*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thành tích học tập của cô tốt, sơ yếu lý lịch đẹp, cô có những lý giải riêng về ngành học của mình. Cô có thể đưa ra một đề tài luận văn phi đại chúng hóa, cô còn nhận được sự khẳng định của các giáo sư về lĩnh vực chuyên ngành. Hạ Diệu Diệu có năng lực, có sự tự tin để thử thách một cái mới. Nhưng cho dù như vậy, cô cũng vẫn có chút lo lắng, cô không hề cho rằng cô nhất định sẽ thành công.
Khổng Đồng Đồng không hề lo lắng cho Diệu Diệu, với năng lực và những gì có thể hiện lúc còn ở trường, chỉ cần có không yêu cầu quá cao, tìm một công ty là chuyện rất dễ dàng. Không Đồng Đồng lười biếng nằm bò trên giường lật xem2tin tức tuyển dụng trên báo, chỉ là: “Tòa soạn Điển Độ? Cậu thật biết chọn nơi để ổn định, khác biệt rất lớn so với những gì cậu theo đuổi và diễn thuyết hồi còn ở trường. Chẳng nhẽ cậu định đi làm như đã nghỉ hưu, vào đó uống trà đọc báo, cậu còn có tâm trạng làm việc đó?”
Trương Tấn Xảo quay người, giọng nói vẫn ôn hòa như bình thường: “Nếu cậu được vào đó làm cũng không tồi, ít nhất đãi ngộ tốt, nếu được chuyển thành chính thức, cạnh tranh sẽ không quá kịch liệt, còn có thể chăm sóc gia
đình.”
Khổng Đồng Đồng lắc lắc đầu: “Còn chưa ra trường đã bắt đầu nói đến chăm sóc gia đình, hơn nữa, cậu ấy thì chăm sóc gia đình nhà ai. Nếu như chăm sóc nhà cậu8ấy, cậu cảm thấy cậu ấy làm ở bộ phận nào thì nuôi được cả nhà mình? Toà soạn báo không làm bảy tám năm thì sao có thể có thành tích. Mấy người các cậu... chẹp chẹp...”
Vấn đề là: “Bây giờ còn ai xem báo giây nữa không? Báo giấy tự nhận là có phong cách cao sang, địa vị chính tông, hơi chút thì nói vuốt đuôi, hơn nữa cũng chẳng nói trúng tâm tư. Đối với thanh niên hiện nay, nó giống như một người già cậy mình nhiều tuổi, ngoài việc đứng vững về mặt chính trị, những cái khác đều không ăn khớp, rõ ràng là đang giãy giụa tìm giá trị của mình trên con đường chết.”
Chu Tử Ngọc cũng có chút không hiểu nổi Hạ Diệu Diệu: “Sao cậu không chọn tạp chí: Cậu vào6tạp chí dễ hơn, đãi ngộ cũng tốt, lại nhanh có thể nổi danh, vì sao nhất thiết phải chọn cái chỗ toàn người làm lâu năm chứ?” Khổng Đồng Đồng gật đầu: “Làm biên tập trên mạng cũng được mà, lương cao, quan trọng là với năng lực của cậu hoàn toàn không thành vấn đề.” Công việc áp lực cao, không làm đến ba bốn năm rất khó lên chức, Hạ Diệu Diệu không để ý việc thời gian làm việc dài, cường độ công việc cao.
Nhưng hiện giờ cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính quy, ổn định, mặc dù sức ảnh hưởng của báo giấy đang không ngừng nhỏ lại, nó dần dần bị các loại tạp chí truyền thông khác dần thay thế, nhưng mà dám bỏ công sức và tin tức trọng đại cũng3chỉ có bọn họ, cũng là sự công nhận và khẳng định.
Nó là một công việc rất đàng hoàng, mặc dù không kiếm được nhiều tiền, nhưng không lo chuyện cơm áo, tương đối ổn định. Không phải cô không có ước mơ, không đi tìm kiếm những việc kích thích hơn và hướng phát triển lĩnh vực chuyên ngành rộng lớn hơn, mà bây giờ cái cô cần là lấy được tư cách đứng trước mặt ba mẹ Hà An. Hơn nữa Hạ Diệu Diệu cảm thấy bản thân cũng không nhất thiết phải tạo thành tích gì, cố gắng kiếm được nhiều tiền nhất có thể làm được việc có thể làm, cô không có quá nhiều dã tâm.
Báo giây là loại đưa tin truyền thống, sau khi vào thời đại công nghệ, dần dần lộ ra khuyết điểm thiểu5sự linh động và phong cách chậm chạp. Về mặt phong cách thậm chí còn vội vàng muốn ổn định điều gì đó, nếu như không phải chế độ nào đó không buông, giá trị tồn tại của nó sẽ phải đối mặt với sự thách thức về mặt bản chất.
Nhưng trong miệng rất nhiều phần tử trí thức có một vài tòa soạn bất kham, không có sức cạnh tranh, gần như đã lạc hậu đến mức gần sụp đổ, khiến cho Hạ Diệu Diệu cảm thấy cực kì đau lòng. Nó dùng giá trị tồn tại, mạng lưới tin tức ổn định cùng vô số các phóng viên ở trong và ngoài nước nắm vững tin tức chính trị để nhằm chứng minh nó vẫn là một thành phần lớn, có sự khác biệt về mặt bản chất với tin tức mạng. Cho dù hiện giờ địa vị của nó thể nào, hay là nó đã quá thời trong mắt người khác hay chưa thì một loạt hình thức của nó đã hình thành. Ví dụ như năm đứa trẻ thành tích học tập như nhau, nhà nào nói vài câu, con nhà mình liền có thể nâng cao thành tích; hay ví dụ như nhân viên từ chức không nhiều, thì lượng người mới cần tuyển cũng không nhiều, hoặc là ví dụ như rất nhiều người giỏi gia thế tốt sẽ đầu tư vào nó. Hạ Diệu Diệu mặt nào cũng tốt, nhưng người khác chỉ cần không quá khó coi thì sẽ không đến lượt cô. Người ta có cách nhìn của người ta, họ không hoàn toàn nhìn vào thành tích, họ thậm chí còn không cần nhìn hồ sơ của bạn một cái.
Nó cũng chỉ là mấy trang giấy nhẹ bẫng, không phải cô không xuất sắc mà là cô thiểu một chút vận may. Kí túc xá nữ vì vậy mà yên lặng mất hai ngày. Khổng Đồng Đồng cũng đổi sang an ủi: “Không vào được thì thôi, cũng đâu nhất thiết nhất định phải là bọn họ, Điển Đô thì rất giỏi sao? Còn không phải trên bờ vực bị thu mua sao, sớm hay muộn cũng sẽ bị tư nhân hóa.” Hạ Diệu Diệu lại nghĩ rất thoáng: “Tớ không sao, bị từ chối cũng chẳng làm sao.” “Vậy cậu bày cái bộ dạng nửa sống nửa chết ra để làm gì.” “Bộ hồ sơ chính thức đầu tiên dù thế nào cũng phải chờ mong chút chứ.” Nói xong cô đứng dậy, cung kính đặt lên bàn, đứng nghiêm, hai tay vươn qua đầu: “Lần cúi đầu thứ nhất, vì... A, Đồng Đồng, sao cậu lại đánh tớ?” “Đi ăn cơm.” Xem cậu đang giở trò gì kìa.
Hà An biết cô gần đây tâm trạng không tốt, hai hôm nay lúc bên cạnh cô anh vẫn luôn cẩn thận, nhưng nhìn cô vẫn luôn chán nản, anh không nhịn được an ủi một câu: “Thực ra chỉ là một công việc mà thôi.” Lúc về nhà, anh giúp cô cởi áo, rót nước: “Hơn nửa năm nay Điển Đô không nhận thực tập sinh, không phải là do em không giỏi, mà là bọn họ không có kế hoạch.” Vì vậy em không cần để trong lòng.
“Cảm ơn anh, em chỉ là muốn thử thôi.” Hạ Diệu Diệu cảm thấy so sánh hai bên thì cái làm cô không vui hơn chính là cái vị tổ tông ở đằng sau người đây, nhưng cô lại không có ý định đổi, nói gì cũng không có tác dụng gì. Hạ Diệu Diệu cũng chẳng biết phải làm thế nào với anh, vì vậy cô vươn vai, cuộc sống cứ thế thôi. “Em có muốn ra ngoài ăn mì không?”
“Bên ngoài lạnh.” Hạ Diệu Diệu ngồi xếp bằng trên giường xem tin tức nội bộ mà giáo viên hướng dẫn gửi cho cô. Hà An nhìn bên ngoài, hình như chuẩn bị có tuyết rơi, anh không nhịn được ngồi xuống cạnh cô: “Vậy anh gọi đồ ăn giao tận nhà cho em nhé.” Hà An như vậy đã coi như là nhường ba bốn phần rồi.
Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn anh một lúc, cô cười khổ một cái, giơ hai tay véo khuôn mặt anh tuấn của anh: “Tổ tông của em ơi, nếu anh dám gọi chuyển đến tận nhà em sẽ đánh chết anh.”
Hà An không được tự nhiên mất một lúc, nhưng lại vì cô có phản ứng mà trong lòng cảm thấy thoải mái, anh bắt lấy mặt cô, học theo dáng vẻ cô véo hai cái: “Được, không gọi, anh đi nấu mì cho em.” Cuối cùng, mì cũng là do Hạ Diệu Diệu nấu, bởi vì Hà An sợ hãi chạy ra khỏi phòng bếp định gọi 119 do dầu ăn bị cháy, bốc lửa rồi.
Hạ Diệu Diệu nhàn nhã nấu mì trong phòng bếp. Hà An ngại ngùng nhìn cô, có chút nhếch nhác mà bình thường khó gặp: “Xin lỗi... Lần sau sẽ không thể nữa...” Hạ Diệu Diệu nhìn anh một cái, cười ha ha: Quả nhiên đống đồ ăn kia đều không phải là anh làm.
Chớp mắt một cái, Noen dường như vẫn còn xa lắm cũng đã đến gần, tết dương lịch cũng chuẩn bị đến, nơi thực tập trở thành vấn đề khó mà bỏ qua được.
Những đôi nam nữ cũng không thể không tạm thời để tình yêu sang một bên, cùng nói về hướng đi của tương lai. Hạ Diệu Diệu cũng không có thời gian để quan tâm vấn đề của Hà An. Những tin tức như ai đó của khoa nào đó tỏ tình thành công nhiều như tuyết rơi, nó chẳng liên quan gì đến khoa văn học Trung Quốc bọn họ.
Trước đây, cô nhìn đều cảm thấy màn tỏ tình này thật lãng mạn, nhưng đợi đến năm tư rồi, lại chế không có chút giá trị thực tế nào. Người muốn chia tay thì lúc nào cũng có thể chia tay, chẳng cần biết lúc này phía nam quỳ xuống tỏ tình hay là đứng dưới ánh nến tạo sự lãng mạn. Cô thậm chí còn không thể hiểu nổi, vì sao lúc đó bản thân lại cảm thấy cái loại lời hứa theo hình thức này cảm động chứ.
Hạ Diệu Diệu với tâm tư bộn bề cứ thế vội vã đi qua không khí lãng mạn trong tiết trời lãng mạn này, cô không hề cảm nhận được chút tình ý nào trong đó. Học bạ và sự xuất sắc của Hạ Diệu Diệu không có tác dụng gì sao? Có, ở những công ty tư bản cạnh tranh kịch liệt, có năng lực thì được giữ lại, không có năng lực thì bị đào thải thì học bạ và những thành tích của cô trở thành chìa khóa để mở ra cánh cửa này. Hơn nữa thành tích càng tốt, nơi nhận cô vào làm sẽ càng tốt. Sau khi bình tĩnh vứt bỏ áp lực đến từ Hà gia, một lần nữa Hạ Diệu Diệu đánh giá lại năng lực của mình, cô cẩn thận lựa chọn hai đơn vị truyền thông để gửi hồ sơ đi. Rất nhanh, Hạ Diệu Diệu nhận được câu trả lời giống như dự đoán. Hạ Diệu Diệu yên tâm đôi chút, tâm trạng thoải mái, quả nhiên có vài doanh nghiệp hiện nay vẫn chưa phù hợp với cô. Cô nói mà, sao có thể không có ai thưởng thức cô chứ, nhưng đau đầu là câu trả lời của bọn họ đến cùng một ngày, được hoan nghênh quá cũng là một gánh nặng.
Hạ Diệu Diệu nằm trên giường trong phòng, vui vẻ cầm tư liệu về hai nơi thực tập. Cô nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, chỗ này không nỡ bỏ, chỗ kia cũng không nỡ bỏ, phân vân quá.
Bởi vì tương lai đã có chỗ dừng chân, cô nhìn người nào đó cũng thuận mắt hơn mấy phần: “An An, An An, anh bị tiêu chảy à, sao còn chưa ra? Anh thấy Hồng Đại và Mẫn Hàng bên nào tốt hơn?” Hà An rất muốn khâu mồm cô lại, nhưng thấy cô vui vẻ, anh cũng vui vẻ theo. Anh ngồi xuống cạnh cô, cầm phần giới thiệu của hai công ty lên xem một chút, xem cả người đứng tên trên pháp luật. Hạ Diệu Diệu từ trước đến nay làm việc luôn cẩn thận, hai công ty này cô tìm rất lâu, hỏi anh chỉ là vì tâm trạng cô tốt: Anh xem cái gì? Có thể nhìn ra cái gì chứ, Hạ Diệu Diệu cười hì hì nhìn người nào đó đang xem rất chăm chú. Hà An qua xem hết không sót chữ nào, ngẩng đầu nhìn Hạ Diệu Diệu: “Hồng Đại.” Hạ Diệu Diệu mở to mắt, không tin tưởng nhìn anh, quả nhiên không nên hỏi, anh thì hiểu gì chứ, ngoài nghiên cứu môn ngữ pháp của anh thì chính là nghiên cứu sáng, trưa, chiều phải ăn cái gì: “Anh không biết Hồng Đại mới thành lập được mấy tháng sao? Mẫn Hàng đã có tiếng nói trong ngành, lại có thương hiệu của riêng mình, đãi ngộ cũng tốt, em thích hơn.”
“Mẫn Hàng đã là một công ty về truyền thông internet hoàn chỉnh, các bộ phận đều đã vận hành ổn, trong vòng ba năm em định nắm quyền lớn là không thể nào; Hồng Đại không giống vậy, Hồng Đại vừa bắt đầu, bây giờ mặc dù chưa ra sao, nhưng công ty tổng đầu tư vào nó rất lớn, có ý định mỗi bên chiếm cứ một phương với Mẫn Hàng. Hồng Đại cạnh tranh vừa mới bắt đầu, khoan dung hơn nhiều đối với người mới, em vào đó sẽ dễ hòa nhập hơn. Hơn nữa có thể nhanh chóng chiếm được vị trí ưu thế, tự mình làm chủ.”
Sao anh biết?