Đám Cưới Hào Môn

Chương 12



Cậu chủ đang khó ở cho nên không cho phép ai chọc giận cậu chủ! Cút càng xa càng tốt, còn sợ chạy không kịp ấy chứ! Hoàng Cổ Lý dẫn người giải tán ngay lập tức! Không được lợi lộc gì thì đừng có dây vào, đến lúc xui xẻo thì đi tìm ai khóc!

Nhưng mà!

Tại sao cậu chủ khó chịu trong người? Bốn cô giúp việc phụ trách công việc tại nhà chính có chút buồn bực: “Quần áo cậu chủ mặc lúc trở về không phải là do tôi chuẩn bị, tuần này trong các người có ai phụ trách quần áo và đồ dùng hằng ngày cho cậu chủ?” “Không phải là tôi, tuần này tôi phụ trách nhà bếp.” “Sao tôi cứ cảm thấy cái áo phông cậu chủ mặc còn chưa cắt hết chỉ thừa nhỉ?!” Cái gì? Chưa cắt á? Không thể nào! Mỗi món quần áo cậu chủ mặc đều có người chuyên phụ trách, không thể nào xuất hiện sơ xuất như vậy được, dì Mục kinh ngạc hỏi: “Không phải là cậu chủ bị bạn học bắt nạt đấy chứ?!”

“Sao có thể thể được!”

“Vậy cô giải thích đi tại sao quần áo cậu mặc lại như vậy?”

Khi Hà đại tổng quản trở về bỗng bị bao vây. Các tiêu chí của cậu chủ, trạng thái cơ thể, tâm trạng ra sao, Hà đại tổng quản đều đã được hiểu biết sơ qua.

“Hôm qua vẫn ổn cơ mà?” Đại quản gia phụ trách chỗ ở của cậu chủ gật đầu, “Nghe người của giám đốc Triệu nói tối qua khi các món đồ được đưa đến cậu chủ còn chọn một chiếc, khen ngợi Triệu tổng biết chọn đồ, xem ra tâm trạng rất tốt.”

Vậy thì bây giờ tại sao lại thế?

“Thưa tổng quản, tôi không biết, cậu chủ vừa về nhà đã tự nhốt mình trong phòng, đến giờ vẫn chưa chịu ra ngoài.” Hà đại tổng quản nhíu mày, đi tìm điện thoại gọi cho Triệu tổng: “Hôm qua cậu chủ có gì không hài lòng à?” Triệu tổng vừa mới ra khỏi Trang trại Hà Quang vội vàng ngồi thẳng người dậy: “Không có, nghe thư ký Lưu nói tâm trạng cậu chủ rất tốt, còn nói vật thật đẹp hơn cả trong ảnh, vô cùng hài lòng.” Bức ảnh mang đến ông ta không dám chụp cao sáng, bối cảnh cũng không chỉnh sửa gì, ông ta cũng không muốn đâm đầu vào chỗ chết. Hà tổng quản khó hiểu, vậy thì tại sao chú: “Lúc đó cậu chủ có gì không ổn không?”

Triệu tổng rùng mình một cái: “Hà tổng quản, hay là chiếc kẹp tóc đó có vấn đề gì?!” “Nếu cậu chủ đã không nổi giận ngay lúc đó, thì chắc là không phải rồi.”

Ông ta nghĩ lại cũng thấy không có khả năng đó, lúc đó ông ta sợ chiếc kẹp tóc quá mộc mạc nên đã cho thợ kim hoàn chạm thêm hai viên kim cương ngay trong đêm, đến lúc đặt lên tay cậu chủ rõ ràng là cậu chủ rất hài lòng.

Nhưng cậu chủ cần một chiếc kẹp tóc không có gì đặc sắc như vậy, giá trị kim cương nạm vào cũng chưa đến một vạn để làm gì cơ chứ?! Chẳng lẽ để kiểm tra năng lực kiến tạo các sản phẩm thời trang của họ ư? Hay là địa vị của ông ta trong giới châu báu đã sắp đạt đến vị trí hàng đầu rồi! Cậu chủ muốn kiếm cớ để tước địa vị đó của ông ta xuống sao: “Hà tổng quản, ông không thể thấy chết mà không cứu.”

***

Hạ Diệu Diệu mặc chiếc áo thun màu hồng phối với quần đùi màu đen, đội nắng đợi trước cửa hàng của ba cô giúp ba cô chuyển xe đạp, làm xong cô di chuyển chiếc ghế băng ngồi xổm dưới bóng râm nhìn dòng người qua lại: Tại sao không nổ lốp? Tại sao không rơi bàn đạp!

Có khi nào vì cô giận nên Hà An sẽ đi tham gia biểu tình không? Hạ Diệu Diệu lấy điện thoại ra nhìn, không có cuộc gọi nhỡ nào. Không phải Hà An đang muốn tạo cho cô một “niềm vui bất ngờ” đấy chứ?

Những hình như anh ấy không phải là kiểu người đó thì phải?

Nhưng nhờ chẳng may là vậy thì sao? Trừ khi là anh ấy muốn chia tay thật! Nếu không thì tại sao cô đã tức giận như vậy rồi mà anh ấy vẫn không chịu thỏa hiệp chứ!

Hay là gọi điện hỏi thử xem sao nhỉ?!

Hạ Diệu Diệu lấy điện thoại ra bấm được hai số rồi lại coi thường đặt xuống! Bây giờ để ý đến anh ấy mới là lạ!

“Cô ơi, hình như xe tôi bị xì bánh.”

Hạ Diệu Diệu vội vàng nhét điện thoại vào trong túi: “Đến đây.”

Làm xong cô nhìn đồng hồ đã là mười giờ rưỡi, nếu Hà An đi rồi thì lúc này chắc cũng tan cuộc.

Hạ Diệu Diệu vẫn còn muốn chiếm lấy xe đạp của người ta, cảm thấy dù sao cũng phải cho anh ấy thêm một cơ hội nữa. Hạ Diệu Diệu nghĩ thống điểm này thể là điều chỉnh lại cảm xúc, ngồi xuống bóng râm, bàn tay đen thui dính đầy dầu mỡ móc điện thoại ra.

Hà An đã thay quần dài và áo sơ mi thủ công đặt may riêng, ngồi trong thư phòng xem tài liệu với gương mặt lạnh lùng, giá sách cao sáu mét lần lượt xếp đầy nhìn không thấy bên kia, quy mô tương xứng với thư viện ở Thu Môn. Điện thoại của anh đặt bên tay, khi tiếng chuông đầu tiên vang lên, tài liệu trong tay Hà An không được động vào nữa, sắc mặt người ngồi trên chiếc ghế lim đã có chút ấm áp trở lại, thậm chí tâm trạng còn có chút thanh thản. Hà Mộc An nhẫn nại chờ đợi, đến khi tiếng chuông thứ tư vang lên mới nghe máy.

“Alo...”

“Alo!...” Tín hiệu kém à?

“Alo?!? Hay là tắt máy luôn đi nhỉ?

“Nói...” Giọng nói không lạnh lùng, dường như còn có chút dịu dàng không dễ phát hiện ra được.

Hạ Diệu Diệu nghe vậy sắc mặt lập tức tối sầm lại, nói! Nói cái đầu anh ấy! Nghe giọng điệu của anh là biết anh chưa đi đúng không! Chắc chắn là anh vẫn chưa đi! Gọi điện thoại cho anh đúng là cô mù thật rồi! “Anh đang ở đâu!”

Hà Mộc An nghe vậy bỗng nhiên nhíu mày lại, hơi có chút cục súc nắm chặt tờ giấy trong tay lại, không trả lời. Anh thấy Hạ Diệu Diệu nên là người nhận sai trước, bây giờ nghe ra được lửa giận đang ẩn giấu trong giọng nói của Hạ Diệu Diệu, vô hình trung anh không muốn nói ra mình đang ở đâu. Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên nói ra một tràng: “Có phải anh đang ở nhà không?! Có phải anh không đi thật không? Được lắm! Anh giỏi lắm!” Hạ Diệu Diệu kiên quyết tắt điện thoại! Để anh ta đi chết đi!

“Diệu Diệu, con đang làm gì vậy hả? Gọi mãi không thấy đâu.”

“Con đây...” Đúng là gã đàn ông không trông chờ gì được mà! Hà Mộc An siết chặt lấy điện thoại bị cúp máy giữa chừng, gân xanh trên trán nổi lên, nhắm mắt lại hít thở sâu một lúc, mới kiềm chế không ném điện thoại đi. Đến khi ổn định lại tâm trạng rồi, anh cầm máy bàn lên: “Mang tư liệu Mai Lý thu mua Minh Lệ đến đây cho tôi.” Giờ phút này anh muốn ném cơn giận của mình lên hai công ty không biết ở đâu chui ra Mai Lý và Minh Lệ!

Nếu không phải là hai công ty này gây nên mấy chuyện này thì Hạ Diệu Diệu có thể gây chuyện với anh ta đến mức này được sao? Anh không đến đó, bởi vì nếu anh đến đó thì có nghĩa là Mai Lý tuyệt đối không thể thu mua thành công Minh Lệ được.

Hà An không phản đối Mai Lý thu mua Minh Lệ, mười năm nay Minh Lệ liên tiếp thua lỗ, không thể bởi vì tính chất quốc hữu của nó mà phủ định tình trạng chi nhiều hơn thu của nó cũng như sự thật không còn bắt kịp được với thời đại rối. Nếu như cứ buộc phải lội tình tiết dân tộc ra để nói chuyện thì anh không công nhận.

Tài liệu nhanh chóng được đặt trên bàn làm việc của Hà An. Hà Mộc An đã bình tĩnh hơn rất nhiều, anh có thể đi đến như ngày hôm nay không phải vì hành động theo cảm tình, anh cũng không thể để cảm xúc cá nhân can thiệp vào kết quả tất nhiên giữa Mai Lý và Minh Lệ được. Hà Mộc An ném tài liệu vào trong thùng rác, cầm điện thoại, đi đến bên cửa sổ nhẫn nại gọi điện cho Hạ Diệu Diệu.

Hạ Diệu Diệu quyết đoán tắt máy! Đi chết đi. đi Hà Mộc An nghe giọng nữ máy móc trong điện thoại, tiếp tục gọi đi. Hạ Diệu Diệu lại tắt máy lần nữa!

Sắc mặt Hà Mộc An lạnh hẳn đi, ánh mắt lạnh lùng lại càng mỏng đi, không khí xung quanh như đóng băng theo. Chưa có ai dám không nghe điện thoại của anh ta! Nghe điện thoại của anh mới là đầu óc có vấn đề đấy! Hạ Diệu Diệu đang bận đây, làm gì có thời gian lo lắng vấn đề đó. “Có cần thay giỏ xe không? Ở chỗ chúng tôi có ba loại, anh xem chọn loại nào?... Loại màu xanh không lấy giá đó được... anh nhìn chất liệu của nó đi, chúng tôi không có hàng kém chất lượng đầu...”

Phiền chết đi được, kêu cái gì mà kêu! Không nhìn thấy cô đang bận đây à!

Hạ Diệu Diệu quyết đoán tắt máy!

Hà Mộc An cuối cùng cũng không nhịn được ném chiếc điện thoại tội nghiệp vào tường! Hạ Diệu Diệu, em có bản lĩnh thì sau này đừng có mở miệng ra xin lỗi! Cô giúp việc bưng tách cà phê đến, thấy vậy sợ hãi đóng cửa phòng lại quay người chuồn thẳng!

“Chị, cũng chiều rồi, về ăn cơm thôi.” Hạ Vũ là cậu con trai trời sinh nho nhã yếu ớt, chiều cao chỉ bằng được chị gái, lại còn lịch sự nho nhã, nếu không phải sinh ra ở nhà họ Hạ thì có lẽ cũng là anh chàng thư sinh nhỏ con yếu ớt.

Hạ Diệu Diệu không thích nhìn nhất là dáng người đó của cậu, trông như thằng nhóc con ra gió là không chịu được! Hạ Diệu Diệu lấy cờ lê nhanh nhẹn tháo cái bánh xe tiếp theo, mồ hôi chảy ra ướt cả chiếc khăn bông trên cổ. Cô không thèm ngẩng đầu lên nói: “Không về! Mang cơm ra đây!” Thằng nhóc con! Về nhà mười phút biết mất bao nhiêu tiền không!

rn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.