Đám Cưới Hào Môn

Chương 18



Vương Phong Long như được trút ra hết, vô cùng hả giận, cảm thấy cuối cùng cũng báo thù được cho anh em rồi! Nhưng anh ta xoay đầu nhìn sang Hà An, lại cảm thấy anh cũng rất đáng thương, một người tự luyến đến mức bị bệnh không đáng thương thì còn ai đáng thương: “Cậu cũng không cần vì vậy tự ti mặc cảm...”

Tôi đâu có mặc cảm tự ti. Vương Phong Long thương xót đi về phía ban công, ngữ khí không kìm được mà trở nên hòa nhã, nói vào đúng trọng tâm: “Tớ cảm thấy nếu cậu không muốn chia tay vậy thì cậu cứ buông bỏ sự kiêu ngạo không biết từ đâu mà có kia xuống, đi nhận lỗi với người ta xem, chuyện có gì đâu.”

Hà An chau mày, chuyện nhận lỗi anh chưa từng nghĩ tới dù chỉ một chút, nhưng anh cũng không ngăn cản Vương Phong Long nói ra, có lẽ anh cũng nhận thức được một cánh cửa khác đôi lúc sẽ dẫn tới một con đường khác.

Vương Phong Long nhìn thấy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chịu nghe lọt tại là được. Vương Phong Long dựa vào khung cửa ở ban công: “Yêu đương dỗ dành con gái là chuyện rất bình thường, chẳng có gì mất mặt cả, chúng ta không phải hotboy trong trường, không phải cậu ấm, một vừa hai phải thôi. Chẳng lẽ muốn mấy cô gái hầu chúng ta như tổ tiên sao? Có bị điện không?” “...” Hà An không nói gì thêm, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt u ám dường như đang suy nghĩ, sắc mặt vẫn trầm ngâm. Vương Phong Long đốt một điếu thuốc, hít một hơi rồi nhả khói ra, một hồi sau, híp mắt lại nói lảm nhảm: “Sao hai người có thể gây nhau tới mức này? Bình thường mối quan hệ của hai người rất tốt, lớp trưởng Hạ tính cách cũng rất vui vẻ thoải mái.”

Hà An chau mày chặt hơn, khí thể lập tức thay đổi, nhưng không quen nói với người khác về chuyện của mình, đặc biệt là chuyện anh vốn chẳng bận tâm đến nhưng lại khiến tình cảm hai người đổ vỡ.

“Cậu thích người khác?” Nhìn thấy không giống lắm.

“Cô ấy đá cậu?”

“Càng không giống. Vậy thì tại vì sao?”

“Thôi thôi, cậu không nói thì biết nghĩ cách giúp cậu thế nào? Lẽ nào cậu còn hy vọng bản thân mình có thể xoay chuyển tình thế.” Nếu cậu làm được thì đã không kéo dài tới hôm nay.

Hà An nghe xong liền có chút lay động: “...Tớ...”

Vương Phong Long vểnh tai lên.

Qua tận mười phút sau Hà An mới tiếp tục nói: “... Cũng không rõ...”

Cái gì! Vương Phong Long nhấc chân định đạp anh, nhưng nghĩ tới Hà An không phải là bọn người Tiền Quân, nên cuối cùng anh ta không ra tay: “Nhưng phải có lý do nào đó chứ!” Lẽ nào buổi tối Hạ Diệu Diệu nằm mơ rồi chia tay cậu!

Hà An vô cùng khó chịu, nhưng trên mặt lại lạnh lùng đến mức khó mà nhìn ra, tóm lại là khiến người ta cảm thấy anh bình tĩnh như chẳng có chuyện gì.

“Hả?”

Hà An nghe xong thì lạnh lùng nhìn Vương Phong Long, không hề tin tưởng anh ta, nhưng hiện giờ chịu nói chuyện này với anh chỉ còn mỗi cái người chưa trải qua chuyện tình cảm này. Hà An thở dài, sắc mặt trầm ngâm, nhưng nói rất mập mờ: “Có lẽ là vì tớ không giúp cô ấy đi biểu tình...”

Vương Phong Long nghe xong thì đầu óc mơ màng: “Sao? Chỉ như vậy thôi...” Còn tưởng là chuyện gì to tát! Chỉ một chút chuyện nhỏ này thôi? Hà An khó chịu suy nghĩ: “Chỉ có vậy.” Sau đó dường như bắt được trọng điểm gì đó, giọng đầy khí thể nói: “Có phải cậu cũng cảm thấy vì chuyện nhỏ như vậy, mà cô ấy phản ứng gay gắt là quá đáng lắm đúng không!” Hả? À! Vương Phong Long hút mạnh một hơi: “Biểu tình bên khoa Tài chính Quốc tế?”

Hà An gật đầu, nếu đã chịu mở miệng không còn khó nói như trong tưởng tượng: “Đúng.” Vương Phong Long đang định cùng chung kẻ thù phê phán bỗng nhiên hiểu ra: “Cuộc biểu tình đó đi được trả tiền! Một giờ là một trăm!” Vừa nói vừa phả hơi thuốc lá, trong lòng dễ chịu: “Thì ra là vậy! Cậu không để cho Hạ Diệu Diệu kiếm được một trăm tệ cô ấy không trách cậu mới lạ!” Hiểu rất rõ tâm trạng của Hạ Keo Kiệt: “Tận một trăm tệ! Đối với với cậu chẳng là gì, nhưng đối với loại con gái như Hạ Diệu Diệu thì đó là chuyện đại sự long trời lở đất!” Hà An cười lạnh, vì một trăm tệ mà cãi nhau với anh, hay ho lắm à?!

Vương Phong Long vỗ vai người anh em, đột nhiên cảm thấy có cảm giác ưu việt trước mặt Hà An, mối quan hệ của hai người cũng thân thiết hơn trước, nói chuyện cũng mang giọng điệu của lão Đại: “Hà An, cậu phải hiểu lớp trưởng của chúng ta, đâu phải cậu không biết cô ấy xem tiền như mạng sống, cậu chấp nhất với cô ấy để làm gì.”

“...” Là cô chấp nhất với anh.

“Hơn nữa, cô ấy kêu cậu đi không phải đã xem cậu là người của mình, cậu có được gì thì cô ấy có được thứ đó à.” Thứ cô ấy có được vẫn là của cô ấy: “Cậu cũng đừng buồn bực trong lòng, phụ nữ là như vậy, thường hay sai bảo bạn trai mình, điều đó chứng tỏ cô ấy đối đãi với cậu như một nửa còn lại của cuộc đời mình. Nếu cô ấy nhìn cậu không vừa mắt, cơ bản chẳng để cho cậu dính vào chuyện của mình đâu. Cậu nên vui mới đúng.”

Còn có thể hiểu như vậy sao? Hà An không tin, nhưng sắc mặt rõ ràng đã tốt hơn, trong vòng một tuần trở lại, đây là lời nói nghe mát lòng nhất mà Hà An từng nghe, đã an ủi được sự lo lắng dường như làm anh sụp đổ mấy ngày hôm nay.

Vương Phong Long liền đổi đề tài: “Vậy tại sao cậu không đi?”

“Không muốn đi...” Hà An nói chuyện như thể đúng rồi.

Vương Phong Long trừng to mắt: “Vì vậy... Cậu liền nói với cô ấy cậu không muốn đi?” Rất thẳng thắn! Đúng, có vấn đề gì? Vương Phong Long như đang nhìn một tên ngốc, vô cùng khâm phục: “Rất có khí phách! Cậu nói xem có phải cậu ngốc lắm không, cậu không muốn đi thì cũng phải tìm một lý do nào đó, ví dụ như mẹ cậu bắt cậu về nhà ăn cơm, hoặc là tiệc mừng thọ tám mươi của ông nội, tình huống xấu nhất là ông ngoại cậu bị bệnh nhập viện. Từ chối khéo léo một chút thì người ta sẽ không nổi giận như vậy, thế mà cậu lại ngốc nghếch đi nói với lớp trưởng sự thật!” Một tia chớp đến đánh chết cậu ta đi! Hà An lời lẽ đanh thép: “Không muốn đi là không muốn đi, tìm lý do gì chứ!” Thần thái sắc bén.

Vậy thì sau khi xảy ra chuyện cậu đừng sợ hãi như vậy: “Đây gọi là lời nói dối thiện chí, kỹ thuật yêu đương trong tình cảm, tại sao chuyện có thể giải quyết hòa bình lại phải sử dụng bạo lực?”

Hà An nhất thời không nói nên lời, nhưng sau cùng vẫn vịt chết cứng miệng: “Chuyện đã như vậy rồi.”

Vương Phong Long nhả khói thuốc ra ngoài: “Cũng đúng.” Đã đi đến bước này rồi: “Vậy thì sau khi xảy ra chuyện cậu phải nói rõ với cô ấy, tớ nghĩ rằng cô ấy sẽ không ngang ngược không nói lý lẽ?” Sao lại muốn chia tay như vậy. “Cô ấy cúp điện thoại của tôi!” Hà An nói đến đây thì tức giận!

“Cúp điện thoại của cậu thì đã sao?” Hà An lắng nghe khẩu khí phản đối của Vương Phong Long, rõ ràng cảm thấy đây là chuyện đáng tức giận nhưng hiện giờ lại không thể phản bác.

“Bất luận là kiểu phụ nữ thể nào thì cũng phải dỗ dành. Cúp điện thoại của cậu hai ba lần đó là sách lược của bọn họ, cậu chỉ cần mặt dày dũng cảm tiến lên, sống chết bám lấy quyết không từ bỏ, mặt phải đủ dày, con gái đều sẽ cắn câu. Cách lão Tứ đối phó với Lý Phi Phi là xem những lời chửi mắng như những lời yêu thương, làm ầm vô lý là món tráng miệng, cô ấy nói chia tay là muốn đi ăn, cậu cũng phải làm vậy mới được!”

“...Ha... Haha...

“Không phục? Từng tuổi này cậu không có gia thế giàu có, cậu cũng chẳng phải là Phương Thậm, cậu lại học theo cậu ta chờ nữ sinh đến tỏ tình, không phải tự tìm cái chết thì là gì.”

“Được rồi, được rồi, ngoài việc tức giận một mình thì cậu có thể làm gì? Bạn gái giận rồi, không phải cậu đứng sững sờ là có thể dỗ dành bạn gái trở về. Cậu hy vọng cô ấy tự nhảy ra nói với cậu em chỉ lừa anh thôi, chúng ta làm hòa đi"? Người anh em, cậu đừng nằm mơ nữa được không?”

Hà An chau mày, trước kia Hạ Diệu Diệu đều xin lỗi, trước giờ chưa từng quá ba phút, trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện còn có cách khác để xoa dịu mối quan hệ của hai người họ..”Nếu...tớ xin lỗi, cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho tớ...”

“Đương nhiên.”

“Tớ... nói với cô ấy tớ không giận nữa rồi...”

Vương Phong Long suy sụp! Trừ phi cậu muốn chết nhanh hơn, lần đầu có chút đồng cảm với Hạ Diệu Diệu. Nếu anh ta là Hạ Diệu Diệu anh ta đã sớm vứt bỏ cái tên chẳng có số đại gia mà suốt ngày cứ xem mình là đại gia này: “Cậu qua đây, tớ nói với cậu...”

rn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.