*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ôn Mạt Ly mong được nghe câu phủ nhận nhưng lại nhận được câu trả lời khẳng định. Cô vội vàng suy nghĩ thêm vài câu nữa để hỏi nhưng cuối cùng không biết hỏi gì cho nên chỉ đành cười trừ: “Thêm hai năm nữa, Em bây giờ còn phải khiêu vũ. Sinh con sớm quá cũng bất tiện.”
“Cũng phải, em còn trẻ, không gấp.” Nhưng Hạ Diệu Diệu nhìn thấy được trong ánh mắt của Ôn Mạt Ly hoàn toàn không mang ý không muốn có con. Ánh mắt của cô luôn hướng về phía Văn Bác đang chơi đùa với Thượng Thượng. Là phụ nữ ai cũng có thể nhìn ra khát vọng trong ánh mắt ấy. Cô chắc rất thích trẻ con. Vậy thì người không muốn có con là ai, chuyện đã rành rành trước mắt.
“Lúc ở trường chỉ thích nhất là được2xem em biểu diễn. Lần sau có đi diễn thì nhớ báo cho chị biết, chị nhất định sẽ dẫn Thượng Thượng đi xem.”
Nhắc đến biểu diễn, Ôn Mạt Ly lập tức cười sảng khoái: “Được ạ, được ạ.” Nói xong, cô lén nhìn sang Du Văn Bác. Nhìn thấy anh ta vẫn đang chơi đùa bên đứa trẻ, không kiềm lòng được, cô kể tại Diệu Diệu hỏi nhỏ: “Bố của Thượng Thượng là...” không nhịn được nữa, không nhịn được nữa, dù cho có hỏng việc, nhất định cũng phải hỏi. Hạ Diệu Diệu thấy bộ dạng ngượng ngùng, áy náy của cô liền cười trấn an: “Không sao. Chị và bố con bé đã sớm chia tay rồi. Không có gì không thể nói được cả.” Sớm đã chia tay? Ôn Mạt Ly há to mồm kinh ngạc, dáng vẻ kinh khủng còn hơn ăn8phải phân: “Thật sự là anh ấy!” Du Văn Bác đột nhiên quay đầu lại nhìn Ôn Mạt Ly Ôn Mạt Ly giật mình ngậm miệng lại, bao nhiêu khó chịu đều giấu vào trong cổ họng. Hạ Diệu Diệu thấy vậy liền trừng mắt nhìn Du Văn Bác: Định khoe khoang anh huấn luyện giỏi thế nào đúng không? Du Văn Bác vẫn không rời mắt, vui đùa cùng Thượng Thượng: “Thượng Thượng đã đi nhà trẻ chưa?” “Rồi. Thượng Thượng ở nhà trẻ học rất giỏi.” Như thường lệ, Thượng Thượng đáng yêu thấy mình có điểm có thể khoe khoang thì làm sao bỏ qua được.
Hạ Diệu Diệu quay đầu lại: “Con tự nói giỏi thôi chứ có phải đâu.” Hạ Thượng Thượng không phục: “Chú Cao cũng nói Thượng Thượng giỏi” Ôn Mạt Ly bất giác hỏi: “Chú Cao là ai?” Hạ Thượng Thượng9nhanh miệng: “Là ba của con đó.” Người ba kia đã không thích cô bé, cũng chưa từng thăm hỏi thì sau này cô bé chỉ cần yêu thích ba Cao là được rồi. Nghe thể, khóe miệng Ôn Mạt Ly giật giật, nhất thời cô không biết nên nói gì. Mối quan hệ giữa nhà cô và Hà gia vẫn tốt, dì Mộc cũng đã từng có ý gả cô cho nhà họ. Nhưng trên thực tế bất luận là nhà cổ hay nhà họ Mộc, nhà họ Hà thì mối quan hệ của họ với Hoa Mộc rất xa cách, cơ bản không thể nói chuyện được với nhau. Hơn nữa, mấy năm nay, tính tình của người đó lại càng lạnh lùng, cao ngạo, không thân thiện. Ai mà dám hỏi đời sống riêng tư của anh ta.
Nghĩ đến chuyện Đại Hội Thương Nghiệp năm2ngoái, Ôn Mạt Ly nhớ, lúc Du Văn Bác vừa xuất hiện trong buổi yến tiệc thì cô có nhìn thấy anh ở đằng xa, nhưng sau đó thoảng một cái thì anh đã nhanh chóng biến mất. Quay đầu lại nhìn Du Văn Bác đang chơi cùng cô bé, cô không tin vào mắt mình, cô mở to mắt nhìn, là con của anh ấy đúng không? Đúng không?
Nhưng sao lại có thể chứ? Ôn Mạt Ly dường như không thể tưởng tượng được, một người có khả năng khống chế dục vọng mạnh mẽ như anh ta, sao có thể cho phép xảy ra những chuyện như thế, anh ta càng không thể để con gái của mình tùy tiện gọi người khác là ba. Ôn Mạt Ly cảm thấy cho dù anh ta không thích đứa trẻ đó cũng thể phóng khoáng đến mức độ2đó. Hạ Diệu Diệu nhìn Mạt Ly vẻ nghi ngờ: “Sao thế?” Thấy Ôn Mạt Ly không rời mắt khỏi Thượng Thượng, cô lại cười: “Muốn thì thử đi. Trẻ con có lúc cũng rất đáng yêu.”
Ôn Mạt Ly gật đầu, chỉ là khi nhắc đến chuyện có con cô có chút đau lòng. Văn Bác không muốn có con, anh ta cũng rất ít khi đụng đến cô. Nhưng sau khi kết hôn, Văn Bác đối xử với cô rất tốt, càng không làm gì vượt quá giới hạn. Cũng có thể như anh ta nói, là do anh ta quá bận rộn... Ôn Mạt Ly cơ bản chỉ có thể nghĩ như vậy, những chuyện khác, cô không dám hỏi nhiều.
Sau khi rời khỏi Hạ gia, Du Văn Bác căn dặn Ôn Mạt Ly: “Về nhà không được kể chuyện này cho ai hết.” Ôn Mạt Ly có chút bận tâm: “Nhưng kia là...” Anh ta không sợ người kia báo thù sao? Người đó bây giờ cũng không phải là loại người phóng khoáng gì. “Thì như thế nào? Thượng Thượng là con của Diệu Diệu, tuy chúng ta chưa làm ba mẹ nhưng em biết một người mẹ đơn thân nuôi con lớn đến chừng này không dễ dàng chút nào mà. Em nhẫn tâm để họ cốt nhục phân ly sao? Hơn nữa, anh ta là ai chứ? Kết hôn rồi muốn có con không phải rất đơn giản sao? Hà tất phải đi làm phiền cuộc sống của người khác chứ?” Sắc mặt của Ôn Mạt Ly có chút chúng lại, vẻ e lệ thường ngày hoàn toàn biến mất những nét xinh đẹp, đáng yêu thuần khiết vẫn còn nguyên vẹn: “Anh có dám nói anh không phải vì lí do khác nên mới nói thể không?” “Mạt Ly...”
Ôn Mạt Ly ngẩng đầu sang một bên, nén nước mắt lại. Cô không cho phép mình khóc, tuyệt đối không cho phép: “Anh yên tâm, em sẽ không nói bậy dâu.” Giữa gia tộc và anh ta, cô sẽ chọn anh ta, lúc nào thì anh ta mới hiểu được đây.
Thấy thế, Du Văn Bác choàng qua vai cổ, vừa lau nước mắt vừa dịu dàng nói: “Khóc cái gì? Được rồi! Là anh không đúng, được chưa nào?” Ôn Mạt Ly liếc mắt, oán trách: “Vốn dĩ là anh không đúng mà.”
“Được rồi, là anh không đúng.”
Du Văn Bác đột nhiên nắm lấy tay cô. Nếu như suy nghĩ lại, lần đầu nghe chuyện Diệu Diệu dắt theo đứa trẻ trở về, anh ta đã rất kinh ngạc. Sao lại có thể chứ? Đừng nói đến chuyện người kia không có khả năng thì với tính cách của Hạ Diệu Diệu, cô cũng sẽ không thể để bị thiệt thòi lớn như vậy mà không nói lời nào. Nhưng Hạ Thượng Thượng đứng sờ sờ trước mặt anh ta, lúc bĩu môi thì cô bé đặc biệt giống người đó. Mấy năm nay tuy đã là Giám đốc Ôn thị nhưng anh ta làm ăn với Hoa Mộc không nhiều, cơ hội tiếp xúc với người đó càng ít. Nhưng Du Văn Bác nhìn ra được biểu hiện của người đó dành cho Hạ Diệu Diệu không giống vẻ thờ ở hàng ngày.
Anh ta đã từng hỏi người đó về chuyện chia tay với Hạ Diệu. Đoán chừng gương mặt của người đó lúc ấy cũng có chút khó coi, lại thêm thời gian đã trôi qua lâu, có nhiều chuyện chỉ cần không để lộ, với lòng dạ thâm hiểm không đổi như người đó thì sớm muộn gì cũng sẽ bị một số người nào đó chà đạp mà triệt để bỏ đi, rồi đưa ra quyết định chính xác.
Du Văn Bác không phải không kính trọng Hà Mộc An nhưng làm liên lụy đến Hạ Diệu Diệu lại là hai chuyện khác nhau. Người đó không nên đến làm phiền Diệu Diệu. Diệu Diệu cũng không cần giao cho người đó cái gì cả.
“Không phải đâu Văn Bác! Chị biết cậu hôm nay sẽ trở về, vậy ba mẹ thì sao? Có về chưa? Chị, anh Hai và cháu trai của em vẫn đang chờ đây. Mau, vào nhà đi. Đừng đứng bên ngoài, sẽ lạnh đấy. Hai em vào ngồi cạnh chị và anh Hai em đi.” Sắc mặt Du Văn Bác bỗng nhiên lạnh lùng, giọng nói càng lạnh lùng hơn. Anh ta bây giờ đã không còn như trước kia: “Không cần. Tôi và Mạt Ly còn có việc phải về bây giờ.” Chị dâu làm ngân hàng lập tức ngượng ngùng: “Cậu xem, đã đến cửa nhà rồi mà...” “Không cần...” Du Văn Bác kéo Mạt Ly ra phía xe đang đậu ngoài đường, bất luận người phía sau có gọi thế nào cũng không quay đầu lại. Ôn Mạt Ly nhìn chồng rồi lại ngoái đầu nhìn chị dâu ở phía sau, lẳng lặng theo chân Văn Bác. Năm đó nếu không phải hai người không chịu trả tiền thuốc cho bà nội thì anh ta đã không lấy cố làm vợ... Ôn Mạt Ly nghĩ đến khả năng này liền bất chợt bắt lấy cánh tay Văn Bác. Du Văn Bác quay đầu lại khó hiểu. Mạt Ly cười ngây ngô. Du Văn Bác bật cười: “Em đó...”
“Năm mới, ở mỗi lĩnh vực, tôi không yêu cầu các bạn phải có đột phá sáng tạo hay tạo ra thành tích gì nhưng nhất định phải yêu quý công việc của mình, cẩn thận, dũng cảm đương đầu với thách thức, tuyệt không thỏa hiệp...” Trong cuộc họp tân niên ở Mẫn Hàng, Hạ Diệu Diệu với áo khoác, giày boot đơn giản, ngồi ở hàng thứ hai, lắng nghe lời phát động khích lệ của lãnh đạo. Bên cạnh cô là những nhân vật cùng cấp bậc đang xì xầm to nhỏ. “Tuy không nhắc gì đến Hồng Đại nhưng sao cứ cảm thấy cái lão già này đang nhắc nhở chúng ta không được khiếp sợ, dù ai đến kiểm chuyện thì chúng ta cũng phải đánh cho chúng bỏ chạy vậy? Tôi thấy cấp cao của chúng ta cũng sốt ruột rồi.”
“Là Hồng Đại hiếp người quá đáng, cứ làm ra mấy trò dơ bẩn. Nó còn muốn một mình độc chiếm nữa à? Dã tâm có hơi lớn quá rồi đó. Muốn bắt nạt Mẫn Hàng chúng ta à? Tầm nhìn quả thật hạn hẹp. Tối lười để ý đến sự khiêu khích của bọn chúng luôn.”
Hạ Diệu Diệu im lặng lắng nghe. Xem ra tổng bộ bên này tốt hơn so với với chi nhánh công ty. Lòng cảm mến của họ đối với Mẫn Hàng càng mạnh thì tín nhiệm càng nặng. Đây là dấu hiệu tốt. Mẫn Hàng đứng vững trong ngành này hơn mười năm nay chỉ cần người đứng đầu không bệnh thần kinh như con trai của Hồng Đại thì Hồng Đại tuyệt đối không thể nào đè bẹp được Mẫn Hàng.
“Xin chào, cố là Chủ biên Hạ mới đến đúng không? Tôi là trợ lí của cô. Sau này tôi sẽ phụ trách bản thảo của cô. Mời đi bên này. Phòng làm việc của cô ở đây.”
Cả căn phòng trang trí tone màu cam. Bức tường được treo vài bức tranh nổi tiếng. Màn cửa sổ màu hồng cam nhẹ nhàng, trang trọng nhưng không kém phần uyển chuyển. Trên bàn làm việc bài trí vài chậu hoa Tử La Lan, trầu bà vàng dạt dào sinh khí đặt trên bục cửa sổ. Hạ Diệu Diệu quay đầu lại cười với cô trợ lí: “Cảm ơn, tôi rất hài lòng.” Cô trợ lí nhỏ gãi đầu ngượng ngùng: “Chủ biên Hạ không trách tôi tự tung tự tác mới phải.” Hạ Diệu Diệu vừa định nói gì đó nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy một nam một nữ đang đứng trước cửa. Đó chính là hai người vừa nói chuyện trong cuộc họp lúc nãy. Hạ Diệu Diệu lập tức tiến đến: “Xin chào, mong được chiếu cố hơn.” Hai người rất nhiệt tình nói: “Chúng tôi mới phải cần được cô chiếu cố nhiều hơn. Đệ tử ruột của đại Chủ biên Phạm, hôm nay chúng tôi mới được thấy người thật đó.” Người phụ nữ nhìn Hạ Diệu Diệu từ trên xuống dưới, trêu ghẹo: “Dù sao thì cũng không xinh đẹp bằng Chủ biên Phạm.”
Ba người nhìn nhau rồi cười. Mối quan hệ lập tức được kéo lại gần hơn: “Trưa nay tôi mời mọi người ăn cơm. Chủ biển Hách và Chủ biên phòng cũng phải đến nhé.”
“Giỏi quá ta, ngay cả họ của hai chúng tôi là gì mà cô cũng biết.” “Chỉ trách hai vị thanh danh hiển hách quá mà. Tôi muốn không biết cũng khó. “Làm gì có, haha!”