Đám Cưới Hào Môn

Chương 170: Chú thỏ con (3)



Cô không mấy bận tâm đến nhân viên cửa hàng váy cưới: “Bảo cổ sửa thì cố cứ sử đi, chồng tôi không trả tiền sao, mau đi sửa!” Thẩm Tuyết vẫn mắc bệnh tiểu thư kiêu ngạo nghênh ngang. - Hức, chỉ có váy cưới thôi đã khiến cô phải2chọn cả nửa tháng trời, có gì mà phải chọn nhiều thế, cái này không vừa ý cái kia không vừa ý, sao anh ta không tự đến mà chọn, lúc nào cũng phàn nàn vì sự lựa chọn của cô. Thẩm Tuyết tật đi lật lại, phàn nàn, nhưng trên9môi lại để lộ nụ cười hạnh phúc. Từ việc lựa chọn loại kẹo cưới, đến thiết kế thiệp mời, đến việc giúp cô dọn đồ dùng, anh ta đều rất tỉ mỉ. Thẩm Tuyết khó lòng mà tưởng tượng ra được, một người từng không đáng tin như vậy, bây6giờ lại học được sự giảo hoạt trên thương trường, “nịnh nọt con gái”: “Toàn học những thứ xấu.” Nhưng nụ cười trên môi cô chẳng thể nào khép lại. “Giúp tối rót cốc cà phê.” Ánh mắt Thẩm Tuyết bỗng dừng lại ở một chỗ, khuôn mặt bất giác co0giật, biết sao được, về chuyện này, cô đã từng phải trả giá, sao có thể không bị ám ảnh, đây cũng là nguyên nhân cho đến nay Thẩm Tuyết không bao giờ đeo trang sức nữa. “Đeo cái gì không được, cứ phải đeo chiếc buộc tóc này.” Thẩm Tuyết7đập tờ báo xuống bĩu môi, miễn cưỡng nhìn tiêu đề: “Vấn đề tính cách của con trẻ của gia đình có người mẹ đơn thân?” “Đều có vấn đề rồi còn có thời gian lấy trang sức ra dọa người.” Thẩm Tuyết dũng cảm muốn xóa bỏ ám ảnh trong lòng, tiếp tục đọc tiếp nội dung tiếp theo... Ba phút sau, Thẩm Tuyết bỗng ngồi thẳng dậy, hai tay bắt đầu run rẩy, cuối cùng cả khuôn mặt cô ấy như có cảm giác vỡ vụn sau chỉnh sửa. Trợ lí thấy vậy lo lắng nói: “Phu nhân, phu nhân, làm sao thế?”

Thẩm Tuyết quên chưa sửa lại xưng hô cho trợ lí nhà Tiền Quân, cô bỗng đứng lên, sững người, Hạ Diệu Diệu!? Người mẹ được ám chỉ trong bài báo nhất định là Hạ Diệu Diệu. Thể... thế đứa bé... đứa bé là con ai? Đơn thân, đơn thân!?

Thẩm Tuyết nắm chặt lấy tờ báo, rồi đột ngột buông ra, ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm vào gương mặt của đứa bé trong ảnh, rồi mau chóng tìm kiếm tuổi đứa bé vừa được đề cập đến, bốn tuổi? Năm tuổi? Năm tuổi! Thẩm Tuyết đứng dậy, rồi cả người lại đột ngột ngồi mạnh xuống.

“Phu nhân! Phu nhân làm sao thế?”

Thẩm Tuyết không nghe thấy gì, cô hoảng hốt lấy điện thoại ra, suýt nữa đánh rơi xuống đất, vội vàng bấm số của Niệm Tư: “Niệm... Niệm Tư, cậu đã đọc báo hôm nay chưa!” Chiếc buộc tóc đó, bọn họ nhất định không nhầm! Nhất định không sai! Nếu như chủ biên mới điều về của Mẫn Hàng không phải chỉ có mình Diệu Diệu, thì chiếc buộc tóc đó nhất định là của cô, nếu như mẹ đứa bé là Diệu Diệu... thì chứng tỏ... Vương Niệm Tư đang đắp mặt nạ, bảo nhân viên đưa điện thoại đến gần tại mình hơn một chút, giọng nói bình thản: “Sao vậy, tớ đang đi spa, tí nữa nói tiếp có được không.”

“Không được! Xem ngay bây giờ! Tớ nghi ngờ... tớ nghi ngờ...” Thẩm Tuyết bấn loạn lo lắng không nói nên lời, có lẽ người nào đó đã để lại nỗi sợ hãi quá lớn, hoặc do cô phản ứng thái quá, thế nhưng: “Tớ nghi ngờ Hạ Diệu Diệu đã sinh cho Hà An một đứa con gái.” Vương Niệm Tư đột nhiên ngồi bật dậy, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ phu nhân quyền quý nào, giật lại điện thoại từ tay nhân viên phục vụ: “Cậu nói cái gì!” Năm phút sau, Vương Niệm Tư cần báo trong tay, tấm ảnh bé gái bên lề trái tờ báo rõ ràng như vậy, hai chiếc sừng ngắn cũn trên đầu cũng không che được chiếc buộc tóc chú thỏ con đã từng khiến cô mắc sai lầm. Vương Niệm Tư và Thẩm Tuyết vẫn chưa tắt điện thoại, chỉ là hai người im lặng một cách lạ thường, điều này thật quá đáng sợ... Diệu Diệu sao có thể... Không ngờ ngài Hà lại có một đứa con gái lớn thế này... Thẩm Tuyết thấy bạn mình không nói gì, dè dặt lên tiếng: “Cậu... cậu nói có lẽ nào...” Có lẽ nào là của ngài Hà, dù sao thì... “Không thể nào!” Vương Niệm Tư quả quyết, thời gian quá ngắn, Diệu Diệu không phải là loại người đó. Điều khiển Vương Niệm Tư lo lắng nhất không phải là vì ngài Hà có đứa con gái lớn như vậy, mà là hai người cho dù có quyết định chia tay, thì với tính cách của ngài Hà, sao anh có thể để cho Diệu Diệu đem con gái anh đi! Điều này hoàn toàn không phải là phong cách của người đàn ông đó!

Thẩm Tuyết lại dè dặt lên tiếng: “Cậu đã gặp ngài Hà rồi... hai người... có giống nhau không?” Nói đến mấy từ cuối cùng, giọng của Thẩm Tuyết lại càng hạ thấp hơn, dường như chỉ cần nhắc đến thôi, là lại kinh động đến danh phận tiểu công chúa cao quý của mình: “Khuôn miệng... giống...” Thẩm Tuyết thấy năng lượng của toàn thân dường như đã bị vắt kiệt, cô ngồi mạnh xuống ghế: “Sao bây giờ... anh ta mà biết được thì có nổi nóng không...” Hạ Diệu Diệu đem theo con gái anh ta! Quả là, quả là... “Cậu ấy có mục đích gì.” Có ảnh hưởng gì đến Tiền Quân không? Thẩm Tuyết bất giác cảm thấy đó là thủ đoạn của Diệu Diệu, vì đứng trên lập trường của cô ấy, ngài Hà quá có giá trị để khiến người ta làm như vậy, nếu thành công thì đúng là một bước đổi đời.

Vương Niệm Tư vội vàng nói: “Đừng đoán bừa, nghĩ kĩ xem, có phải chúng mình đã có chỗ nào nghĩ sai rồi không...” Ví dụ như, hình như Hạ Diệu Diệu đến giờ vẫn không biết cô đã từng yêu một người như thế nào? Hình như càng không biết trong tay cô có một quân bài ra sao? Cũng chính là cơ bản không biết đến sự tồn tại của cái gọi là âm mưu?!

Thẩm Tuyết nghe Niệm Tư phân tích xong, sự hoảng loạn cũng bớt đi phần nào, đúng vậy, lần trước gặp mặt, hình như Hạ Diệu Diệu vẫn không biết chuyện. Mặc dù một vài hành động của lớp trưởng Hạ khiến cô không vừa mắt chút nào, nhưng không thấy lớp trưởng là người biết mưu mô tính toán kẻ khác.

Hơn nữa, nếu cô có mục đích khác, thì không thể nào đợi đến bây giờ mà chưa ra tay, càng khó tin hơn rằng, hình như cô đã có bạn trai, không có ý định muốn lấy con ra đe dọa ba của nó. Nhưng phải giải thích thể nào về đứa bé? Ngài Hà cho cô đem đi? Ngài Hà là người rộng lượng thế sao? Hơn nữa bức ảnh của đứa trẻ bị lộ ra với cái tiêu đề nhức mắt như vậy, lẽ nào lớp trưởng Hạ không có ý gì khác sao? Bởi chuyện có liên quan đến con người đó, nên Thẩm Tuyết và Vương Niệm Tư không thể không nghĩ nhiều, Vương Niệm Tư suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Cậu đợi tớ chút, tớ gọi cuộc điện thoại.” Chuyện có liên quan đến con người đó, không chắc chắn thì chẳng ai dám chủ quan manh động. Vương Niệm Tư cầm điện thoại trầm tư hồi lâu, rồi mới gọi điện cho Hạ Diệu Diệu, nếu chuyện này không phải là ý của Hạ Diệu Diệu, thì bây giờ cô... Không phải cô không tin tưởng vào nhân phẩm của Diệu Diệu, mà đối diện với sức ảnh hưởng của con người ấy, cô còn không dám tin tưởng vào bản thân mình, huống hồ là người khác. Nghe Vương Niệm Tư nhắc đến bài báo, giọng điệu của Hạ Diệu Diệu bỗng chốc cay nghiệt hơn rất nhiều, nói rằng, về chuyện này, cô sẽ “báo đáp đối phương thật tốt“.

“... Cậu cũng biết chúng tớ đối đầu bao nhiêu năm nay với Hồng Đại, tìm nhược điểm hạ thấp danh dự đối phương là chuyện thường thấy, chỉ không ngờ rằng có người lại nhằm vào tớ, tớ có nên vui mừng vì mình cũng có giá trị công kích không...” “Đừng lo, tớ rất tốt... đúng vậy, haha, chưa nói cho các cậu biết, tớ định lần sau gặp đem cho các cậu một bất ngờ lớn, ai ngờ bị bọn người đó làm bại lộ mất rồi, con gái tớ rất buồn vì không dọa được các cô các chú...” “Ừ.” Giọng điệu của Hạ Diệu Diệu rất bình tĩnh: “Là của anh ấy... Đừng nói cho Tiền Quân, Vương Phong Long biết, cuộc sống chẳng dễ dàng với ai, bao nhiêu năm cũng qua rồi, Trạm Vân rất thích con bé...”

“Làm gì đến nỗi khoa trương như báo viết, con bé mà như thể tớ đã không phiền rồi, vẫn là ân oán cũ... ừ, chắc chắn, một thời gian nữa tớ sẽ đón con bé đến ở cùng... hôn lễ cũng bàn bạc xong rồi...” Hạ Diệu Diệu bỗng có chút ngượng ngùng: “Con bé nghịch ngợm lắm, lần sau các cậu đừng thấy phiền phức quá nhé...”

Vương Niệm Tư tắt máy, cảm thấy toàn thân đều không ổn, Hạ Diệu Diệu đâu cần tự mình đối phó với kẻ hãm hại cổ, chỉ cần để tờ báo trước mắt ngài Hà, thì hành động đăng tin này lên của Hồng Đại chẳng khác gì tự sát. Vương Niệm Tư vẫn nắm điện thoại trong tay, có chút luống cuống run rẩy, cô hối hận vì mình vừa gọi cuộc điện thoại đó, bây giờ có biết chuyện rồi, sau đó thì sao... Diệu Diệu không cho nói ra, nếu tin tức mà lọt ra từ chỗ cô, sau này Hạ Diệu Diệu không trách thì thôi, nếu trách thì phải làm sao? Vương Niệm Tư chau mày, càng nghĩ càng hối hận vì sự bốc đồng của mình, sao cô có thể mất bình tĩnh như vậy chứ, không ngờ người đó lại có một đứa con gái! Nhưng... sao lại có một đứa con gái, ngài Hà đang nghĩ gì... Hồng Đại có mắt như mù, đưa ảnh con gái của quan phụ mẫu nhà mình lên với cái tiêu đề đáng sợ như thể làm gì? Vương Niệm Tư đọc báo, lòng không khỏi băn khoăn, liệu ngài Hà có nhìn thấy không? Khi Thẩm Tuyết gọi đến một lần nữa, Vương Niệm Tư dặn dò cô đừng có nói vớ vẩn với Tiền Quân, Tiền Quân không hề có ý phải tránh đắc tội Diệu Diệu. Chắc chắn anh ta sẽ nói ra, đến lúc đấy lớp trưởng Hạ phải làm sao, nếu ngài Hà đã quên mất cô là ai, chỉ cần một đoàn luật sư, là có thể khiến cho mọi hi sinh của cô cho con gái mình đều tan biến thành mây khói. Vương Niệm Tư cũng là một người phụ nữ, cô biết làm như vậy sẽ khiến Hạ Diệu Diệu tổn thương đến nhường nào.

“Ngộ nhỡ...”

“Tóm lại trước mắt không nói.” Để cô nghĩ đã... để cô suy nghĩ thêm đã... Thẩm Tuyết không hoàn toàn nghe lời Vương Niệm Tư, nhưng cô cũng không định nói chuyện này với người mình yêu, mặc dù như vậy, cô cũng cảm thấy hơi có lỗi với anh ta, nhưng... Niệm Tư nhất định có nỗi lo của cô ấy, cô ấy không nghĩ ra được thì đừng có manh động.

Nhưng không đợi đến khi có điều chỉnh lại tâm thể của mình với thứ bí mật động trời ấy, thì Tiền Quân bỗng nhiên nói muốn tổ chức một bữa tiệc độc thân, gọi hết bạn cùng lớp đại học đến, đặc biệt phải mời được lớp trưởng.

Nếu như trước đây, có lẽ Thẩm Tuyết sẽ không suy nghĩ nhiều, chỉ coi như đáp lại lời mời lần trước của Trương Tấn Xảo, nhưng bây giờ... Thẩm Tuyết không thể không hết sức thận trọng: “Tiền Quân... có phải anh biết chuyện rồi không?” “Biết chuyện gì?” Thẩm Tuyết vội vàng lắc đầu: “Không có, không có, ấn định thời gian vào khi nào, em gọi điện cho bọn họ.”

Hạ Diệu Diệu tiên bạn cũ xong, trong lòng đã có ý tưởng trả thù, phương thức cạnh tranh không từ thủ đoạn mà còn dám tham gia tranh giành, không sợ chết nhanh hơn sao. Tưởng là Hồng Đại có Phi Diệu làm bệ đỡ thì không ai dám động vào họ nữa sao, mà cũng không xem xem tự mình có tư cách đại diện cho Hồng Đại không!

Cao Trạm Vẫn lái xe, lúc đợi đèn đỏ, anh nhìn sang người yêu mình: “Anh đã thông báo cho một vài người, bảo họ đưa ảnh của Thượng Thượng xuống, em đừng lo, sẽ xử lý xong xuôi thôi.”

“Em thì có gì phải lo lắng, coi như con gái em lần đầu làm minh tinh!” Nhưng rồi chưa đầy một giây sau, cô đã tức giận nói: “Chuyện lần trước nhất định cũng là do cô ta làm! Thần kinh! Em không hiểu nổi! Hồng Đại điên rồi sao! Em vừa về đã nhắm trúng em, em lại chẳng có mối thâm thù nào với họ! Em cứ tưởng họ Y kia tìm người bôi xấu em! Hàn - Tùng - Song! Chúng ta chưa xong đầu!”

Cao Trạm Vân nghe vậy, sắc mặt bỗng có phần lúng túng. Đèn xanh bật lên, xe lại bắt đầu lăn bánh.

“Có điều, đăng tin lên thì đã làm sao! Khi được điều về, trong hồ sơ, em cũng ghi đã có thai! Thật không hiểu nổi mục đích của cô ta là gì! Thượng Thượng nhà mình cũng chẳng có điểm gì đáng để giấu giếm! Ngày mai em dắt con gái đi diễu hành vài vòng trước mặt cô ta, xem cô ta còn mặt mũi nào viết tiếp không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.