*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Anh Ba chính là đang xem thường cô! Mối quan hệ là để sử dụng thì tại sao không cho cô dùng?! Hạ Vũ thật nhỏ mọn! Tự tư tự lợi! Anh Ba không muốn cô giỏi! Người trong nhà này đều phải nể mặt anh Ba thì anh ta mới vừa lòng!
Hạ Diệu Diệu nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia. Sau đó cô ngồi xuống giường, vỗ vỗ vai em gái: “Khóc cái gì? Nói cho chị nghe, anh Ba em làm sao?”
“Hu hu... Hu hu...”
“Được rồi! Khóc có thể giải quyết được chuyện gì? Em chọc nó à? Hay là nó chọc em? Cái gì mà ra sức với không ra sức? Hay là chuyển việc làm của em?” Nghe vậy, Hạ Tiểu Ngư khóc càng thương tâm hơn. Cô dùng sức kéo chăn trùm kín đầu, khóc huhu. Bà Hạ áp2chặt mặt vào tường nhưng lại không nghe thấy gì, vì vậy bà lại càng áp chặt hơn chút nữa. Kết quả vẫn chẳng nghe được gì. Bà vội bảo với cháu gái: “Thượng Thượng, ra ngoài cửa nghe giúp bà ngoại xem mẹ con nói cái gì? Nghe xong thì nói lại với bà ngoại, bà ngoại sẽ cho con tiền.”
Nghe vậy, Hạ Thượng Thượng phấn khởi da ngay một tiếng rồi lập tức nhảy xuống giường, rón rén như đặc vụ nhỏ bước đến căn phòng của dì.
Hạ Diệu Diệu thở dài: “Lần trước không phải đã nói nó chỉ vừa vào làm chính thức thì làm gì có các mối quan hệ? Nếu nó làm chức lớn, không cần em nói, chị cũng sẽ bắt nó sắp xếp cho em làm giám đốc. Nhưng em thấy nó bây giờ bản thân vẫn còn8là một tên kiểm tra an ninh nhỏ bé, có thể dẫn theo thư ký không?” Hạ Tiểu Ngư lập tức ngẩng đầu lên, gương mặt đỏ bừng vì khóc, đôi mắt long lanh càng thêm phần xinh đẹp, nhu mì, khiến người khác không kiềm lòng được. Hạ Diệu Diệu lắc đầu ngao ngán, nghĩ chuyện bậy bạ gì thế này.
“Không phải! Là tại anh ấy không chịu giúp em! Em nghe ngóng được, bạn học cùng phòng của anh ấy có quan hệ thân thích với Tổng Giám đốc của chúng ta, thậm chí Tổng Giám đốc còn phải nể anh ta ba phần. Thứ Năm tuần rồi, anh ta còn đến công ty chúng ta. Anh Ba có thể ở lại Hãng Hàng không Trung Hoa làm việc, chắc chắn là vì anh ta đã nói giúp. Hơn nữa quan hệ của hai9người họ lúc còn học đại học rất tốt. Họ xem nhau như anh em thân thuộc trong nhà vậy. Người đó có giúp anh ấy thì tại sao không thể giúp em? Chỉ là giúp một câu nói thôi mà! Anh Ba vì nhìn em không vừa mắt nên muốn phá hoại hạnh phúc của em. Hu hu...”
“Khóc cái gì mà khóc? Người ta có khả năng thì phải giúp em sao?” Hạ Diệu Diệu nhìn Hạ Tiểu Ngư cạn lời: “Em có thể mua được con gấu trúc đó, sao em không mua?” Hạ Tiểu Ngư khóc càng thương tâm: “Ngay cả chị cũng thấy em không có bản lĩnh. Em làm sao thế này? Em làm cho anh chị mất mặt lắm sao? Hu hu hu... Hu hu...” Hạ Thượng Thượng đứng ở cửa say sưa nhìn, đôi mắt trừng to, đôi tai2kiên trì nghe, dáng vẻ giống hoàn toàn giống bà tám nhỏ của bà ngoại. Hạ Diệu Diệu vừa định nói gì đó với em gái nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy con gái, cô trừng mắt nhìn cô bé: “Ra chỗ khác chơi!” Thượng Thượng co rút đầu lại, ba chân bốn cẳng chạy về phòng bà ngoại “báo cáo” tin tức đáng giá một tệ! Hạ Diệu Diệu vuốt vai em gái. Móng tay được sơn màu hồng kỹ lưỡng lướt qua áo len màu xanh da trời của Hạ Tiểu Ngư, khiến bàn tay trông càng trắng mịn. Hạ Diệu Diệu liền cảm thấy cô bỏ ra một trăm tệ là không uổng phí. Hạ Diệu Diệu không phải không lo lắng chuyện của Tiểu Ngư. Nhưng Tiểu Ngư quá phiền phức, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một chuyện, gây2đến gây lui cũng chẳng có ý nghĩa. Nếu không phải là em gái thì cô cũng lười quan tâm đến: “Em không có bản lĩnh là sự thật...”
“Chị...“.
“Nhưng Tiểu Ngư của chúng ta rất xinh đẹp! Bỏ xa chị và anh Ba em cả mười mét!” Hạ Tiểu Ngư quay đầu sang chỗ khác, sợ lại bị bắt nạt! Hạ Diệu Diệu nhìn màu móng tay của mình liền nghĩ, hay là đổi sang màu xanh da trời sẽ đẹp hơn? Haizz, cô bây giờ càng lúc càng phí thời gian với những chuyện nhỏ nhặt này mà quên đi chuyện trọng tâm: “Có phải muốn ở cùng người đó nên mới về quậy anh Ba em không?”
“Hừ...”
Màu xanh trời hình như không dễ phối đồ: “Đừng khóc nữa. Trẻ con nó thấy nó cười cho. Nói cho chị nghe xem tại sao đột nhiên lại đổi ý rồi?”
Hạ Tiểu Ngư không nói năng gì, chỉ ngồi khóc.
Hay là đổi sang màu xanh da trời thử, để cô đi hỏi Trạm Vân, có lẽ đổi hoa văn sẽ càng phù hợp hơn.
Hạ Vũ đột nhiên mở cửa, khẩu khí rất tệ: “Có được cái gì đâu! Vào đó nhìn thấy tên đàn ông đó qua lại mật thiết với cô gái ở bộ phận Tiếp viên hàng không rồi tự mình đứng yên ngồi không yên! Loại đàn ông đó có gì tốt? Đáng để em kêu gào ẩmi sao? Hắn thích ai anh không biết nhưng hắn muốn cưới ai làm vợ, em nhìn mà không biết sao? Lâm Văn Huyên người ta có điểm nào không bằng em? Mọi phương diện đều tốt hơn em! Là bản thân em không tỉnh táo! Không biết tự lượng sức mình!”
Hạ Diệu Diệu vỗ ngực một cái, dọa chết cả người: “Chị còn ở đây nha! Em qua đây làm gì?” Mù à? Không biết tính tình em gái mình thế nào à?
Hạ Tiểu Ngư vứt cái gối đang ôm đi: “Hạ Vũ! Anh cút đi! Cút!” Hu hu... Hu hu...
Nghe con gái nhỏ khóc đến xé lòng, bà Hạ vội vã lên tiếng trách móc từ trong phòng: “Hạ Vũ! Con làm anh thế nào vậy? Chỉ giỏi ăn hiếp em gái mình thôi! Con nói cái gì chứ? Ở đâu ra cái kiểu nói chuyện với em gái như thế? Không giúp nó thì thôi! Còn chỉ trích nó! Nó vì ai cũng được. Nó tốt lên, không phải tụi con cũng ít lao tâm khổ trí hơn sao? Sao tụi con cứ như oan gia vậy? Chắc mẹ đã tạo nên cái nghiệp gì nên từng đứa từng đứa đến đòi nợ như thế này! Các con muốn mẹ chết sớm mà...”
Hạ Thượng Thượng nghiêng đầu nhìn bà ngoại. Cô bé cũng đã quen rồi. Hơn nữa dù bà ngoại có lớn tiếng thế nào thì một chút nữa cũng sẽ như không có chuyện gì xảy ra, bà ngoại vẫn biết nên nói gì với cô bé.
Cô bé thấy bà ngoại mình thật thần kỳ nên quyết học bản lĩnh thần kỳ này mới được. Thế là cô bé chăm chú nhìn biểu cảm của nghệ sĩ bà ngoại đang diễn xuất. Gương mặt nhỏ xinh xắn chật vật bắt chước độ cong thần kỳ trên mặt bà ngoại. Nhưng mà khó quá, mắt cô bé vốn to nên không thể hợp cho nhỏ lại như thể được. Híp mắt thế này? Không đúng, không đúng, hay là híp mắt thế này? Hình như còn thiếu một chút nữa.
Hạ Vũ cảm thấy phiền phức, tức tối. Cậu bế Thượng Thượng lên rồi ôm đi: “Không được học theo bà ngoại!” Chẳng ra làm sao cả! Nghe tiếng đóng cửa, bà Hạ càng gào to hơn: “Tôi không muốn sống nữa... Tôi còn sống để làm gì? Con trai, con gái, đứa nào cũng không nghe lời, còn nói không được mắng nó nữa, cho tôi chết đi cho rồi... Tôi chết đây...” “Mẹ có thổi đi không? Phiền chết được!” Hạ Tiểu Ngư đá vào cửa, rồi tiếp tục nằm khóc trên giường. Bà Hạ lập tức im bặt. Hạ Diệu Diệu nhìn Hạ Tiểu Ngư đang khóc thương tâm, lại nhìn sang vách tường yên lặng bên kia, cô cảm thấy không muốn phục cũng không được: “Được rồi, lúc nãy anh ta cũng nói hơi quá lời nhưng em cũng không vừa, cũng phải nghĩ cho người khác chứ.
Nó có khi nào nói chuyện với em như vậy đâu, có phải không thể nhẫn nhịn nữa rồi không? Hay là nó lại có chuyện gì khó nói? Người bạn mà em nói có phải làm cho nó có áp lực không? Nó có phải là người chịu ơn không? Con nhỏ này, chỉ biết to mồm, cũng không chịu nghĩ mình cũng lớn rồi, đã không còn là đứa trẻ mà em muốn chuyện gì thì anh Ba chị Hai cũng có thể cho em được. Lúc anh Ba em không giúp được em, nó có cảm thấy khó chịu không? Em lại là em gái nó! Bao nhiêu năm nay, có khi nào anh Ba bỏ mặc em không lo đầu. Em thì tốt rồi, đi gây rắc rối cho anh mình như vậy! Nếu như có thể, nó thà để em ngồi vào vị trí của nó, đổi luôn cửa phòng cho em! Như vậy mà em còn chê anh mình chưa đủ lo lắng cho em, còn muốn chạy sang kiểm chuyện với nó nữa sao? Mình còn không dám nói mà còn dám bảo mẹ nói giúp. Giờ thì tốt rồi, thấy anh Ba em giận rồi đó!”
“Em...” Hạ Tiểu Ngư vẫn có chút không phục: “Anh ấy có chuyện gì khó nói cơ chứ...” Hạ Diệu Diệu vuốt sợi tóc của em gái, nhìn thẳng vào đôi mắt đang chứa chan nước mắt của cô: “Chị ít khi nghe nó nhắc đến người bạn thân đó. Nếu quan hệ thật sự tốt như thế thì tại sao chưa từng nghe nó nói về người này? Hai người họ chắc chắn có mâu thuẫn. Em không biết suy nghĩ gì cả, muốn gió được cả mưa rồi đấy.” Hạ Diệu Diệu vừa nói vừa cốc vào cái đầu nhỏ xinh xắn của em gái: “Nhìn xem xem, cái chỗ nhỏ bé này sao lại chứa một đống đổ gì đâu không?”
“Chị...” Nhưng cô nghĩ lại, hình như anh Ba và người đó thật sự, hình như... Hình hình thật sự có cái gì đó... nhưng... “Lẽ nào không thể vì em...”
“Em cũng phải có chút tài năng chứ. Đặt em giữa đám phượng hoàng, em có thể nổi bật được điểm gì? Khoe mình là một con gà nhỏ khác thường à? Đến lúc đó, đừng nói đến tiếp viên hàng không, cuối cùng không chừng bị phân công làm nhân viên quét đường cũng nên.”
“Chị, chị...”
“Đừng tưởng bản thân đã rất ưu tú. Điều kiện của em không phải tệ, muốn chiều cao có chiều cao, muốn ngoại hình có ngoại hình, lại được mẹ tâng bốc mỗi ngày nữa, nhưng em tự cảm thấy mình thế nào, không lẽ em không biết? Luận nhan sắc, người xinh đẹp hơn em rất nhiều, không những vậy, họ còn có đầu óc hơn em nữa. Em thật sự cho rằng mình có thể thông thiên, muốn đi đâu thì đi, không cần nhìn xem anh chị mình có bản lĩnh thông thiên đó hay không? Hơn nữa, đến đó có chắc sẽ tốt không? Bạn trai có nhất định là của em không? Em suy nghĩ quá đơn giản rồi.” “Nhưng... nhưng...” Giang Hồng Triết bị con hồ ly tinh đó cướp mất rồi!
“Anh Ba em có nói với chị vài câu, tính tình của tên bạn trai đó không tốt!” Nghe vậy, Hạ Tiểu Ngư phản ứng ngay: “Anh ấy nói bậy! Em biết anh ấy không tốt bụng gì. Anh ấy không muốn thấy em tốt mà...” “Nó không muốn thấy em tốt thì sẽ không phản ứng như vậy. Bạn trai em là loại người thế nào còn cần người khác nói sao? Bản thân em vẫn chưa hiểu rõ sao?” Hạ Tiểu Ngư vội vã biện hộ: “Anh ấy yêu em. Chính người phụ nữ bên cạnh anh ấy không biết xấu hổ..” “Phải đó, em cũng quấn chặt hắn ta không buông mà...”
“Hu hu...”
“Được rồi, đừng vì một người đàn ông mà khóc như ba chết thể.” Hừ: “Không ai ngoài mẹ hi vọng gả em cho nhà đại gia cả. Hầu như ai cũng có khí thải cả. Vứt bỏ tên để tiện đó đi! Em khóc lóc ỉ ôi nãy giờ làm chị cũng không còn tâm trạng nấu cơm nữa. Đi! Chị đưa em ra ngoài ăn, xem xem em muốn mua thứ gì nào!”
Trên con đường tấp nập người qua lại, Hạ Diệu Diệu khoác bên ngoài một chiếc áo cổ tròn màu xám tro nhạt, trong cổ quấn thêm một chiếc khăn màu trắng. Mái tóc dài được thả trên vai, gương mặt trang điểm bình dị, chiếc giày cao góc màu đen trang nhã bước đi trên đường không gây một tiếng động nào.
Vô tình xoay đầu lại, cô mỉm cười khi nhìn thấy bóng mình hiện trên tủ kính trưng bày của cửa hàng bên đường. Cô bây giờ ăn mặc giống phong cách của những cô gái trí thức thành thị, vừa kỹ lưỡng vừa thoát tục. May thay vẫn có người biết thưởng thức, nhận ra sự khác biệt của cô giữa hàng vạn con người kia.
Nghĩ đến Cao Trạm Vân, Hạ Diệu Diệu nhoẻn miệng cười hạnh phúc. Cô kéo tay em gái chạy ù đi: “Được rồi, ra ngoài rồi, tỉnh táo lên nào! Muốn mua gì chị mua cho.” Suốt trên đường đi, sắc mặt Hạ Tiểu Ngư vẫn rất tệ. Những hàng hóa rực rỡ muôn màu này vẫn không làm tinh thần cố khá hơn chút nào, Hạ Diệu Diệu chọn một cái áo nhỏ màu xanh da trời ướm lên người: “Đẹp không?”
“Chị, em không muốn.”
Đưa áo cho người bán hàng, Hạ Diệu Diệu nhìn bộ dạng của em gái lại muốn trêu chọc: “Vẫn chưa nghĩ thông đúng không? Nếu em thật sự thích hắn quá thì chơi cho chán rồi vứt.” Hạ Diệu Diệu cầm lên bộ khác xem xem rồi lại xoay đầu nói thêm một câu: “Chỉ sợ hắn chơi chán em trước thôi! Lúc đó em không được nhảy lầu nha. Cái áo này hợp với da em đấy.”
“Chị...”
“Gói cái này lại đi! Đợi khi nào em thông suốt rồi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp. Cô lấy cho tôi xem size nhỏ của cái áo sơ mi màu cam nhạt đó. Tên bạn trai đó của em, hừ.. chẩm không quá một điểm rưỡi. Em biết đám thực tập sinh ở văn phòng công ty chúng ta không? Là cái cô gái nhỏ hay mắc cỡ, ngày nào cũng mặc áo bông đấy.”
Hạ Tiểu Ngư chớp mắt suy nghĩ, hình như có chút ấn tượng. Muốn không có ẩn cũng khó vì cô ấy quá đặc biệt.
Nghe nói cô ấy vốn học một trường đại học ở một vùng quê xa xôi nào đó, rất là xa, theo nghiên cứu, phải đi bộ hai ngày, băng qua một ngọn núi mới đến, hơn nữa ở đó chỉ có một cái giếng để sinh hoạt. Tivi được xem là hàng xa xỉ phẩm. Ngày cô ấy thi đậu đại học, cả thốn vui mừng khôn xiết.
Cho dù trong bốn năm đại học hay bây giờ đã thực tập, cô ấy vẫn mặc mỗi cái áo bông dệt thủ công” không mới cũng không cũ, mái tóc đuôi ngựa được cột cao bởi vòng chun màu đen đơn giản. Đi đường luôn cúi đầu xuống đất, gặp người khác chỉ nhoẻn miệng cười, dáng vẻ nhìn giống như mấy tên ngốc dễ bị bắt nạt. Cô ấy sắp trở thành một phong cách độc nhất vô nhị ở Mẫn Hàng: “Nhắc đến cô ấy làm gì? Có liên quan gì đến cô?“. Hạ Diệu Diệu không có thành kiến gì với cô gái đó nhưng cô cũng không có ý muốn giúp đỡ. Do cô bé không phải cấp dưới của mình nên cô không thể phát tâm từ thiện được: “Biết chỗ dựa của người ta là ai chưa?” “Ai? Bảo vệ Tiểu Li?” Tiểu Lí còn có hộ khẩu ở thành phố này nữa đó.
“Tiểu Lí thì tính làm gì!” Hạ Diệu Diệu cầm cái áo ngắn lông cừu thêu họa tiết mộc nhĩ lên ướm vào người: “Người ta may mắn hơn nhiều, gặp được một lão yêu quái có khả năng khiến Tổng Giám đốc của chúng ta cũng phải run sợ” Hạ Tiểu Ngư cười lạnh lùng, vậy há chẳng phải chó mèo cũng biết bay rồi sao?
“Đừng có không tin. Nghe nói, cô ấy đi theo bên bộ phận Biên tập ra ngoài gửi văn kiện, khi đến nơi bến biên tập chế cô ấy ăn mặc thủ tục làm họ mất mặt nên bỏ mặc cô ấy ngồi một mình uống nước lọc trong đại sảnh khách sạn. Ai ngờ uống nước lọc cũng luyện được công phu. Lúc đó có một vị đại gia cấp thẩn vừa bàn chuyện xong, hắn ta còn dắt theo một đám “triều thần” bên mình, cũng không biết vị đế vương đó có vấn đề gì không mà lại để mắt nhìn đến cô ấy. Là để mắt đến đó, em đoán xem chuyện sẽ như thế nào?”
Hạ Tiểu Ngư rất thực tế: “Cảm thấy buồn nôn?!”
“Hừ! Nhân vật cấp boss bây giờ ước người ta có thể đến ngồi uống cà phê cùng nữa là! Mỗi ngày còn bỏ ra số tiền hơn năm con số cho cô ấy chỉ với yêu cầu cô ấy để ý đến mình, thuận lợi tiến hành bước tiếp theo. Có thể nói, khi đã xác định người đó có ý nghĩa với mình thì muốn đóng gói người đó đem về nhà mình ngay!” Hạ Diệu Diệu trả áo lại: “Thấy chưa? Cái này mới gọi là nhân vật lớn, không cần nói câu nào cũng có người không tính toán bỏ ra bao nhiêu tiền, bất luận thành hay bại để theo đuổi mình. Tên bạn trai đó của em có được vậy không? Cho nên dừng cứ chăm chăm vào mấy thứ tài sản, lợi lộc nhỏ nhặt của tên bạn trai em nữa. Người giỏi hơn hẳn nhiều lắm. Cứ lấy đại một tên cũng tốt hơn rồi!”
“Sao có thể? Là cô ấy sao?”
Hạ Diệu Diệu gật đầu: “Ngạc nhiên rồi sao? Không ngờ đúng không? Kiểu người yêu thích của những nhân vật “cấp cao” bây giờ đúng là đoán không nổi. Có thể đây là xu hướng thịnh hành mấy năm nay rồi. Đáng tiếc là chúng ta đã bỏ lỡ thời cơ. Cái áo màu hồng bên cạnh thì thế nào?” Trong lời nói của Hạ Diệu Diệu có phần tiếc nuối như kiểu nếu trẻ được mấy tuổi thì cô có thể kiếm được mở tài sản bất chính” này.
Hạ Tiểu Ngư có chút khó tin đến nỗi quên xem quần áo, nỗi buồn cũng vơi đi một nửa. Nhìn chị mình mà cô luôn thầm nghĩ vận may đến dễ dàng như thế sao? Nhân vật gì đó chắc cái đầu bị hư rồi nên mới để ý đến loại “cực phẩm” đỏ. Mà quên mất, mấy năm trước, anh chị mình cũng được xem là “cực phẩm” trong mắt người ta vậy.
Hạ Diệu Diệu nhún vai. Vận may là một thứ khiến người ta đau đến thấu tim. Bạn thích nó nhưng chưa chắc nó sẽ ưu ái bạn: “Địa vị của người ta bây giờ không còn như trước nữa. Không một ai trong văn phòng dám sai người ta đi rót nước bưng trà. Đây là ma lực của người nổi tiếng. Nó phá vỡ hoàn toàn quy luật sinh tử của một người. Em cũng nên mở mang thêm chút đi. Cười nói nhiệt tình với cô ta vào.” “Dựa vào cái gì chứ? Em không phải loại gái bán rẻ tiếng cười! Hơn nữa...” Hạ Tiểu Ngư có chút ganh ghét: “Em chỉ để ý cô ta nhiều hơn chút thôi chứ không xem trọng cô ta đâu. Có lẽ người ta cảm thấy cô ta giản dị đến mức khác thường thôi!”
“Ganh tị rồi à? Người ta có thể khiến tiện giao để mắt đến chứng tỏ người ta có ưu điểm mà em không nhìn thấy được. Em chưa thấy người bên bộ phận Biên tập bây giờ đâu, tất cả mọi người ai cũng phải cúi đầu khom lưng như muốn đổi cả họ.”