*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Có lẽ ông trời buồn ngủ nên nhìn không rõ mà tác hợp cho họ chăng? Cái này cũng khó nói.” Hạ Diệu Diệu lật đi lật lại mấy xấp quần áo: “Ngộ nhỡ thành công, chúng ta sau này chỉ bằng cái gót chân của người ta thôi.” Hạ Tiểu Ngư cười lạnh lùng, sao có thể được! Nằm mơ cũng không có nữa là! Hạ Diệu Diệu chọn một cái áo len tay dài đính pha lê ướm lên người Tiểu Ngư: “Nghe nói Tổng Giám đốc đại nhân bây giờ rất trông chờ vào tương lai của cô ta bởi nhờ đó mà công ty có thể trở mình đấu với Hồng Đại một trận! Em cũng biết công ty chúng ta mấy năm nay bị đám người kia2ức hiếp thế nào rồi. Các cấp lãnh đạo vô cùng áp lực. Tuy lần nào cũng nói Hồng Đại chẳng là cái thá gì nhưng nói không chừng trong lòng họ lại thầm ngưỡng mộ Hổng Đại có một ông nội tốt như vậy! Nếu chuyện này thành, dù chỉ thành một nửa, trở thành người tình nhỏ gì đó thì chúng ta cũng có thể hiên ngang ở trước mặt Hồng Đại. Cái này, cho tôi xem cái màu đỏ.” “Cố đợi một lát.”
“Hi vọng cô ta không phụ lòng kỳ vọng của bên bộ phận biên tập chị, có thể thành công thu phục được vị thần thanh tịnh đó, giúp chúng ta lấy lại uy phong trước đám quỷ quái Hồng Đại. Bọn chúng ỷ mình là cháu8chắt của Hòa Mộc, nhưng làm sao sánh bằng con dâu Hòa Mộc của chúng ta được. Em nói đúng không? Ba bộ này bộ nào đẹp? Em cho chị ý kiến xem!” Mua bộ nào đây? Hạ Tiểu Ngư nghĩ cũng đúng nhưng mà bất luận thể nào cô cũng không ngờ con nhỏ quê mùa đó có thể có quan hệ gì với anh ta”: “Nhưng anh ta là tượng đài bất hủ trong giới thương nghiệp thì làm sao có thể.” “Cái nào?” Hạ Tiểu Ngư lại thất thần! Cũng quá... Hạ Diệu Diệu nhìn đi nhìn lại ba bộ quần áo, cô cảm thấy bộ nào cũng hợp với em gái. Cũng hết cách, em gái nhà cổ quá xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp cả. Hạ9Diệu Diệu lắc đầu do dự một hồi rồi mỉm cười rút thẻ ra: “Gói cả ba cái lại.” Dù sao cũng có người trả tiền mà. Nghĩ đến bạn trai của mình, Hạ Diệu Diệu cười híp cả mắt. “Chị! Chị đừng gạt em đó chứ!”
Hạ Diệu Diệu cạn lời: “Chút tiền này anh rể em có thể trả được.” Nghĩ anh rể em là loại người thế nào chứ! “Không phải, em đang nói đến chuyện tượng đài bất hủ kia kìa!”
Hạ Diệu Diệu cười: “Thanh niên bây giờ rất thích đặt biệt danh cho thần tượng, không gạt em đâu.” Hạ Diệu Diệu xoa xoa mặt em gái: “Có phải em thấy người không xinh đẹp bằng mình nhưng lại may mắn hơn mình không? Chết, thấy người ta2may mắn hơn mình chắc em đau lòng đến chết mất.”
“Chị... Sao chị lại nói với em ruột mình như thế?”
“Giận à? Giận cũng dễ thương thế này.” Hạ Tiểu Ngư dầu môi: “Lần nào cũng như vậy! Em muốn cái này, cái này, còn cái túi đó nữa, mua cho em đôi giày nữa đi.” “Được, được, chỉ cần đại tiểu thư của chúng ta, tâm trạng thông suốt, muốn gì cũng được!” Hạ Tiểu Ngư gục đầu xuống, cô đã sớm thông suốt rồi mà! Cô thừa nhận bản thân mình học hành không bằng chị Hai anh Ba những luận đạo lí làm người thì có xác nhận mình không thua kém chị Hai! Nếu không thể làm việc ở Hãng Hàng không Trung Hoa thì sao? Tưởng cô2không còn cách nào khiến ả hồ ly tinh kia biết ai là kẻ thứ ba à? Cứ đợi mà xem!
Hạ Diệu Diệu thật ra cũng chẳng muốn nói đến chuyện của đám nhỏ thực tập sinh. Một là hai người không làm cùng một phòng ban. Hai là cô và Chủ biên Đàm Ngữ đang cạnh tranh vào vị trí Phó Tổng Biên tập cấp cao đang trống kia. Nếu đối phương ra nước cờ người tình đại gia thì cô có chút bất lợi.
Bất quá cô không nhận được kết quả tốt thôi. Từ khi bắt đầu đại cục, nếu Đàm Ngữ thật sự đi nước cờ này thì tương lai của Mẫn Hàng sẽ càng được kỳ vọng nhiều hơn.
Hạ Diệu Diệu xem xong bản thảo cấp dưới gửi lên rồi ngồi dậy vươn vai giãn gân cốt một cái. Dáng người cao ráo cộng thêm chiếc váy ôm sát thân càng tôn thêm phần mĩ lệ nơi cô. Chiếc vòng cổ trân châu màu hồng khiến cô thêm phần tươi trẻ, căng tràn sức sống.
Thấy điện thoại phát sáng, Hạ Diệu Diệu mỉm cười áp điện thoại vào tai, tay kia cầm ly trà lên uống: “Mới đó đã nhớ em rồi à?”
Dáng người cao ráo trong bộ blouse trắng nho nhà đang đứng trước cửa sổ phòng họp 290 độ, ngẩng mặt lên chỉ nhìn được một nửa thành phố, là Cao Trạm Vấn. Anh ta mệt mỏi xoa xoa thái dương: “Phải rồi, không biết Hạ tiểu thư có cho phép hay không?”
Bên ngoài phòng họp là mấy nữ bác sĩ đang nghỉ ngơi. Lâu lâu họ lại nhìn thoáng qua cửa kính rồi lại ngượng ngùng vội liếc mắt sang khác. Nội dung cuộc họp vừa rồi vô cùng đặc sắc. Không những tính cách mà cả học thức của anh cũng quyến rũ, khiến cho trái tim của phụ nữ khó có thể kiềm chế.
“Bác sĩ Cao có bạn gái rồi à?” Nghe vậy, một trong hai người đang nói chuyện mỉm cười thâm ý. Từ lúc bác sĩ Cao mới đến, không chỉ y bác sĩ khoa Nhi xuýt xoa mà cả những người khoa khác cũng trầm trồ không ngớt. Chỉ một câu nói của bác sĩ Cao cũng khiến cho không ít trái tim thiếu nữ dù được quản giáo nghiêm khắc đến mấy cũng muốn thoát ly, hiến dâng cho anh. “Bạn gái thì không có nhưng người yêu thì có một.”
Hạ Diệu Diệu cười nhiều hơn: “Em nói không cho đó. Lẽ nào không nhớ sao? Khi nào về?” “Chuyến bay chiều nay. Anh muốn người đầu tiên anh nhìn thấy là em.”
Hạ Diệu Diệu đi đi lại lại ra vẻ suy tư: “Vâng... Em có thể cho phép người đầu tiên anh gặp là Hạ Vũ.” “Diệu Diệu.” “Chọc anh thôi. Tan ca em sẽ đi đón anh, tiện thể mời bác sĩ Cao dùng bữa tối, rồi mượn anh một nửa giường luôn được không?” “Rất sẵn lòng.” Cao Trạm Vẫn tắt máy. Xoay người lại, nụ cười ấm áp ban nãy đột nhiên biến mất, thay vào đó là gương mặt lạnh lùng như trong lúc họp. Anh tiện tay sửa lại tư liệu trên bàn, chuẩn bị thảo cho một buổi thảo luận học thuật khác sau năm phút nữa.
“Cấp trên có phải điên rồi không? Là ả quyến rũ đàn ông Đàm Ngữ đó à? Đừng làm trò hề như vậy được không? Nhìn bộ dạng chủ biên bây giờ xem, bát tự còn không có, nhìn thoáng qua là biết có người nâng đỡ rồi. Đúng là làm người ta buồn nôn!”
“Ai nói không phải? Cũng phải xem người đó là ai mà có thể xem trọng cô ta! Người ta có cả một cái biển luôn chứ không phải chỉ là mương rạch thối không đâu. Cái gì cũng đều là giả tạo cả!”
Hạ Diệu Diệu đứng bên ngoài phòng nghỉ nhìn vào những cái bóng xám bên trong. Nhìn thấy cô, gương mặt họ bỗng nhiên hoang mang, cúi đầu vội vã xoay người, mang cốc nước không lục tục rời khỏi. Hạ Diệu Diệu thở dài rồi đẩy cửa vào phòng giải khát. Con người của Đàm Ngữ không tệ, mặt mũi sạch sẽ, tính tình tốt, công việc thuận lợi, nhiệt tình với mọi người. Bọn họ có chuyện vặt vãnh gì cũng đều sai bảo cô ta. Cô bé này từ trước đến nay chưa bao giờ có ý báo thù. Ngày nào cũng cười hi hi, dù cho bị bạn học thực tập sinh khác bắt nạt cũng không nói lời nào. Ha Diệu Diệu hiểu cách nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện của cô ta. Đàm Ngữ không phải người thành phố này, cũng chẳng có gia thế gì, có thể đến đây thực tập là vì thầy hướng dẫn thấy cô ta quá khó khăn nên đã liên hệ nhờ cậy cho cô ta vào đây. Bản thân cô ta trước đây không phải là người tươi cười mỗi ngày, chỉ mong muốn người ta thay đổi thành kiến với mình, dù không được cũng hi vọng không bị người ta đâm sau lưng. Hiển nhiên, cô bé đồng nghiệp này không có sự hòa ái gần gũi như cô lúc đó.
“Biên tập Hạ.”
“Biên tập Hạ.” Hạ Diệu Diệu liếc nhìn hai người. Cùng là thực tập sinh, có điều mặt mày thanh tú, quần áo tươm tất, tuổi vẫn còn trẻ, chưa sinh con đẻ cái bao giờ thì làm sao có thể không xinh đẹp được. Hạ Diệu Diệu không nhiệt tình cũng không lạnh lùng mà nhìn hai người họ: “Uống trà à?” Còn không chặn nổi miệng các cô. Nghe vậy, hai người họ lập tức im lặng, thận trọng đưa cốc trà lên miệng: “Biển... Biên tập Hạ cũng đến uống trà...“. “Ờ, được rồi, phòng trà cũng không lớn, rót nước xong rồi thì đi làm việc đi. Chị thấy chủ biên của các cô đang tìm người đó.” Nghe vậy, hai người chen chân, chạy nhanh ra ngoài: “Cảm ơn Biên tập Hạ nhắc nhở, cảm ơn Biên tập Hạ... Đi mau... Đi mau...”
Hạ Diệu Diệu khua tay hờ hững: “Không có gì...”
Đèn đường bật sáng, cành cây vừa nhú chổi mới lại bị gió lạnh thổi co rút lại.
Khi các lĩnh vực hiện đại phát triển nhanh chóng đồng thời cũng sản sinh ra các loại tầng lớp quyền quý giàu có. Nhưng tình trạng giao thông lại làm cho nhóm quyền quý này phải trở về nơi xuất phát điểm. Mặc kệ anh có bao nhiêu chiếc xe siêu sang chỉ cần đi vào kẹt một nơi nào đó, chỉ cần không thể bay được thì mọi cố gắng đều xem như phí công. Hà Mộc An hạ mắt kính xuống để lộ đôi mắt trầm tư, lạnh lẽo. Anh dời mắt từ tập văn kiện nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe. Trên chiếc quần âu phục phẳng phiu là chồng văn kiện đã được ký tên. Dòng chữ lí nha lí nhí, đủ loại ngôn ngữ.
“Ngài Hà, anh vui lòng đợi một lát. Chúng tôi đã liên hệ với bộ giao thông tìm lộ trình thay đổi gần nhất.” Hà Mộc An hầu như không nghe thấy. Gương mặt anh càng thêm lạnh lùng hơn. Bên ngoài xe, trước tủ kính cách đó không xa có một tiệm nhỏ bán khoai lang. Một cặp nam nữ tuổi chừng ba mươi lăm đang cười cười nói nói, nắm tay nhau rời khỏi. Ông chủ tiện tay sắp xếp lại mở khoai lang. Anh nhớ khoai lang lúc trước không phải gói trong hộp thiếc, hoặc có thể nói cô cũng không thích ăn đồ ăn trong hộp thiếc. Cô nói chẳng có lí gì mà có thể nướng được khoai lang trong hộp thiếc. Nói xong tự cảm thấy hơi gượng ép nên cô chỉ thẩm cười. Hà Mộc An nghĩ đến dáng vẻ nuốt củ khoai lang đã gói kỹ lưỡng của cô, khóe miệng bất giác nở một nụ cười. Nhưng chưa ai nhìn thấy kịp thì nụ cười đó đã biến mất trong tích tắc. “Tiểu Vương, đi mua mấy củ khoai lang.” “Vâng, ngài Hà.” Một lát sau, anh tài xế quần áo chỉnh tề mang về năm củ khoai lang, cung kính dâng lên: “Ngài Hà.”
Nghe vậy, Hà Mộc An thản nhiên nhìn mớ đồ trong tay tài xế không biết tại sao trong nháy mắt, ánh mắt của anh càng thêm sắc lạnh: “Chia ra hai phần à?” Tài xế không thấy có gì không đúng. Ngài Hà là người thế nào? Sao có thể cùng ăn thứ không phù hợp ở một nơi không thích hợp thế này? Bảo cấp dưới chia đồ ăn ra là điều bình thường: “Vâng” Nhưng nói là đã chia phần rồi thì cũng không ai dám ăn một cách khiếm nhã trước mặt Ngài Hà. Nhưng như vậy thì mùi khoai lang sẽ nồng nặc hơn trong không gian chật hẹp này và khiến tâm trạng người ngồi sau càng cảm thấy bất an, thậm chí còn có vẻ như muốn nôn ra vậy. Ai nói khoai lang nướng trong hộp thiếc lại không thơm! Nếu có thể, anh thật sự muốn để cố ngửi thật kỹ! “Khởi động xe!” Tài xế ngẩn ngơ: “Ngài... Ngài Hà... Bị chặn rồi mà!” Lẽ nào giống như lần trước? Hà Mộc An nhíu mày, bỗng nhiên mở cửa xe, băng băng đi trong cơn gió lạnh. Tài xế rùng mình một cái thì người anh đã hòa vào dòng người tấp nập kia rồi. Thấy vậy, thư ký Thi lập tức cẩm áo khoác lớn của ngài, cấp tốc đuổi theo,
Cùng lúc đó, Hạ Diệu Diệu nằm dài thư thả trên ghế sofa nhà Bác sĩ Cao. Gương mặt không phấn son tỏ vẻ thông minh, tháo vát hàng ngày, một chân cô đá vào ghế sofa chất đầy sách của bác sĩ Cao bên cạnh: “Em sắp chết mất.” Qua tấm kính nhà bếp, Bác sĩ Cao mặc tạp dề, mỉm cười nhìn cô dịu dàng: “Vừa xuống máy bay là anh phải hầu hạ cái miệng của em rồi. Có phải anh nên chết trước không?” Nghe vậy, Hạ Diệu Diệu dời cuốn sách đi: “Không giống nhau nha. Anh một thể xác thôi, còn em thì một tâm hồn.” Vừa nói cô vừa gối đầu lên sách: “Anh nói xem, có phải em nên đón Thượng Thượng về ở bên cạnh, không để mẹ em nuôi nữa. Em sợ nó lại có thêm một bà mẹ.”
Cao Trạm Vân lau tay chạy ra ngoài, cánh tay anh ta vừa dài vừa có lực kéo lấy thân hình mềm mại của cô ôm vào lòng: “Thượng Thượng lớn rồi, theo người lớn tuổi thì sẽ tốt cho người lớn tuổi, còn theo em sẽ không tốt cho em, vấn đề không phải ở chỗ người lớn tuổi.” Anh ta biết Diệu Diệu cảm thấy hai người già ở nhà một mình cô đơn nên mới đem đứa nhỏ về bầu bạn với họ, nếu không cô đã tự mình nuôi nấng đứa nhỏ.
Hạ Diệu Diệu tìm một chỗ thoải mái rồi tựa vào lòng anh ta, bàn tay tùy tiện luồn vào chỗ ẩm bên hông anh. Cao Trạm Vân giật mình một cái. Hạ Diệu Diệu cười tủm tỉm trong lòng anh rồi nhanh chóng tiếp tục nói: “Em biết, nhưng anh không nhìn thấy dáng vẻ của con bé bây giờ đâu. Em thấy chỉ chớp mắt một cái là con bé có thể ngồi trên đất biểu diễn màn khóc lóc, kêu gào như đúng rồi.”
Cao Trạm Vẫn thấy cô quá khoa trương rồi. “Không có. Anh thật sự nên gặp con bé bây giờ đi. Em phải làm sao đây?... Phiền chết đi được...” Suy đi nghĩ lại, Cao Trạm Vân nhẹ nhàng xoa đầu cố: “Đừng nghĩ nữa, chuẩn bị ăn cơm đi.”
Mục quản gia, mới sáng sớm ngài Hà vào nhà bếp làm gì vậy?”