Đám Cưới Hào Môn

Chương 139: Cô hỏi tôi?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Diệu Diệu thở dài, cầu nguyện cho chị Phạm dừng đi, tương lai tươi đẹp của cô đều hoàn toàn hi vọng ở chị Phạm.

Phạm Tiếu Diệp nhìn cô trợ lý ngày nào cũng đi đi tới đi lui theo sau lưng mình, cả tuần cũng không nói được câu nào, bút cứ dán chặt vào giấy, cứ viết viết vẽ vẽ dường như chỉ muốn ghi lại cả hơi thở của chị Phạm. Phạm mỹ nhân nhìn Hạ Diệu Diệu liền không khỏi nhớ lại lúc bản thân mình vừa đến thành phố này, không nói nhiều, chỉ lo học tập, cho rằng nỗ lực thì sẽ nhận được hồi báo.

Có lẽ, cô tốt hơn bản thân chị Phạm trước kia một chút, ít2nhất trong khoảng thời gian này cô không được tiếp thêm bất kỳ hi vọng gì, cô vẫn không có biểu hiện sốt ruột, đây là việc rất đáng quý của người trẻ tuổi. Dù sao thì con người bây giờ cũng nhất định cần có lợi ích. Hôm nay sau khi ăn xong, Phạm mỹ nhân cả người mặc một chiếc váy ngắn bó sát người hở vai màu hồng, khoác hờ một chiếc khăn choàng màu xám, đốt một điếu thuốc gọi Hạ Diệu Diệu đến phòng làm việc: “Em tốt nghiệp bao lâu rồi?”

“Sắp được ba năm rồi.” “Lâu vậy rồi, chị còn nghĩ em vừa tốt nghiệp ra trường.” Hạ Diệu Diệu mỉm cười: “Có phải trông em ăn mặc rất quê8mùa không, thật ra đã nhiều năm rồi.” Phạm mỹ nhân mỉm cười, không phản đối, chỉ là khi nhìn sang chiếc kẹp tóc trên đầu cô thì thành thật nói: “Rất xinh xắn.”

Hạ Diệu Diệu sờ lên tóc, cô chỉ tùy tiện lấy một chiếc kẹp cũ làm lại thành kiểu mới, chỉ làm lung tung thế thôi chứ không để ý đến chuyện có đẹp hay không: “Cảm ơn chị.” Cho rằng Phạm mỹ nhân đang khách khí.

“Em không hỏi chị có chấp nhận yêu cầu của Hồng Đại hay không sao?” Mấy ngày này tất cả trợ lý đều nơm nớp lo sợ mà hỏi chị Phạm vấn đề này, có vài người là muốn thăm dò, vài người thì lo sợ cho9tương lai, nhưng đa phần đều muốn đi theo cùng chị Phạm để thăng tiến một bước. Thăng tiến một bước? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Phạm mỹ nhân nhả khói thuốc ra, ánh mắt ẩn hiện trong làn khói thuốc, mang vẻ suy tư.

Hạ Diệu Diệu có chút ngại ngùng, nói lời thật lòng: “Nói thật thì em từng thấy lo lắng, em có thể làm ở đấy lâu dài hay không đều phụ thuộc vào chị, đương nhiên em hi vọng chị có thể ở lại Mẫn Hàng, nhưng đó là chuyện của biên tập Phạm, nếu chị cảm thấy Hồng Đại tốt dĩ nhiên sẽ lựa chọn rời khỏi, dù sao ai cũng muốn tiến về phía trước, em chỉ2là một trợ lý công ty điều đến, không thể thay đổi được gì.”

Làn khói thuốc lan tỏa trước lông mày của Phạm mỹ nhân, che đi tầm mắt của chị: “Cấp trên của Mẫn Hàng đã tìm chị nói chuyện.” Chị Phạm dường như muốn nói rõ hết mọi chuyện với Hạ Diệu Diệu.

Hạ Diệu Diệu nhìn chị Phạm, không biết tại sao chị lại nói chuyện này với cô, thật ra cô đã chuẩn bị xong tâm lý sẽ bị điều trở về, trong khói thuốc bồng bềnh, Hạ Diệu Diệu nghiêm túc nhìn chị Phạm, biên tập Phạm rất đẹp, dù là lúc hút thuốc cũng không khiến người khác cảm thấy chán ghét.

Phạm mỹ nhân cười khổ: “Ông ta thật sự không2khách sáo tí nào, trực tiếp nói rằng phong cách thiết kế và phong cách làm việc của chị sẽ không thể phát triển ở Phi Diệu, còn nói không phải thiết kế của chị không ổn, mà là không thể đánh bại những nhà thiết kế có uy tín cùng tuổi với chị, nếu chị đồng ý làm việc cùng các minh tinh nhỏ, nếu minh tinh đó cố gắng phấn đấu, có lẽ chị sẽ một bước lên trời, còn không thì sẽ mờ nhạt trong đám đông.”

Nụ cười của Phạm mỹ nhân ngày càng đau khổ: “Em xem ông ta nói như vậy, rõ ràng là bảo Phi Diệu không có chỗ cho chị, chị có vào Hồng Đại hay không thì cũng chẳng khác gì bây giờ, em nói xem có phải ông ta chẳng biết cách nói chuyện không, nói như vậy mà muốn giữ lại nhân viên của mình sao.” Sắc mặt Hạ Diệu Diệu hơi bừng tỉnh, người không biết cách ăn nói cô từng gặp qua, chẳng biết lựa lời, mở miệng ra chẳng có chuyện gì tốt đẹp, giống như người nào đó, chỉ nói vài câu dài dòng liền chọc cho đối phương tức chết! Hạ Diệu Diệu xua đi hình ảnh người đó trong đầu, thần sắc rất bình thường, biết người chị Phạm đang nói là tổng tài đương nhiệm của Mẫn Hàng, anh Chung 45 tuổi, đã kết hôn. Đã kết hôn, có thể khiến cô nghĩ đến rất nhiều khả năng. Ngón tay nho nhã của Pham mỹ nhận dụi dụi đầu thuốc, vầng trán hồi phục lại vẻ bình tĩnh chói lóa: “Em yên tâm, tuy ông ta không biết cách nói chuyện, nhưng chị hiểu rất rõ bản thân, thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng, điều này chị biết.” Chỉ là, cứ nghĩ đến người tùy tiện phát điện, dùng những lời như vậy để giữ lại nhân viên của mình thì thật khiến người ta thấy đau lòng. Mẫn Hàng là tâm huyết mười mấy năm của ông ta, hôm nay lại bị một công ty mới âm mưu lật đổ, người kiêu ngạo như ông ta có lẽ trong lòng thấy rất khó chịu. Hạ Diệu Diệu sững sờ nhìn chị Phạm.

Phạm mỹ nhân mỉm cười nhìn Hạ Diệu Diệu không có cảm xúc gì: “Nghe tin này xong em không vui sao?”

Hạ Diệu Diệu lập tức định thần lại: “Vui chứ, cảm ơn chị đã ở lại Mẫn Hàng, cảm ơn chị.” Hạ Diệu Diệu thật sự thấy vui, điều này có nghĩa là cô sẽ không bị công ty điều trở về, cô có thể trở về nhà sớm, có thể đăng ký hộ khẩu cho con gái, có thể cho cô bé đến trường mẫu giáo, có thể nhanh chóng có được khoảng trời của mình, đó là điều mà cô mong ước, cô đương nhiên rất vui: “Biên tập Phạm, em sẽ nỗ lực, không khiến chị thất vọng.” “Đồ ngốc, em có nỗ lực hay không liên quan gì đến chuyện làm chị thất vọng, đi ăn đi, đã làm lỡ thời gian của em rồi.” Hạ Diệu Diệu vội vàng lắc đầu: “Không, không đâu, cảm ơn biên tập Phạm.” Cô thật lòng đấy. Phạm mỹ nhân dập điếu thuốc, mỉm cười vẫy tay, không hề quan tâm chuyện cô thấy vui có thật lòng hay không.

Nhưng Hạ Diệu Diệu lại nhìn thấy sự cấp bách ở tương lai, cô không thể biến tương lai của mình thành sự bố thí của người khác, cô phải nỗ lực hơn, phải chứng minh cho mọi người thấy năng lực của mình, không thể giống như máy photocopy, có thể tùy tiện dời tới dời lui.

Hạ Diệu Diệu cô không còn hạn chế ở việc nghe, viết, cô phải đưa ra đề nghị giống như chị Phạm, bồi dưỡng tầm nhìn về thời trang của bản thân, có cảm xúc nhạy bén của bản thân. Mà trong những người Hạ Diệu Diệu quen biết thì bác sĩ Cao có thể miễn cưỡng được xem là tiếp xúc với thời trang. Nếu có thể, cô thật sự không muốn lại mặt dày làm phiền đối phương, lần trước cô mời anh ta đi ăn để cảm ơn, sau cùng người trả tiền vẫn là đối phương, cô có không hiểu chuyện thì cũng nên tránh xa đối phương.

Nhưng hôm đó sau khi đón con gái, Hạ Diệu Diệu vẫn mặt dày đi tìm Cao Trạm Vân, vì cô hiểu, tuy cô biết học, biết nịnh bợ, nhưng thật sự cô không hiểu về thời trang, không hiểu mùi vị của cả đống tiền giấy xếp chồng lên nhau. Cũng mơ hồ hiểu được trước kia mình từng coi phẩm chất cuộc sống và cách nhìn của người đó là tẻ nhạt và lãng phí là suy nghĩ ngốc nghếch đến thế nào.

Cao Trạm Vẫn bể Thượng Thượng, sau cặp mắt kính là ánh mắt và nụ cười dịu dàng, vóc dáng cao lớn với áo sơ mi trắng để lộ ra sự bình tĩnh thoải mái của anh ta: “Thời trang không phải cứ tìm hiểu là ra.”

Hạ Diệu Diệu sắc mặt có chút ngại ngùng, giọng nói nhỏ đi, khi nói chuyện với người tài giỏi cô có một cảm giác cẩn trọng và nhỏ bé, “Tôi biết là phải có gu riêng, tôi đã xem qua rất nhiều tạp chí mấy tháng, nhưng tôi không hiểu, tại sao tôi không thể nhận ra thương hiệu khi không nhìn thấy tên thương hiệu của món đồ đó?”

Cao Trạm Vân nhìn cô, trong ánh mắt dịu dàng như không có chút cảm xúc gì, nhưng khi nhìn sang Thượng Thượng, anh ta lập tức mang sự dịu dàng kia nâng lên đến mức cực điểm. Anh ta nhẫn nại chơi đùa với Thượng Thượng, nhìn sang Hạ Diệu Diệu, giọng không dịu dàng cũng không lạnh lùng: “Cô hỏi tôi? Cô nghĩ tôi hiểu nhiều hơn cô sao?” Hạ Diệu Diệu nhìn cách bài trí trong nhà, trên bàn trà bày vài cốc trà mang tính nghệ thuật, phong cách đen trắng đan xen, giá trị đắt tiền, lẽ nào không phải sao? Cao Trạm Vân để Thượng Thượng lên đùi, thấy cô nhìn mình với ánh mắt khó tin, anh ta bất đắc dĩ nói: “Quần áo tôi mặc là thương hiệu gì tôi cũng không biết.”

Hạ Diệu Diệu lập tức hiểu ra, quên mất việc anh ta là đàn ông, lại là bác sĩ, thường ngày chẳng bước chân ra ngoài, không có bạn gái, cô lại nói với anh ta chuyện thời trang: “Haha, tôi cảm thấy nhà của anh trang trí rất đẹp, cứ cảm thấy anh sẽ hiểu nhiều hơn tôi một chút, thật ngại quá.”

“Không muốn phiền phức nên tùy tiện trang trí mà thôi.” Tùy tiện mà "đắt tiền" như vậy à?! Xây! Không thể suy nghĩ như vậy!

“Chú, ba, ăn bánh...”

Hạ Diệu Diệu suy nghĩ đến “gu” rồi nhìn sang con gái, nhưng không sốt ruột mà nhắc nhở cô bé: “Thượng Thượng lớn rồi, còn nhường chú ăn bánh, Thượng Thượng ngoan.” Không phải cô đồng ý cách xưng hô kia, mà là bác sĩ Cao tỏ ra rất bình tĩnh khi nghe cô bẻ gọi như vậy, nên khiến cô cảm thấy không có gì quá ngạc nhiên, nếu biểu hiện quá mức thì mới chứng tỏ trong lòng cô có suy nghĩ khác.

Hạ Thượng Thượng dùng tay vừa cầm bánh kéo lấy cổ áo của Cao Trạm Vân, không thèm quan tâm mà kéo lấy nút áo, ung dung mở miệng nói: “Thượng Thượng không bị bệnh, ba chú không được chích thuốc Thượng Thượng.” Cách xưng hô gì thế này, lại còn ba chú! Cao Trạm Vân dịu dàng gõ gõ vào chóp mũi tinh nghịch của cô bé: “Thì ra là đút lót cho chú, được rồi, chấp nhận, chủ phải ăn hai cái.” Hạ Thượng Thượng mắt sáng rỡ: “Vâng ạ.” Vâng cái gì mà vâng, phải về nhà rồi.

Khi Hạ Diệu Diệu đứng dậy định rời khỏi thì Cao Trạm Vân đột nhiên nói: “Hai ngày sau sẽ cho cô thông tin.”

Cái gì?

Hạ Diệu Diệu bị bác sĩ Cao đưa khỏi công ty, khi ngồi trên chiếc ghế “đầy uy lực” trên xe thì nét mặt mơ màng, lúc nãy cô đã quên mất việc nhìn thương hiệu xe của bác sĩ Cao? “Ngồi yên.” Cao Trạm Vẫn giữ đúng lời hứa, dưa Hạ Diệu Diệu và Thượng Thượng đến trung tâm thương mại phồn hoa nhất ở Gia Thành đi dạo, anh ta một tay bế Thượng Thượng, một tay chỉ vào các thương hiệu bên trong cửa kính: “Vấn đề mà cô nói, là phải nhìn nhiều, đi dạo nhiều, nếu muốn nhìn một cái là biết ngay thì phải xem nhiều vào, cô thường xuyên nhìn thấy chúng được treo trong tủ ở các cửa hàng, khi chúng được mặc trên người người khác có tự nhiên sẽ nhớ ra ngay.”

“Cái này...”

“Giống như chúng tôi chuẩn đoán bệnh, kinh nghiệm nhiều, gặp qua nhiều, vừa nhìn đã đoán được chính xác tám chín phần.”

Hạ Diệu Diệu bị ánh đèn trong trung tâm mua sắm làm cho chói mắt, hai chuyện này giống nhau sao?

“Tuy nói như vậy, nhưng tôi cảm thấy đây là phần dễ hiểu nhất, chỉ có thể làm cho cô không tỏ ra khác biệt khi nói chuyện với đồng nghiệp hằng ngày, nhưng thứ gọi là thời trang cô làm bây giờ, tôi cảm thấy không dễ hiểu như vậy.” Cao Trạm Vân căng da đầu tỏ ra hiểu biết, nhưng thực chất lại không hề rõ ràng.

Hạ Diệu Diệu càng không hiểu mà gật đầu, ánh mắt lướt nhìn qua các thương hiệu quần áo được trưng bày trong tủ, đây là lần đầu tiên cô đi dạo trong trung tâm thương mại bậc nhất ở Gia Thành, nói nó xa hoa lộng lẫy đến chói mắt không sai chút nào.

Cao Trạm Vân đứng thẳng người bể Thượng Thượng, vóc dáng cao lớn đi qua trước quây quần áo trẻ con, tiện tay chọn lẩy bảy tám bộ quần áo bé gái, bảo nhân viên gói lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.