*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Một bà lão vừa đến chưa được hai ngày nghe thấy vội vàng bước ra giảng hòa: “Bỏ đi bỏ đi, tụi nhỏ vẫn còn ở đây, đừng làm mất hòa khí, mỗi bên nhường một câu đi nào.” Hạ Diệu Diệu không buồn cãi nhau với bà ta, cố đi vào nhà vệ sinh lấy nước, trở về giường chăm sóc cho Thượng Thượng. Bà lão ở bên cạnh vẫn còn cố ý tiếp tục bàn tán. Hạ Diệu Diệu không buồn bỏ vào tai, dù sao hôm nay cô cũng xuất viện rồi, bà ta thích nói với ai thì cứ nói.
Sau chuyện của Thượng Thượng, Hạ Diệu Diệu không nghĩ ra nên cảm ơn đối phương ra sao, cũng khó2tránh để xảy ra hiểu lầm, sau khi quét dọn xong, cô để một ít trái cây trên bàn, bên cạnh để một tờ giấy, viết một đoạn nói cảm ơn anh ta đã giúp đỡ cô.
Sau khi Cao Trạm Vân trở về, nhìn thấy thì cầm lấy một quả, sau đó tùy tiện vứt tờ giấy vào thùng rác, đi thẳng lên lầu.
Lại qua một năm, trong thời gian đó Hạ Diệu Diệu có gửi con gái cho dì Bạch chăm sóc, cô có trở về hai lần, ba cô thường hay hỏi con gái khi nào mới được điều trở về, trong lời nói mang đầy vẻ quan tâm và oán trách.
Không biết có phải vì đã làm mẹ hay không,8mà khi nhìn thấy ba mẹ mình cô cảm thấy bọn họ đã già đi nhiều, nhiều năm trôi qua, bất luận bọn họ nói gì cô cũng nghiêm túc lắng nghe, muốn trở thành hình mẫu mà hai người họ mong muốn. Nhưng hiện giờ không được, hãy cho cô thêm thời gian hai năm, hai năm nữa thôi, cô nhất định sẽ trở về thành phố này, lúc đó cô nhất định sẽ có một công việc ổn định, có môi trường làm việc tốt, như vậy mới có thể bù đắp được vết thương do cô tạo ra từ việc mang thêm một người khác về cho ba mẹ.
Hạ Vũ không nói gì, cứ gắp thức ăn cho chị Hai.
Hạ9Tiểu Ngư rất hoạt bát, chỉ đi theo chị gái xin đồ đạc, những món đồ chị gái treo trong tủ không dùng đến như vòng đeo cổ, vòng đeo tay, còn có cả vài chiếc khăn choàng cổ rất thích, và cả quần áo chị gái từng mặc. Hạ Diệu Diệu xem Hạ Tiểu Ngư như con gái của mình, thấy bình tâm hơn và cũng rất nhẫn nại nghe cô càm ràm, trước kia cảm thấy cô mở miệng ra toàn nói những lời ngốc nghếch, nhưng bây giờ đã trở thành một ấn tượng mạnh, nghĩ đến chuyện sẽ có một ngày cô cũng giống như mình, nên Diệu Diệu tìm những món đồ mà mình từng thích, những thứ2trông không hợp với độ tuổi của mình thu gom lại. Hạ Diệu Diệu rất hào phóng mở một chiếc hộp cho Tiểu Ngư, trước kia những thứ cô không thiếu nhất chính là những thứ này, vỏn vẹn ba hộp to. “Woa! Thật là đẹp, chị Hai, chị mua ở đâu thế, nhiều năm như vậy vẫn không bay màu, bây giờ nhìn vào thấy rất bóng loáng, rất là đẹp.” Hạ Tiểu Ngư quyến luyến không rời cầm một chiếc kẹp tóc lên, kẹp lên đầu: “Đẹp không, đẹp không?” “Đẹp.” Hạ Diệu Diệu nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Tiểu Ngư, dường như đang nhớ lại dáng vẻ lúc cô được nhận quà trước kia, nhưng khi nhìn vào2những chiếc hộp này thì bóng dáng của một người nào đó cũng dần hiện rõ. Hạ Diệu Diệu tùy tiện chọn hai chiếc vòng trân châu bên trong, để vào trong túi, định làm vòng hoa cho con gái, xem như là quà do anh tặng. Hạ Tiểu Ngư xoay đầu lại, hào hứng hỏi cô: “Chị xem cái này đẹp hay cái kia đẹp” “Cả hai đều đẹp.”
Đang là mùa xuân, Hạ Thượng Thượng đã được một năm bốn tháng tuổi, mặc quần áo cũ người khác để lại nhưng rất vừa vặn, trên đầu để một chỏm tóc nhỏ, trên chỏm tóc miễn cưỡng treo hai quả cầu màu hồng, mẹ nói, đó là quà của ba tặng. Đây cũng là năm thứ ba Hạ Diệu Diệu đến thành phố này. Trong hai năm, Thượng Thượng đã biết gọi ba gọi mẹ, đã mọc chín chiếc răng, cực kỳ thích đuổi theo sau lưng Hạ Diệu Diệu gọi dì, lúc mỉm cười nhoẻn miệng thì để lộ ra hàm răng chưa mọc đầy đủ, vừa đáng yêu vừa đáng ghét. Hạ Diệu Diệu quyết định sẽ từ bỏ công việc ở đây trong năm nay, bắt đầu lại công việc chuyên ngành của cô.
Nhìn căn nhà đã quét dọn hai năm, Hạ Diệu Diệu đột nhiên cảm thấy không nỡ, mọi thứ ở đây đều rất quen thuộc, chỗ nào cũng có dấu vết của cô, ly tách, nhà bếp, sàn nhà, cô đã làm việc ở đây hai năm, bây giờ sắp rời khỏi, có chút tiếc nuối.
Hạ Diệu Diệu nhìn căn nhà đã quét dọn xong lần cuối, đặt hai quả dứa mua ở cửa hàng xuống, lấy giấy note ra viết vài chữ: Tôi đã từ chức, cảm ơn sự chăm sóc của anh.
Bế con gái được đặt ở ngoài cửa lên, cô đóng cửa lại rồi rời khỏi.
Hạ Diệu Diệu tìm nhà trẻ cho con gái, mỗi tháng một nghìn ba, cũng không phải là chỗ quá tốt, chỉ là với độ tuổi này mà đã đi nhà trẻ thì số lượng rất ít.
Hạ Diệu Diệu không thấy đau lòng, sau khi đóng xong phí thủ tục, thay một bộ quần áo thành thị chỉnh tệ, cô đến các tòa nhà văn phòng trong thành phố bắt đầu gửi CV của bản thân, nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp, đã kết hôn có con, thành tích học tập loại ưu, đa phần kinh nghiệm công việc viết bên trên đều do cô chém gió mà ra, lập tức có vài công ty mà Hạ Diệu Diệu rất ưng ý liên lạc với cô.
Hạ Diệu Diệu hài lòng nhất là công việc ở công ty Mẫn Hàng có trụ sở ở Gia Thành, chức vụ là nhân viên hiệu đính. Ngày đầu đi làm của Hạ Diệu Diệu rất thuận lợi, cô chỉ sinh con, rời khỏi chuyên ngành này gần hai năm chứ không hề tách biệt với xã hội, nên khả năng giao tiếp vẫn không thay đổi, ngược lại còn trưởng thành hơn. Đồng nghiệp cũng không khó gần như trong tưởng tượng, trước mặt đều tỏ ra rất thân thiện, Hạ Diệu Diệu là người mới, phe cánh vững chắc nhiều năm trong Mẫn Hàng cô không dính dáng đến, chuyện cô có thể làm hiện giờ là làm tốt công việc, nỗ lực biểu hiện, thỉnh thoảng nghe mọi người bàn tán mọi chuyện.
Khuyết điểm là cô không thể nào tăng ca, nhưng vẫn có thể mang công việc về nhà đợi khi con gái cho phép thì làm, lượng công việc của cô không hề giảm đi, chỉ là lãnh đạo không nhìn thấy nhiều. Hạ Thượng Thượng là một cô bé vô cùng hoạt bát, vô cùng thích ăn, món gì cũng muốn thử, nếu buổi tối mẹ dẫn ra ngoài đi dạo, mỗi lần nhìn thấy trên tay các bạn nhỏ hàng xóm cầm thức ăn, cô bé lại không ngừng chảy nước miếng. Hạ Diệu Diệu có gọi thể nào cô bé cũng không quan tâm, kéo đầu cô bé qua thì cô bé lập tức quay đầu đi, thỉnh thoảng còn không khống chế được mà giơ cánh tay mũm mĩm ra đòi. Hạ Diệu Diệu cảm thấy rất ngại, không biết cái tật này là do ai lây, lúc nhỏ cô cũng ham ăn như vậy sao? “Con đấy, thể diện của dì đã bị con bán sạch hết rồi.” Hạ Thượng Thượng say sưa ăn chiếc bánh nhỏ trên tay, cắn hai ba miếng là hết một cái. Bà hàng xóm rất thân thiện: “Cháu gái nhà cô ăn thật giỏi, như vậy mới tốt, mới lớn nhanh, cháu nhà tôi lúc ăn cứ như mèo vậy, đút thể nào cũng không chịu, lần kiểm tra định kỳ này bác sĩ bảo nó hơi nhỏ, cô xem con bé kia, nhìn là thấy buồn phiền rồi, cháu gái nhà có thật giỏi, mũm mĩm mập mạp thật đáng yêu.” “Nó ăn nhiều quá, cháu lại sợ sẽ bị béo phì.” “Cũng phải, trẻ con bị béo phì cũng là một vấn đề nghiêm trọng, nhìn không ra cô còn trẻ như vậy mà lại rất nhẫn nại chăm trẻ con, tôi thường thấy cô dẫn bé xuống đi dạo.” Hạ Diệu Diệu mỉm cười: “Ai có thời gian thì cũng như vậy, cháu tan ca xong thì cũng chẳng có việc gì làm.” “Như vậy thì tốt rồi, con gái nhà tôi chẳng nhẫn nại như vậy, tiểu tổ tông, cháu lại chạy đi đâu rồi...” Hạ Diệu Diệu bể con gái đang đòi ăn thêm bánh nhìn đối phương đã đi xa, cúi đầu nhìn xuống bảo bối của mình: “Ăn, ăn, ăn, cứ lo ăn thôi, không sợ béo phì à, nhìn cái mặt mập của con kia, sắp làm cho mũi không cao lên nổi rồi, thật là xấu quá đi, Thượng Thượng nhà chúng ta biến thành cô bé xấu xí rồi.” Hạ Thượng Thượng vui vẻ ôm lấy đầu ngón tay của mẹ mà cắn, ba chiếc răng cửa nhỏ, sắc nhọn lại có lực cắn vào khiến cho Hạ Diệu Diệu không kiềm được mà khẽ vỗ vào mông cô bé. Cô bé không đau cũng chẳng ngứa, giơ cánh tay ra nắm lấy tóc của mẹ, nhìn ngang nhìn dọc. “Tổ tông của tôi...”
Công việc của Hạ Diệu Diệu không thể tiếp xúc với các nhân vật cấp cao, bản thảo phía trên gửi xuống, bộ phận của cô miệt mài sửa chữa, cô chỉ tiếp xúc nhiều nhất là Phó Giám đốc hoặc thư ký, còn không chỉ là những mệnh lệnh hối thúc bọn cô làm việc nhanh một chút. Hạ Diệu Diệu nhận bản thảo của bộ phận Biên tập, hai người kia cần lấy bản thảo gấp, cô phải đối chiếu bản photo, đang photo thì hai người ở bộ phận biên tập buôn chuyên oán trách.
“Bên phía Hồng Đại thật quá đáng, đã cướp tin tức của chúng ta rất nhiều lần, tin tức đó rõ ràng là do chúng ta lấy được trước mà.” “Đừng tức giận nữa, ngành này của chúng ta làm gì có người lấy trước lấy sau, ai theo được đến cùng thì xem như là của người đó, người ta bố trí tốt, hai năm nay đều rất có tiếng, cứ nhường cho bọn họ đi.” “Xì, chẳng qua chỉ là hãng truyền thông mới phát triển chưa được mấy năm mà đã cho mình là người đi đâu à, chẳng hiểu quy tắc gì cả.” “Có cách gì chứ, sau lưng bọn họ có người chống lưng, nghe nói năm ngoái bọn họ đã bị công ty Phi Diệu thu mua, bố cục toàn thể cao hơn chúng ta một tầng, tiền lương cao hơn, nhưng cơ chế sàng lọc cũng cao hơn, nên bọn họ chỉ có thể liều mạng làm việc, khó khăn hơn chúng ta rất nhiều.”
“Truyền thông Phi Diệu?” Giọng của đối phương nhỏ hơn rất nhiều: “Là công ty Phi Diệu dưới tên của tập đoàn Hòa Mộc.” Một đồng nghiệp khác gật đầu: “Nên người ta khoa trương cũng không phải là không có lý, chúng ta không phục không được.” Trong lòng đồng người nghiệp vừa oán trách tuy cũng nghĩ như vậy, nhưng không thể làm suy yếu đi uy phong của mình, hơn nữa tài liệu mà đối phương cướp lấy là thứ bạn trai cô ta đang cầm trên tay: “Vậy thì đã sao, Mẫn Hàng của chúng ta cũng không yêu, nền tảng mười mấy năm là giả hay sao.” “Chúng ta đương nhiên không phải lo lắng về Phi Diệu, vấn đề nằm ở người đứng sau Phi Diệu, đầu tư vốn vào không giống nhau, chấp nhận số phận đi.” Hạ Diệu Diệu mang tài liệu gốc đến: “Xong rồi.” “Cảm ơn, cô cố gắng làm sớm, chúng tôi đang cần gấp.” “Tôi biết rồi.” Hạ Diệu Diệu ngồi trên ghế chỉnh lại xấp giấy vẫn còn ẩm trên tay, nhớ lại người trước kia từng giới thiệu về tương lai phát triển của Hồng Đại, quả nhiên hiện tại Hồng Đại vô cùng phát triển. Hạ Diệu Diệu cười khổ một tiếng, nhớ lại thì có ích gì, cô đã rời khỏi đó từ lâu, chuyên gấp rút bây giờ là phải làm tốt công việc hiện tại.