư. Chỉ cần Hạ Tiểu Ngư mở miệng, anh chưa từng cự tuyệt, anh vẫn luôn chăm chú lựa chọn đồ có thể cậu sẽ dùng đến. Sự quan tâm đó khiến cho Hạ Vũ giống như nhìn thấy chị cả cẩn thận dặn dò lúc sắp xếp đồ đạc cho cậu. Dù anh chẳng nói gì, nhưng Hạ Vũ biết anh chọn rất cẩn thận. Mặc dù dáng vẻ anh giống như chẳng coi trọng thứ gì, chỉ miễn cưỡng lấy cho đủ đã. Cảnh tượng ấm áp ngày hôm nay, cậu ghi nhớ trong tim. Rất lâu sau này, khi một lần nữa nhìn thấy anh đang bị đám đông bao vây, cậu vẫn vô thức đứng dậy gọi một tiếng anh, mà anh lại vẫn gật đầu đáp lại...
Hạ Vũ là do Hà An tiễn đến bến tàu hỏa. Hạ Diệu Diệu nhận hai đơn hàng lớn, sửa hai chiếc xe điện ba bánh, cô dứt khoát giao em trai cho Hà An. Hà An cũng làm tròn chức trách, vẫn luôn nhìn chằm chằm Hạ Vũ lên tàu ngồi vào vị trí, sắp xếp xong hành lý, lại đưa cho cậu một chiếc điện thoại gọi là thuận mắt, sau đó anh mới đi xuống. Hạ Vũ cúi đầu nắm chặt lấy. Không phải cậu chưa từng nghĩ đến việc trả lại những thứ Hà An đưa cho cậu, nhưng chị gái vẫn luôn rất tính toán lại bảo cậu cứ dùng đi. Chị nói cũng chẳng phải hãng gì rất tốt, sinh viên đại học đều dùng loại này.
Điện thoại hơn hai nghìn, ipad hơn sáu nghìn lại còn không phải là hãng tốt gì? Ngoài điện thoại mới ra, lúc lên xe anh còn nhét mấy điếu thuốc, hai cái bật lửa vào túi cậu. Anh bảo lúc vào kí túc sẽ dùng đến. Mặc dù vẻ mặt của anh rất lạnh lùng, nhưng cậu có thể cảm nhận được anh là vì tốt cho cậu.
Hạ Vũ cuối cùng không phản bác gì, chỉ cầm chặt đồ trong tay, nhìn thành phố quen thuộc dần lùi xa, đột nhiên có cảm giác yên tâm về chị gái.
Học kì đầu của năm tư cực kì bận rộn, giống như toàn bộ chương trình học đại học đều tập trung vào học kì này. Vấn đề công việc, tương lai đã trở thành chủ đề nói chuyện của mọi người. Thời gian Hạ Diệu Diệu đến hội sinh viên ít đi, cuối cùng sau hai tuần học cô cũng giống như các anh chị khóa trên bắt đầu bàn giao lại công việc. Trường học này trong phút chốc đã không còn liên quan gì đến năm tư bọn họ, vẫn náo nhiệt như cũ. Sinh viên năm nhất cái gì cũng nhiệt tình tham gia, năm hai giả vờ như ma cũ, năm ba chẳng có gì đặc sắc, năm bốn đầy mờ mịt. “Học tỷ, nghe nói cây xương rồng chị trồng chết rồi.” Trần Khởi Tiêu vỗ bóng, cùng đám bạn trong đội đi qua người cô. Hạ Diệu Diệu nghe thấy thì mỉm cười nhìn cậu thanh niên đầy nhiệt huyết, chút xa cách của năm ngoái giờ chỉ còn lại nụ cười nhiệt tình ngay lúc này của cậu ta: “Chăm sóc tốt quá nên có thể là nó không được vui cho lắm.” “Học tỷ, em cũng giống nó có chút không vui.” Trần Khởi Tiêu nửa thật nửa đùa, cậu ta chạy mất trong tiếng hò hét của đám bạn. Hạ Diệu Diệu nhìn bóng lưng của bọn họ mà cười quay đi. Trần Khởi Tiêu quay đầu nhìn bóng lưng có một lúc rồi chạy mất. Việc không thể được thì cũng đừng nghĩ nữa.
Chuyện thực tập hè của Trương Tấn Xảo cực kì thuận lợi, không có việc gì xảy ra thì kì sau cô ấy vẫn sẽ tiếp tục đi thực tập. Nhưng cho dù có sự giới thiệu của giáo sư Triệu thì cô ấy cũng chưa chắc có thể ở lại, mà có được ở lại cũng chỉ làm hợp đồng, tuy nhiên cũng coi như là có nơi dừng chân. Khổng Đồng Đồng có chút mờ mịt, kết quả thực tập của cô cũng không kém, chỉ cần chịu được khổ mà không oán trách, cái gì cũng không kém được. Chỉ là tính chất công việc kém xa so với tưởng tượng của cô, kém rất nhiều, chỉ có mệt, mệt và mệt.
Hạ Diệu Diệu cũng không tốt hơn bao nhiêu, thậm chí còn cảm nhận được ác ý của người ta đối với mình, thể hiện rõ người ta sai khiến mình, sai khiến mình, tiếp tục sai khiến mình. Còn về việc sau khi sai khiến xong phải thế nào, thật ngại quá, quên mất rồi.
Còn về cái gọi là thăng chức thì có rất nhiều trở ngại. Ở một công ty quy mô tầm trung, nếu như không có người để bạt, không có người bồi dưỡng, nếu như công ty không phải thiếu người đến mức nhất định phải là bạn, thì đời này bạn đừng nghĩ lên chức. Hoặc là có thể đến năm hơn bốn mươi được thăng lên một chức, sau đó có thể đợi nghỉ hưu được rồi. Cái cuộc sống mà công việc chỉ trong chớp mắt đã thấy hết lập tức hút mất rất nhiều sinh lực của những mầm non mới bước vào xã hội. “Cũng chưa đến mức nản chí, không chừng có hồ sơ đẹp rồi, chúng ta có thể vào công ty lớn.” Khổng Đồng Đồng không được lạc quan như vậy: “Công ty lớn, quan hệ xã hội có thể giúp cậu rèn luyện nửa năm một năm, thêm vào ý thức cạnh tranh, nếu như cậu không quyết tâm phấn đấu không ngừng nghỉ hoặc ngủ cùng lãnh đạo, thì đừng bao giờ mơ tưởng đến những vị trí như Giám đốc, Phó Giám đốc.”
“Cậu cũng nghĩ thoáng thật đó, lại còn ngủ với lãnh đạo, họ cho cậu ngủ à?”
“Tớ phẫu thuật thẩm mỹ còn không được sao?” “Không nói nữa, không phải vẫn còn nửa năm nữa sao, không chừng lại gặp phải vận chó má gì đó, tớ ra ngoài đây.”
Trương Tấn Xảo nhìn Hạ Diệu Diệu đi khỏi, sau đó nhìn Khổng Đồng Đồng: “Xem ra cậu ấy cũng bị đả kích không nhẹ.” Đừng nói bọn họ, cho dù là cô có được sự bảo vệ của giáo sư Triệu cũng còn cảm thấy tương lai mờ mịt nữa là. Nói là quan hệ thầy trò, nhưng đã ra trường rồi cũng không phải đệ tử cuối cùng, không được truyền thụ hết những thứ họ có, ra ngoài họ căn bản không nhận. Khổng Đồng Đồng uể oải nằm bò ra bàn, xem ra cô phải mất mấy tuần mới bình tĩnh lại được từ sau sự đả kích kia.