Đám Cưới Hào Môn

Chương 181: Chuyện hoa hàng (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Quần áo còn là mẫu mới nhất mùa này của Moroo, nhà cô ấy nhất định rất giàu.”

Cô gái mang bức ảnh ra cố ý cao giọng nói: “Có thể không giàu có sao? Em gái của Hạ Vũ bộ phận Quản lý an toàn mặt đất, Hạ Vũ là người thế nào cô chưa nghe nói à? Nghe nói nhà anh ta rất có tiền, Giang Hồng Triết đúng là số tốt mà.” Vừa nói cô gái vừa cố ý nhìn người nào đó một cái.

Không phải chỉ là người đầu tiên được bay thôi sao, có gì giỏi chứ? Bây giờ bạn trai cũng bị người ta cướp mất, hoặc là..

cô ta chính là người thứ ba xen vào

Cô gái ác độc2nghĩ, hừ, bản thân chọn người hướng dẫn thì chọn đi

Còn không phải là dựa hơi chị Phó mới có cơ hội được bay đường bay quốc tế sao? Xi!

Những lời chói tại truyền vào tại Lâm Vân Huyên, khiến cho vẻ mặt vì mệt mỏi của cô ta càng thêm không tốt, nhưng trời sinh dáng vẻ gần gũi thân thiện khiến cô ta dù có mệt mỏi tức giận, ngoài mặt vẫn ôn hòa như cũ: “Bọn họ đang nói gì vậy?” Nói trước mặt cô ta là có ý gì

Vài người bạn “cao quý” của Lâm Vân Huyền nhanh chóng kéo cô ta về phòng nghỉ: “Về phòng trước, cậu bay bốn ngày cũng mệt rồi, chút nữa còn phải đến9phòng y tế khám, đừng nghe bọn họ nói lung tung.” “Đúng vậy, Giang Hồng Triết căn bản không thừa nhận.” “Vân Huyên, cậu đừng vội, bọn họ chỉ là đang ganh tỵ với cậu, không ăn được nho nên nói nho chua, nói lung tung mà thôi.” “Chúng tôi có nói linh tinh hay không trong lòng mọi người đều hiểu, hà tất phải tự lừa mình dối người.” “Ai tự lừa mình dối người? Vân Huyên chúng ta đi thôi...” “Để ý các cô là nể mặt các cô, có bản lĩnh thì các cô cũng bay đi, không có bản lĩnh thì thừa nhận mình không bằng người.” “Cô...” Ai không giỏi bằng người, không phải là dựa hơi ba nên6diễu võ dương oai à

“Đi thôi, đừng náo loạn ở đây, khó xử lý.” Đợi sau khi bọn họ đi, một cô gái đứng sau người Lâm Vân Huyên nhỏ tiếng mở miệng nói: “Nhưng..

nhưng tớ thấy hôm đó cô gái đó khoác tay Giang Hồng Triết, Giang Hồng Triết cũng không đẩy ra.” Cô gái tóc ngắn nghe vậy lập tức vỗ vai cô gái kia một cái: “Im miệng, chỉ biết nói nhiều.” Mắt cô ta rất lớn lại sáng ngời hữu thân, vừa nhìn đã biết là người có chủ kiến

Vốn dĩ là vậy mà.

Phó Khánh Nhi mặc đồng phục của tiếp viên hàng không màu xanh lam đậm, dáng người xinh đẹp đều được lộ hết ra, bước đi giống0như đạp trên tầng mây, cấm hành lý đi qua: “Đứng ở đây làm gì, còn không mau về đi, đừng đứng đây chắn đường người khác

Vân Huyên, về viết một phần cảm nhận sau khi bay, nếu như có ý kiến hoặc kiến nghị gì hay trong quá trình bay cũng có thể viết vào.”

Lâm Vân Huyên lập tức đứng thẳng, nghiêm túc gật đầu: “Em biết rồi chị Phó, may nhờ có sự giúp đỡ của chị Phó.” Phó Khánh Nhi cười, nho nhã rời đi

Đợi sau khi Phó Khánh Nhi di xa, mấy chị em tốt mới dám mở miệng: “Chúc mừng chuyến bay đầu tiên của Vân Huyền thành công.” “Đúng vậy, giỏi quá đi, chuyến bay đầu tiên lại7là chuyến bay quốc tế nha.” “Bọn họ sẽ ghen tị chết mất.” “Đúng vậy, có lẽ cả đời bọn họ trong sự nghiệp của mình cũng không có cơ hội được bay chuyến bay quốc tế

Vân Huyện lần đầu tiên bay đã tốt sổ như vậy, bọn họ còn không buồn bực đến chết.” Lâm Vân Huyên nghe vậy lại không lộ nụ cười, nghĩ đến lần bay này không được như ý, sắc mặt có chút trầm xuống

Vừa rồi chị Phó bảo cô viết cảm nghĩ là giữ thể diện cho cô ta, thực ra là viết kiểm điểm

Minh Hạ tóc ngắn nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng của cô ta: “Sao vậy? Vân Huyên, có phải là một quá không?” “Có cần về nghỉ ngơi chút không?” “Chuyện của Giang Hồng Triết cậu đừng để trong lòng, anh ấy chắc chắn sẽ nghiêng về phía cậu, cậu đừng nghĩ lung tung.” Minh Hạ trừng mắt nhìn: “Cậu hết chuyện để nói rồi à.” Lâm Vân Huyên quả thực không muốn để chuyện của Giang Hồng Triết ở trong lòng, người khác không biết nhưng cô ta còn không biết sao? Nếu như trước đây, cô ta sẽ không thèm quan tâm Hạ Tiểu Ngư, coi như Hạ Tiểu Ngư làm gì cũng là giữ thể diện cho cô ta.

Nhưng bây giờ tâm trạng của cô ta không tốt, lần bay đầu tiên đã để lại ấn tượng như vậy trong mắt cơ trưởng, trong thời gian ngắn cô ta sẽ không được phép bay chuyến bay quốc tế nữa

Cũng không biết liệu có ai nói lung tung không, để cho đám người chỉ mong cô ta sống không tốt biết được trò cười này thì không hay

Bây giờ Hạ Tiểu Ngư lại náo loạn như vậy, đúng là phiền mà.

“Không sao, đi thôi.”

Lâm Văn Huyên không hề phạm lỗi gì lớn, nhưng đen đủi là bị khách hàng tố giác.

Cô ta vốn dĩ đang chuẩn bị đi đưa nước uống cho khách thì đụng phải một bạn nhỏ đột nhiên chạy ra, cả cốc cà phê đổ lên người

Cô ta nghĩ cũng chẳng có gì, mặc dù là tiếp viên hàng không nhưng chẳng phải cũng là phục vụ người khác sao

Lúc đó cô ta còn an ủi bạn nhỏ bị sợ hãi kia, mỉm cười đưa bạn nhỏ về chỗ mẹ của mình, sau đó xin lỗi.

Sau đó cô ta mới đi xử lý quần áo, việc này đối với một người từ nhỏ đã được sủng ái như cô ta đã coi là ngoại lệ rồi

Chỉ là trong thời gian sửa sang lại quần áo, không đưa cà phê và nước ép đến cho khách được

Chỉ trong thời gian ba phút, một khách hàng mà cô phụ trách ở khoang hạng nhất vì không được uống đường làm giảm bớt căng thẳng lần đầu bay, bắt đầu không thoải mái, thậm chí bắt đầu co giật

Nếu như không phải chị Phó không yên tâm người mới vẫn luôn theo sát, thì vị khách kia có thể sẽ...

Lâm Vân Huyên cảm thấy bản thân mình đúng là quá đen đủi, lần đầu tiên bay đã gặp phải chuyện như vậy

Hơn nữa đối phương căn bản không có bệnh, chỉ là bị tâm lý dẫn đến đột nhiên phát bệnh, cô ta quả thực là không thể đen đủi hơn.

Khách hàng chuyển biến tốt cũng rất nhanh, trong thời gian không đến ba phút đã trở lại “hoạt bát” như thường, thậm chí lúc cô ta đi vào, khách hàng đó còn mới “hùng hổ” gọi điện thoại tố cáo xong

Chỉ chậm một chút thôi, nếu như cô ta đến sớm một bước, nói ra tên bố mình, đối phương chắc chắn sẽ không tố cáo cô ta

Ai ngờ chỉ chậm một chút như vậy, chuyện đen đủi gì cũng gặp phải rồi

Lúc cô ta xuất hiện lần nữa, làm gì cũng đã muộn rồi, cho dù biết cô ta là ai thì cũng đã tố cáo xong rồi, giờ sửa lại cũng đã khó lòng cứu chữa.

Lần đầu tiên bay của cô ta, bị tố cáo chút nữa tạo thành hậu quả đáng sợ đã trở thành vết nhơ không thể xóa đi trong sự nghiệp

Lâm Văn Huyên bây giờ nghĩ lại chỉ muốn vứt đôi vợ chồng đáng chết kia xuống máy bay

Thành sự không có bại sự có đầy, chẳng phải chỉ là ngồi khoang hạng nhất còn chưa thấy được xã hội này thế nào thôi sao, còn bị dọa thành như vậy, đáng đời chỉ là giàu nhất thời.

Lâm Văn Huyên buồn bực mở cửa tủ thay quần áo.

Đồng nghiệp vừa huấn luyện xong thay thường phục đóng cửa tủ lại, không mặn không nhạt nói: “Vân Huyến bay về rồi à, vất vả rồi.” Sau lưng còn nhiều cái đuôi như vậy, tuổi còn nhỏ mà cứ tưởng mình là ngôi sao sáng nhất vậy, nói xong thâm ý nhìn cô ta một cái, cười rồi đi khỏi.

“Hâm mộ quá, chúc mức lần bay đầu tiên thành công.” Bọn họ đều là nhân viên bên ngoài không có tư cách làm tiếp viên hàng không, theo người phía trước đi khỏi.

“Chính là cô ta, cô thấy cô ta đẹp hay là cô gái hôm ở sân bay hôm đó đẹp hơn?” “Hai người mỗi người một vẻ, không dễ so sánh.” Suy cho cùng tuổi cũng lớn vì vậy nói chuyện càng thâm hơn.

“Nhỏ giọng chút, đừng để cô ta nghe thấy.”

“Sợ cái gì, tất cả mọi người đều đang nói

Chẳng lẽ chúng ta không nói thì cô ta sẽ không biết, tôi chỉ là không muốn cô ta cứ mơ mơ hồ hồ làm người thứ ba.”

“Có lẽ cướp được mới là tốt nhất, cướp được từ trong tay cô gái xinh đẹp như vậy không phải chứng minh bản thân càng có sức hấp dẫn hơn sao?”

Hai người cười đến đắc ý, câu nào cũng độc địa.

“Ai biết được, thế giới của người có tiền chúng ta không hiểu được.” Hai người cười cười nói nói đi xa, tiếng nói dần biến mất trong hành lang trống trải

“Chị Lâm..

chị đừng...”

“Không sao.” Lâm Văn Huyên duy trì nụ cười, thay xong quần áo, dường như không chút ảnh hưởng bởi những lời gièm pha kia: “Tôi đi trước.” Cô ta thản nhiên quay người tự tin rời khỏi

Một Hạ Tiểu Ngư mà thôi, cũng đáng để bạn họ lấy ra viết bài, không sợ tự vả vào mặt à? Minh Hạ nhìn Lâm Vân Huyên rời khỏi, cảm khái từ trong lòng: “Vân Huyên khi khái quá, không hổ là con gái trưởng nhà họ Lâm.” “Ừm, đám người đó nói chuyện khó nghe như vậy, mà cô ấy chẳng thèm phản ứng gì, phong độ quá.”

Văn Văn nhỏ giọng nói: “Có lẽ đúng như Giang Hồng Triết nói, vì vậy chị Vân Huyên mới không thèm quan tâm.”

“Có lẽ là vậy, suy cho cùng có vài người không muốn chị Vân Huyền sống tốt, muốn xem trò hề

Chẳng lẽ gia thể tốt là sai, có tiền thì đều là người xấu, lòng dạ hẹp hòi sao?”

Lâm Vân Huyên quay về kí túc, tức giận vứt hành lý xuống dưới đất, ngồi xuống ghế sô pha, bình thường khuôn mặt vẫn luôn ôn hòa, lúc này tràn ngập oan ức

Lâm Vân Huyền từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thuận buồm xuôi gió lần đầu tiên vấp phải chuyện lớn như vậy

Bao nhiêu người đang đợi xem chuyện cười của cô ta, bây giờ thì hay rồi, điểm yếu nằm trong tay người ta, lại còn là việc cô ta quan tâm nhất nữa chứ

Đây là công việc đầu tiên, lần bay đầu tiên của cô ta, chú Hoàng lại là bạn tốt của ba

Nhà giàu mới nổi kia lại khiến cô ta mất mặt khi nắm bắt cơ hội quan trọng như vậy

Bạn tốt của ba cô ta sẽ đánh giá cô ta thế nào đây, sẽ đánh giá ba cô ta thế nào đây, cô ta làm mất mặt gia đình quá

Lần đầu tiên liền bị kiểm điểm, lần đầu tiên đã vấp ngã, một năm tiếp theo cô ta đừng mong được bước vào khoang hạng nhất.

Lâm Văn Huyên tức giận đá vali hành lí một cái, lại còn Hạ Tiểu Ngư, nhân vật nhỏ bé kia thế mà cũng dám đến Hoa Hàng làm loạn, quả thực là không biết thân biết phận

Cô ta ở vị trí thế nào chẳng lẽ cô ta không biết sao? Lâm Vân Huyên hít sâu một hơi, trước tiên cứ bỏ việc con kiến kia sang một bên, đối phó với Hạ Tiểu Ngư không cần quá nhiều sức lực

Việc cấp bách là nhờ mẹ đẻ chuyện này xuống, không được để đám người nhiều chuyện” kia biết được, thuận tiện giáo huấn vợ chồng nhà giàu mới nổi kia, để cho bọn chúng biết rằng sau này đừng cậy có chút tiền mà tưởng mình là Thượng đế.

Lâm Vân Huyên cầm điện thoại lên, oan ức gọi điện cho mẹ, nếu cô ta không khiến đối phương mất mặt thì cô ta không phải Lâm Vân Huyên

Nếu như không phải cô ta nói ra thân phận của bố mẹ, bọn họ có phải định vứt cốc lên mặt cô không?

Nghĩ đến việc đó, cô ta thực sự muốn khóc.

Ngày hôm sau, hai vị khách trên máy bay vâng dạ tìm đến bộ phận mà Lâm Vân Huyên đang thực tập

Lúc đó Lâm Văn Huyên đang luyện tập cùng đội, vừa hay là lúc nghỉ giữa giờ

Đôi vợ chồng khoảng bốn mươi tuổi ăn mặc đẹp đẽ đến phòng huấn luyện, trước mặt tất cả đồng nghiệp, cúi đầu xin lỗi cô ta, còn khen cô ta có lòng tốt, không thể để cho thanh niên bây giờ làm việc tốt (đưa bạn nhỏ về chỗ) lại nhận phải sự đối xử không công bằng.

“Sức khỏe của tôi không tốt, không thể trách Lâm tiểu thư, không nên mù quáng tố cáo, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân.” “Đúng là chúng tôi oan uổng người tốt.” Bọn họ nhất định phải bãi bỏ việc tố cáo Lâm Tiểu Thư, còn phải ca ngợi hành động của Lâm Văn Huyên, không hề nhắc đến việc bản thân chút nữa thì chết

Những người xung quanh chẳng hiểu ra làm sao, buồn bực bắt đầu thảo luận: “Sao vậy? Lâm Vân Huyên bị tố cáo?” “Vì sao? Không nghe nói a, cũng không nghe thấy những người cùng bay nhắc đến.” “Có phải tìm nhầm rồi không? Nhận nhầm người rồi!”

“Đúng vậy.” “Khó nói lắm, cô ta bay chuyến bay quốc tế với chị Phỏ, lại còn là khoang hạng nhất, các tiền bối ở khoang hạng nhất rất kín tiếng, đương nhiên không thể nào nghe nói đến

Với tình hình này, nhất định là xảy ra chuyện, chỉ là không biết xảy ra chuyện gì thôi.”

“Tố cáo đó, chắc rất nghiêm trọng.” “Vậy vì sao hôm nay lại đến xin lỗi?” “Đúng vậy, vì sao lại đến xin lỗi?” Từ lúc nào khách hàng lại khách sáo như vậy, lại còn tự mình đến nhận sai? Lâm Vân Huyên cực kì hận đôi vợ chồng này, thành sự không có bại sự có thừa, ai bảo bọn họ đến đây xin lỗi? Quả thực..

quả thực là..

Lâm Vân Huyên chút nữa thì bị tức đến thổ huyết, cô ta vẫn phải cố giữ nụ cười trên mặt, làm ra dáng vẻ chẳng hiểu gì cả, khuôn mặt ôn hòa cùng lãnh đạo đưa người đến phòng trà

Cô ta cũng thể hiện bản thân cũng có điều sai, mau chóng tiền hai người về

Hai người cũng nhận ra mình lại làm một việc mất công mà chẳng được kết quả gì, vội vàng chạy mất, chạy được một đoạn lại quay lại, bọn họ cũng là bị dọa sợ mà, không nghĩ nhiều như vậy: “Cô gái, cô tha cho chúng tôi đi...”

Cút!

Chiều ngày hôm đó, chuyện Lâm Vân Huyên bay chuyến bay quốc tế có thể bị khách ở khoang hạng nhất tố cáo lan truyền khắp nơi

“Có phải cô ta giở thói tiểu thư trên máy bay hay không?” “Hi hi, thú vị thật, còn cho mình là minh tinh à.” Giang Hồng Triết nghe nói lập tức bỏ công việc trong tay xuống đi xem đại tiểu thư bị tủi thân

Lâm Vân Huyên vốn cực kì tức giận, sau khi nhìn thấy anh ta lại càng tủi thân hơn, sao hai hôm nay cô ta lại đen đủi vậy chứ? Một sao chổi Hạ Tiểu Ngư còn chưa đủ, giờ lại thêm đề tài bàn luận cho đám người kia, lại còn chê cô ta chưa đủ mất mặt à?

Giang Hồng Trạch cười ngồi xuống trước mặt Lâm Văn Huyên, gọi cho cô ta một cốc cà phê thêm đường: “Xem xem việc này khiến Văn Huyên nhà chúng ta tức chết rồi, đau lòng quá.”

“Anh...”

“Được rồi, chuyện có lớn gì đâu

Đừng quan tâm đám người đó nói gì, em chính là em, là người có tài lại không thể thay thế được

Em tinh thông bà ngoại ngữ lại ôn hòa, bọn họ có được không? Bọn họ đều đang đố kị với em

Cho dù xảy ra chuyện gì thì đã làm sao, bọn họ có thể xuất sắc hơn em sao? Sau này chuyến bay quốc tế còn không phải của em sao, khoang hạng nhất càng không thể thiếu phần của em, em nói có đúng không?”

Lâm Vân Huyện nghe vậy hết buồn lại chuyển thành vui mà nhìn anh ta một cái, tâm trạng buồn bực cả một ngày đều được anh ta dỗ dành tốt hơn nhiều rồi, sự tự tin của cô ta xuất phát từ năng lực: “Em biết, nhưng trong lòng không thoải mái.”

“Ai cũng có lúc không được như ý, cứ coi như là rèn luyện đi.” “Em đến Hoa Hàng vốn dĩ là muốn khiển bổ tự hào về em, lần này thì hay rồi, bị người ta cười nhạo.”

“Một hai lần thất bại thì có là gì, hơn nữa chú Hoàng thương em như vậy, sao có thể vì chuyện nhỏ này mà trách em chứ

Em đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân mình, chuyện đó cũng có nguyên nhân, em lại là lần đầu tiên bay, khó trách có chỗ không chu toàn

Bọn họ chắc chắn đều hiểu, chú Hoàng chuyện gì chưa từng trải qua chứ, biết rồi sẽ không trách em

Công ty không phải cũng không thông báo phê bình sao, mở lòng ra đi.”

Lâm Vân Huyền trong lòng khó chịu uống một ngụm cà phê: “Em nghĩ thoáng rồi, nhưng sợ đám người kia bám lấy không buông.” Còn có Hạ Tiểu Ngư chốc chốc lại chạy ra tạo thêm phiền phức

Đểu tại anh ta hết, nuôi một con chó Nhật, lại còn có cái tính như chó Ngao, chốc chốc chạy ra cắn người, hừ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.