Đám Cưới Hào Môn

Chương 145: Tết



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tiểu Ngư biết không?”

“... Biết một chút, lúc em tốt nghiệp cũng có nghe nói, nó không thể nào không biết được.”

Hạ Diệu Diệu nghĩ ngợi một lúc ngẩng đầu lên nói: “Gia thế nhà cậu ta rất tốt?”

Hạ Vũ gật đầu, lấy quần áo của Thượng Thượng ra treo lên. Hai tay Hạ Diệu Diệu đặt trên ghế vẻ mặt nghiêm khắc: “Em cảm thấy hai đứa nó có khả năng kết hôn không?” “Em không dám nói nhiều, nhưng khả năng kết hôn là không cao. Chị cũng biết tính tình của nó đấy, ở nhà còn được, ra ngoài rất yếu đuối. Nó lại luôn nghe lời của cậu ta, không dám chất vấn cậu ta cái gì. Em cảm thấy chính vì điều đó2nên Giang Hồng Triết mới không lập tức chia tay với nó.” Nói khó nghe một chút thì chính là em gái cậu lớn lên cũng được, có cô gái tự động đưa đến cửa, sao cậu ta không nhận chứ. “Em từng nói với nó rất nhiều lần, bảo nó chia tay mà nó không nghe. Có một lần em nghe thấy nó khóc nói với mẹ, mẹ vậy mà lại nói, đàn ông có tiền đều lăng nhăng, bảo nó nhịn, đợi kết hôn xong là được rồi.” Hạ Diệu Diệu nghe vậy mặt lạnh xuống: “Vớ vẩn, mẹ càng ngày càng hồ đồ rồi.” Hạ Thượng Thượng nhìn mẹ một cái, buồn chán nhào qua: “Con nhớ chủ Cao.” Hạ Diệu Diệu đưa điện thoại8cho bé.

Thượng Thượng lập tức vui vẻ chạy đến một bên gọi điện thoại cho chú Cao.

Hạ Vũ quay đầu: “Chủ Cao là ai?”

Hạ Diệu Diệu vẻ mặt thản nhiên: “Bạn trai hiện tại.” Trong lòng cô lại đang nghĩ chuyện của Tiểu Ngư. Hạ Vũ nghe vậy không nhịn được có chút lo lắng, mặc dù chị gái không giống Tiểu Ngư không cần cậu quản nhiều, nhưng... “Anh ta không để ý chuyện Thượng Thượng?”

“A Lúc chị quen anh ấy thì đã có Thượng Thượng rồi.”

“Anh ta từng kết hôn?”

“Chưa.”

Hạ Vũ nhìn chị gái không đặt tâm tư vào việc nói chuyện, biết cô đang lo lắng chuyện Tiểu Ngư nên quên mất bản thân: “Chị, chị cũng không còn nhỏ nữa, Thượng Thượng cũng lớn9rồi, cũng nên tìm một người thích hợp để kết hôn.”

Hạ Diệu Diệu mỉm cười: “Chị biết rồi.”

“Đã ba mươi Tết rồi, Tiểu Ngư, chị gái con bao giờ về” “Không phải chỉ nói nó mấy câu thôi sao, tính tình càng ngày càng khó chịu, tôi không được quyền nói nữa hả? Hạ Vũ, chị gái con ở đâu?” “Đám trẻ này, càng ngày không nghe lời, Tết đến nơi rồi còn không về nhà, ba nó, số điện thoại của Diệu Diệu bao nhiêu, bảo nó về nhà!”

Mùng một Hạ Diệu Diệu đưa Thượng Thượng giống như không có việc gì xuất hiện ở nhà. Bà Hạ trừng mắt với con gái một cái, rốt cuộc cũng không dám nói gì nữa, ngược lại còn lén2nhét tiền lì xì vào túi áo Thượng Thượng: “Về mua đồ ăn ngon để ăn.” Hạ Thượng Thượng cũng nhỏ giọng tinh quái nhìn bà ngoại: “Mẹ nói là không được tiêu tiền lung tung, nếu như để mẹ biết được sẽ đánh mông con, hung dữ lắm.” Bà Hạ đau lòng xoa đầu Thượng Thượng: “Đừng nghe lời mẹ con, hôm nay là năm mới, Thượng Thượng muốn ăn gì thì ăn, bà ngoại cho con tiền, tùy ý mua.” Hạ Thượng Thượng mỉm cười, cất tiền đi, bé quyết định sẽ khoe với mẹ để mẹ cũng vui. Bà Hạ nhìn bé con, cái tính cách thất thường lại bắt đầu có chút ưu thương, nhưng bà không dám nổi giận với con gái, chỉ2có thể nói với trẻ con: “Ba ruột con là thứ không có lương tâm, vứt bỏ mẹ con con cô nhi quả phụ tự mình sinh sống, anh ta thì tiêu diêu tự tại. Mẹ con cũng chẳng có mắt, bị người ta lừa còn giúp người ta nuôi con. Bà nói cho con biết, sau này có gặp ba ruột con nhất định phải bám lấy đòi tiền sinh hoạt, dựa vào cái gì mà mấy năm nay chỉ có mẹ con khổ cực chứ.”

Hạ Thượng Thượng không hiểu gì cả nhìn bà ngoại.

Bà Hạ không quan tâm tuổi tác của người nghe, chỉ quan tâm bản thân mình mà tiếp tục nói: “Năm đó bà không chỉ nhà cậu ta không ra làm sao, cậu ta thì hay rồi, làm loạn xong thì vứt bỏ con gái nhà người ta, ba ruột con không phải thử tốt lành gì. Sau này con đừng giống mẹ con, bị cậu ta lừa gạt. Haizz, bà nói với con những cái này để làm gì chứ, cuộc sống của người ta nói không chừng đang rất vui vẻ, làm gì có thời gian quan tâm con. Nếu biết có sự xuất hiện của con, không chừng còn trốn càng xa.

A! “Ba không thích con?” “Trừ mẹ con ra thì có ai thích con chứ, ba con không chừng đã kết hôn rồi, con đều đã có em trai em gái rồi ý chứ, ba con sẽ không thích con đâu.”

Hiểu rồi, ba đã có những đứa con khác, không cần cô bé: “Nhưng mà ba sẽ cho con kẹp tóc xinh đẹp nha.” “Thôi đi, đó là do mẹ con mua cho con, đừng để bị mẹ con lừa.” Con bé ngốc, bị người ta lừa thảm như vậy, lại còn nói giúp tên khốn kia, đáng đời con chịu thiệt: “Bà nói cho con biết, trên thế giới này ngoại trừ mẹ con, cái người kia sẽ không thật lòng với con đầu, hiểu không?”

Hạ Thượng Thượng mê man, có chút đau lòng không biết sao lại cảm thấy tủi thân nhìn bà ngoại: “Mẹ không nói như vậy.” “Bà là mẹ của mẹ con, bà có thể lừa con sao, ba ruột của con lừa mẹ con, cậu ta là tên lừa gạt, là người xấu, không được quan tâm đến cậu ta, có hiểu không?”

“Mẹ, ăn cơm thổi!”

Hạ Thượng Thượng nghe vậy quay người muốn đi hỏi mẹ.

Bà Hạ vội vàng kéo cô bé lại: “Vừa rồi những lời bà nói với con không được nói với người khác biết không? Đặc biệt là không được nói với mẹ con, mẹ con bị ba con lừa đến thảm, con vừa nhắc đến sẽ khiến mẹ con nhớ đến chuyện đau lòng, mẹ con sẽ khóc, con muốn nhìn thấy mẹ con khóc hả?”

Hạ Thượng Thượng mím môi lắc đầu mạnh.

“Vậy thì được rồi, Thượng Thượng nhà chúng ta ngoan nhất, cho dù bà con không thương con không phải còn bà ngoại, ông ngoại, cậu và di thương con sao?”

Hạ Thượng Thượng nghe vậy lại gật đầu thật mạnh.

“Đứa trẻ ngoan.”

Lúc rửa bát, Hạ Diệu Diệu nghi hoặc hỏi Tiểu Ngư: “Em cướp đồ của Thượng Thượng à? Sao chị cứ cảm thấy nó không vui.” Hạ Tiểu Ngư giống như gặp quỷ đáp: “Chị, em bao nhiêu tuổi rồi, sao có thể bắt nạt bé chứ, chị nghĩ em là loại người gì vậy?” “Không phải em thì không phải là em, cần gì nhiều lời như vậy. Cái người bạn trai kia của em đã đưa về cho mẹ gặp chưa?” Hạ Tiểu Ngư rửa đĩa: “Chưa, em sẽ không ngốc như chị đâu, mẹ nhìn ảnh chụp rồi.” Nhìn ảnh thì có tác dụng gì chú: “Các em cũng sắp tốt nghiệp rồi, có kế hoạch gì chưa?” “Chị, giờ còn ai vừa tốt nghiệp đã kết hôn nữa, chị đừng cổ hủ quá, tốt nghiệp rồi thì ít nhất anh ấy cũng phải làm việc mấy năm, đợi ổn định rồi mới nghĩ đến việc khác.” “Theo chị biết hình như nhà cậu ta không cần cậu ta kiếm tiền kết hôn thì phải. Nếu cậu ta có lòng, các em hoàn toàn có thể kết hôn xong rồi lại nỗ lực phát triển nghề nghiệp, cùng lắm thì mấy năm nữa mới có em bé.” “Anh ấy nói anh ấy trước tiên lo phát triển sự nghiệp, em vẫn còn trẻ, kết hôn sớm một năm hay muộn một năm cũng chẳng có gì khác nhau.” Hạ Diệu Diệu nhìn vẻ mặt của em gái, lại từ từ nhìn đi chỗ khác, Hạ Tiểu Ngư rõ ràng là muốn tốt nghiệp xong thì kết hôn, vậy thì là bên phía nam nói muốn phát triển sự nghiệp: “Cậu ta muốn phát triển mấy năm, ba năm? Hay năm năm?”

“Em cũng không biết, cũng không phải em không đợi được.”

“Chị có người bạn, phía nam cũng nói là muốn phát triển sự nghiệp trước, kết quả từ nhân viên làm đến Phó Giám đốc, từ Phó Giám đốc lên thành Giám đốc. Sau đó nhảy việc sang công ty lớn, lại nhìn trúng vị trí chủ quản ở công ty lớn. Năm sáu năm qua rồi, bạn chị cũng sắp ba mươi rồi, đến ý định kết hôn cũng không có, vẫn nói phải quan tâm đến sự nghiệp. Sự nghiệp của đàn ông không bao giờ có điểm dừng, em đừng ngốc nghếch mà hùa theo, đàn ông có tốt hơn nữa, thì lúc không phù hợp em cũng phải quyết đoán buông tay.”

Bàn tay đang rửa bát của Hạ Tiểu Ngư đột nhiên dừng lại, nước mắt không hề báo trước rơi xuống.

“Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao...”

Hạ Tiểu Ngư đột nhiên tức giận: “Em cũng không giống chi, không có đàn ông cũng có thể sống rất tốt. Cho dù chị đã sinh Thượng Thượng, chị vẫn có thể học thạc sĩ làm chủ biên. Em thì sao? Em biết gì đâu chứ, trường học không phải là chị giúp em đi cửa sau để vào sao. Em ngoài việc tiêu tiền của mọi người thì còn có bản lĩnh gì chứ? Em không nắm lấy anh ấy thì em nắm lấy ai, hơn nữa... Em thích anh ấy... em thích anh ấy em có thể là gì chứ... hu hu hu...”

Hạ Diệu Diệu cầm khăn lau đưa cho em gái. Hạ Tiểu Ngư nhận lấy, dùng sức lau khuôn mặt non mềm, khuôn mặt khóc đến xinh đẹp lại đầy sự quật cường: “Mọi người không cần quá lo lắng cho em, em cũng không ngốc, ít nhất đến bây giờ em vẫn còn trinh trắng, anh ấy vẫn chưa có được em, cũng chưa đến mức chơi chán, cái cố hoa khôi của trường kia cũng không đáng để em quan tâm, hoa khôi bây giờ đều không đáng tiền. Hừ!” Hạ Tiểu Ngư vứt khăn mặt ra, quay người vào phòng bếp.

Hạ Diệu Diệu nhìn bóng dáng quật cường của em gái, không nhịn được cười, khó có cơ hội nhìn thấy em gái mình cũng có lúc thông minh như vậy.

“Me di...”

Hạ Diệu Diệu quay đầu: “Ơi, sao thể con gái?” Hạ Thượng Thượng chỉ chỉ phòng khách: “Có hai cô chú lạ mặt đến chơi.” Hạ Diệu Diệu vội vàng lau đôi tay đầy bọt xà phòng vào tạp dề: “Dì con đâu?” “Di ấy ở trong phòng không chịu ra.” Hạ Diệu Diệu vội vàng đi ra, nhìn thấy Du Văn Bác suýt chút nữa thì không nhận ra, anh ta vốn đen gây giờ đã trắng hơn rất nhiều, mặc comple, ánh mắt thâm trầm không gợn sóng, lại thêm khuôn mặt nho nhã có mấy phần âm trầm.

Hạ Diệu Diệu rời ánh mắt đi, lập tức chào hỏi vợ anh ta: “Ôn học muội, mau ngồi, hôm nay còn nhắc ba là hai người liệu có đến không? Ôn học muội càng ngày càng xinh đẹp, chị cũng không dám nhận nữa rồi.” Ôn Mạt Ly đúng là rất xinh đẹp, từng là trụ cột của khoa vũ đạo, gia cảnh tốt, bây giờ lại thêm vài phần uyển chuyển khi đã lấy chồng, lại bớt đi mấy phần ngốc nghếch khiến người ta bị mê hoặc.

Ánh mắt của Ôn Mạt Ly vẫn đang nhìn chằm chằm cô bé đứng sau người cô, đôi mắt vốn mê man lại có thêm vài phần nghi hoặc, vài phần không chắc chắn lại thêm mấy phần không thể nào, nhiều nhất là sao có thể, chắc chắn có ta nghĩ nhiều rồi: “Học tỷ khách sáo rồi, học tỷ mới càng ngày càng xinh đẹp.” Nói xong cô ta vuốt vuốt mái tóc dài màu hạt dẻ, đứng sau người Du Văn Bác cười e lệ.

Hạ Diệu Diệu đại khái biết vì sao Hạ Tiểu Ngư lại không ra, vẻ đẹp của Ôn Mạt Ly thêm ba phần khí chất, sáu phần tự nhiên còn có một phần cao quý, đó là dáng vẻ mà mọi cô gái đều mong ước có được. Hạ Tiểu Ngư ngoài vẻ đẹp giống như Ôn Mạt Lyra thì chẳng có gì cả, em gái cô ra đây mới là lạ đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.