Đám Cưới Hào Môn

Chương 161: Ai đã từng thành công?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dòng suy nghĩ của Vương Niệm Tư bị tiếng động làm chững lại, đôi mắt không vương chút bụi trần lập tức thêm vào sự thẹn thùng của thiếu nữ.

Dịch Phàm thấy vậy đi lại gần, đưa tay ra ôm nhẹ lấy vai vợ mình. Anh ta hơn cô ấy mười tuổi, nhìn cô ấy lớn lên, từ một cô bé chưa hiểu chuyện trở thành một đại cô nương xinh đẹp rạng ngời, rồi cuối cùng trở thành vợ của anh ta, anh ta thật quá may mắn: “Sao vậy? Đi gặp các bạn không vui à?” Vương Niệm Tư dựa vào lòng chống, dịu dàng ôm lấy eo anh ta, giọng nói dịu dàng có chút nũng nịu con gái: “Không có.” Cô cảm thấy thật may vì hồi trẻ không làm2chuyện gì quá đáng, để rồi bỏ lỡ mất anh ta. Có thể lấy được anh ta, một người chồng môn đăng hậu đối, cô cảm thấy rất hạnh phúc,

Khóe môi vốn dĩ đang nghiêm nghị của Dịch Phàm bỗng trở nên mềm mỏng hơn, anh ta vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, lên tiếng: “Muộn thế này rồi sao em còn chưa ngủ?” “Em đợi anh mà.” Vương Niệm Tư ngồi lại gần hơn một chút, hoàn toàn không giống với hình tượng đại tiểu thư cao sang bên ngoài. Dịch Phàm buồn rầu: “Ngủ muộn không tốt, lần sau anh sẽ chú ý hơn, cố gắng không đem việc về nhà làm ảnh hưởng đến em.” “Không trách anh, là ba cứ đem việc đến cho anh mà không báo9trước, anh đã bận việc ở công ty rồi, về nhà lại còn lo việc của ba, em đã cảm thấy rất có lỗi rồi.” Cô ấy dựa vào lòng chồng, cảm nhận mùi hương quen thuộc trên người anh, rồi bỗng nhiên lên tiếng: “Hôm nay em đã gặp một người, cô ấy đã từng yêu một người mà mình chẳng thể nào tưởng tượng ra được, có một cuộc tình cô ấy cũng chẳng thể nào nghĩ tới, rồi lại kết thúc không chút tăm hơi, anh nói xem liệu cô ấy có muốn biết mình đã từng yêu một người như thế nào không?” Đôi khi... cô cảm thấy Diệu Diệu nên biết? Cô có nên nói cho cô ấy biết không? Ít ra cũng không để bạn mình từ đầu6đến cuối hoàn toàn không biết

Dịch Phàm vuốt ve lưng cô, dứt khoát lên tiếng: “Em cũng nói đã từng yêu’ đó thôi, dù sao cũng là đã từng, đã qua rồi, thì sao phải nói đến nữa, biết và không biết có gì khác nhau đâu?”

Là... như vậy sao?

“Được rồi, em mau đi ngủ đi, anh sẽ quay lại ngay.” Còn về người không thể tưởng tượng” được ấy, anh ta cũng không thắc mắc gì thêm.

Màn sương mù lạnh lẽo lan tỏa khắp nơi, mới chưa đến năm giờ chiều, trời đã nhập nhoạng tối, đèn đường dần được bật lên. Hai ngày nay thời tiết không tốt, nước mưa rơi xuống đất đêm hôm trước, sáng hôm sau đã kết thành một lớp băng mỏng trên mặt đường, khiến người ta0cảm thấy như lại quay về tháng mùa đông vừa qua. Vì thời tiết xấu, nên giờ cao điểm tan ca cũng sớm hơn, đường xá đã bắt đầu có dấu hiệu tắc nghẽn. Ánh đèn nền nã, khung cảnh sang trọng trong phòng Vip của nhà hàng như tách biệt hẳn với thế giới ngoài kia.

Hà Mộc An chậm rãi ăn tối, mặc dù trong lòng anh cảm thấy rất buồn cười, bữa cơm tĩnh mịch không một lời giao lưu suốt cả buổi như thế này, anh cũng không biết có ý nghĩa gì nữa!?

Hà Mộc An ngồi lên xe đi về, mắt nhìn về phía trước không chút cảm xúc, gương mặt ấy cảm giác như còn lạnh lùng hơn băng tuyết ngoài kia. Anh nhớ lại ngày trước, thỉnh thoảng7trong những lần xích mích với cô, đều có Vương Phong Long bày mưu giúp, hiệu quả tốt đến không ngờ, bây giờ xem ra anh đã kỳ vọng quá nhiều rồi. Trước đây, anh ta còn hồn nhiên hỏi về chuyện giữa cô và anh, hôm nay lại yên tĩnh đến mức khiến anh cảm thấy mình đã đưa ra một quyết định sai lầm!

Hà Mộc An cười lạnh lùng, tự trách mình đã tạo ra một màn hài kịch mà không ai biết! Lần sau anh mà còn tham gia những bữa tiệc thế này, thì chính anh sẽ khinh thường bản thân mình đầu tiên!

Trước của khách sạn, Vương Phong Long, Tiền Quân, Lý Hưng Hoa vẫn đang đứng chôn chân tiễn boss, một lúc lâu sau, họ mới thở phào nhẹ nhõm, không hẹn mà gặp, cùng lúc đưa tay lên nới lỏng cà vạt, có cảm giác như từ cõi chết trở về vậy. Ba người họ thấy vậy cũng sững sờ, rồi đột nhiên nhìn nhau cười lớn. Với địa vị như hiện giờ của họ, người có thể khiến họ khép nép cung kính như vậy cũng chỉ có người ấy mà thôi. “Mất mặt quá, mất mặt quá, làm trò cười cho các cậu rồi.” “Ai cũng vậy mà.” Lý Hưng Hoa cởi ngay áo khoác, tháo cà vạt ra: “May quá tớ chưa bị tắc thở, tất cả là nhờ tuyệt kĩ tập thở bằng phổi mấy năm nay.”

Haha! Vương Phong Long cười vang, nhớ lại khung cảnh bữa cơm lúc nãy, anh ta vẫn còn cảm thấy chân tay lạnh toát. Anh ta bỗng nhiên cảm thấy trước đây mình đúng là kẻ không biết gì thì không biết không sợ, cậy mình là anh cả ký túc xá, từng dám sai bảo ngài Hà, còn vênh mặt bày mưu tính kể cho ngài tán gái. Với danh phận của ngài Hà, lúc đó chắc cảm thấy anh ta cực kì nực cười!

May là, boss không trách tội! Thực ra, ba năm nay anh ta cũng không gặp ngài Hà. Lần này gặp boss, cảm thấy anh càng khó lại gần. Nếu lần trước gặp mặt, ngài Hà còn có ý hạ mình gần gũi hơn, thì bữa cơm tối nay đúng là khiến người ta không dám thở mạnh. May là... kết thúc rồi.

Mặc dù bữa cơm này hết sức kì quặc, không biết tại sao, nhưng anh ta tin rằng mấy người có mặt đều không cảm thấy nhàm chán. Cho dù ngài Hà bỗng nhiên nổi hứng muốn tìm lại cảm giác tụ tập bạn bè, thì bọn họ cũng phải gọi cái là có mặt ngay. Lý Hưng Hóa vắt chiếc áo khoác lên vai, phấn khích lên tiếng: “Chẳng mấy khi anh em mình gặp nhau, đổi chỗ khác hàn huyên tiếp, thế nào?” “Cậu muốn chết à, vừa mới ăn với ngài Hà xong, rồi muốn làm hiệp nữa, để sếp biết được rồi, còn tưởng rằng chúng mình có ý kiến gì với sếp.”

Lý Hưng Hoa lập tức nín bặt. “Thể... chúng mình cũng giải tán?” Tiền Quân đứng thẳng lên, khoát tay: “Giải tán, giải tán, hôm nay còn chưa đủ kích thích hay sao. Tớ phải về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, chúng mình lại tụ tập sau.”

“Tớ cũng phải về nhà nạp điện!”

Tiền Quân lái xe về nhà, ánh đèn trong biệt thự vẫn sáng. Quản gia vội vàng đỡ lấy chìa khóa xe, giúp cậu chủ đi đỗ xe. Tiền Quân đi qua cửa, vươn đôi vai tê cứng, đột nhiên có một giọng nói chắc nịch vang lên: “Đi đâu về đây? Chiều nay họp thư ký bỗng nhiên không tìm thấy cậu đâu! Có phải cậu tưởng rằng công ty là nhà cậu không hả...” “Ông ơi! Ông làm cháu giật cả mình! Muộn thế này rồi ông còn đến đây làm gì!?” “Cậu nói cái gì! Ba cậu không quản nổi cậu, đã đến mách tôi rồi đấy!” Tiền Quân bực mình: “Ông ơi! Ông đã về hưu rồi, đừng lo lắng nhiều thế nữa được...” không. Tiền Quân bỗng nghĩ đến điều gì, lập tức bước lên trước giành lấy tay đẩy xe lăn, đẩy ông nội đến thư phòng: “Ông đừng trách cháu vội, ông ở trong giang hồ bao năm nay, cháu muốn hỏi ông một chuyện.” “Cậu làm gì đấy, đừng đẩy nhanh thế, tôi chóng hết cả mặt, tôi già rồi, chậm thôi. Còn nữa, não tôi giờ không nhanh lẹ nữa, đi mà hỏi người khác.” “Ông lại để bụng rồi, bảo ông già ông còn không phục, hồi xưa làm gì có ai ki bo như ông, đúng là già rồi còn không chết.” Tiền Quân đi kéo rèm cửa thư phòng lại. Tiền lão gia bị cháu mình chọc tức đến không nói nên lời, chỉ muốn lấy cái gậy trên tay phang cho nó một cái cho bõ tức, nhưng lại không đành lòng, đành phải lên tiếng: “Nói, giấu giấu diếm diếm thế làm gì.” Tiền Quân tựa vào bàn làm việc, trịnh trọng nhìn ông nội: “Ông nói xem, một người không cần phải mời mình ăn cơm, bỗng nhiên lại mời mình ăn cơm, là có ý gì?” Tiền lão gia miễn cưỡng tỏ ra nghiêm túc: “Muốn nhờ vả.” Còn vì gì được nữa? Ngu ngốc quá! Tiền Quân bỏ tay ra khỏi chiếc xe lăn, khoanh trước ngực, trầm tư suy nghĩ. Ông Tiền thấy vậy không khỏi ngờ vực: “Sao vậy?”

“Hôm nay ngài Hà bỗng nhiên mời bạn cùng phòng đại học chúng cháu đi ăn cơm!”

“Ngài Hà!” Tiền lão gia ngạc nhiên: “Ngài Hà đó à.”

“Vâng.”

“Tại sao?”

“Cháu cũng muốn hỏi tại sao! Tại sao bỗng nhiên lại mời bọn cháu ăn cơm? Cháu không cho rằng anh ta bỗng nhiên nhớ đến bọn cháu, muốn liên lạc vài người bạn vốn dĩ không nhiều hồi đại học.” Tiền lão gia càng không cảm thấy thế, cố gắng dựng thẳng tấm lưng “lạc đà” của mình lên: “Nói chuyện gì rồi?” Nếu đã nói thì còn đỡ: “Không nói gì cả, chỉ ăn cơm thôi.” Ông tuyệt đối không tưởng tượng được cháu ông vừa ăn một bữa tối không có bất cứ lời nói nào cả. Tiền lão gia nhìn cháu mình như nhìn một thằng khờ, không nói gì là có ý gì? “Là chỉ ăn cơm thổi, cho dù không nuốt nổi vẫn phải ăn. Nhưng cũng chính vì thế nên mới kỳ lạ hơn, chỉ là buổi tụ tập bạn học bình thường? Cháu cảm thấy nếu không phải khi anh ta và lớp trưởng Hạ xích mích, Vương Phong Long đã từng giúp đỡ, thì anh ta có lẽ còn không biết chúng cháu là ai, thế nên cái gọi là tình nghĩa bạn bè tuyệt đối không thể nào! Nhưng nếu như không phải như vậy, thì sao anh ta lại đột ngột mời bọn cháu ăn cơm?”

Cái gọi là giật một sợi tóc đau toàn thân, nếu như một sợi tóc” đó lại là một nhân vật quyền uy, thì nhất định là có ẩn chứa điều gì đó mờ ám, nếu như có thể giải mã được điều mờ ám đó, không biết chừng sẽ được hưởng danh hoa phú quý vô biên. Tiền lão gia nghe vậy, nét mặt càng trở nên nghiêm túc hơn, đôi mắt bỗng gợn lên sự sắc bén mưu mẹo: “Ngài Hà đích thân mời bọn cậu ăn cơm?”

“Không ạ, thông báo cho Vương Phong Long, rồi Vương Phong Long thông báo cho bọn cháu, nhưng thể lại càng kì lạ hơn, Vương Phong Long có điểm gì khiến ngài Hà nhớ đến?” Mặc dù đoán mò ý bệ hạ rất nguy hiểm, nhưng mấy nghìn năm nay, có ai nhẫn nhịn được sức mời gọi của việc đoán ý thành công.

Tiền lão gia cũng ngẫm nghĩ, ông đã từng gặp Vương Phong Long, và cũng cảm thấy cậu ta không có gì đáng để lại ấn tượng sâu đậm cho ngài Hà: “Cậu vừa nói đến lớp trưởng Hạ? Là ai?”

Tiền Quân tùy tiện lên tiếng: “Bạn gái hồi đại học của ngài Hà.” Tiền lão gia nghe vậy thì nhìn Tiền Quân hết sức kinh ngạc! Tiền Quân nhìn lại ống mình, ánh mắt càng kinh ngạc hơn: “Ông nhìn cháu làm gì! Là bạn gái thật! Cháu cũng bất ngờ lắm!” Nhưng anh ta có bạn gái thật thì biết làm sao: “Có điều là anh ta bị cưa đổ.” Tiền lão gia cảm thấy cháu nội bảo bối vốn dĩ rất thông minh mà sao giờ lại giống như một thằng khờ: “Con gái theo đuổi ngài đâu có ít, cậu có thấy ai thành công chưa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.