Đám Cưới Hào Môn

Chương 183: Chuyện ở hoa hàng (5)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nói xong cô cẩn thận nhìn xung quanh, cúi đầu giả vờ như ăn cơm, thấp giọng nói: “Chuyện của cô ta, cậu cũng nghe rồi đúng không? Tôi nói cho cậu biết, chính là bên trên đè xuống đó

Đừng thấy người ta chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ, thủ đoạn lên đến tận trời đỏ

Lần này rõ ràng cô ta đang trút giận lên người hai anh em cậu

Cậu về thương lượng với chị gái cậu, xem là xin lỗi hay thế nào

Nhớ kĩ, anh hùng không sợ cái thiệt trước mắt.”

Nhưng, đây chỉ là “cái thiệt trước mắt” sao? Lâm Văn Huyên định làm việc ở đây cả đời, thì cậu cũng phải nhường nhịn cả đời.

Phó Khánh Nhi sao có thể không biết cậu đang nghĩ gì chứ, đây quả thực cũng là một vấn đề, nhịn được2một lần nhưng sao có thể nhịn cả đời: “Cứ quay về hỏi chị cậu xem thế nào.” Suy cho cùng đây cũng là việc của người ta, hơn nữa Hạ Vũ cũng không có ý đó với cô, cô quản nhiều quá cũng không hay

Trong ấn tượng của Phó Khánh Nhi, chị Hai nhà họ Hạ không phải người không có mắt, chắc sẽ nghĩ được cách vẹn cả đôi đường

Phúc lợi ở Hoa Hàng rất tốt, để Hạ Vũ chỉ vì Lâm Văn Huyên mà bỏ đi cơ hội làm việc này, cậu tuyệt đối không làm được

Hạ Vũ nghĩ đến chuyện phải phiền chị Hai liền cảm thấy có chút suy sụp, bọn họ đã lớn rồi

“Cơm ở căn tin vẫn khó nuốt như vậy, thế mà cậu cũng ăn được.” “Ăn quen là được.”

Nhưng có một số chuyện không9phải bạn nhường bước, người ta liền buông tha cho bạn

“Những lời đồn kia đều là sai sự thật, nam thần của chúng ta sẽ không bán mình đâu, tuyệt đối không!!!” Một cô gái khóc nấc lên chạy ra khỏi nhà vệ sinh, có ý quyết đấu vì thần tượng

“Haiza, cô dọa chết tôi rồi, đừng kích động, tôi chỉ nói thế thôi, có lẽ không phải thật.” “Cái gì mà không phải thật, chứng cứ đều có rồi

Em gái anh ta đạo đức không tốt bám lấy công tử nhà họ Giang không buông, anh ta sao có thể là người tốt chứ

Những thứ có giá trị trên người anh ta không chừng là lừa được từ chỗ Thúc đại thiểu

Cái đồng hồ kia ít nhất cũng hai mươi vạn, thắt lưng, máy tính càng đắt hơn, không nói đến mấy6bộ quần áo của anh ta

Người ta không thường thay quần áo cũng chẳng sao, nhưng có bộ nào không phải hàng hiệu

Ai chẳng biết Thúc đại thiếu gia, nam nữ đều có thể, người đang quen bây giờ còn là một người đàn ông đó, cực kì có sức hút

Tôi thấy Hạ Vũ cũng anh tuấn, hai người bọn họ lại cùng một phòng, ai mà biết được có quan hệ gì không bình thường.” “Cô nói lung tung, cô...” Cô gái kia sốt ruột đến phát khóc, tiền bối Hạ sao có thể là loại người đó

Cho dù cậu thực sự không có tiền, thực sự không phải con nhà giàu, cũng tuyệt đối sẽ không vì chút tiền tài lợi ích ngoài thân mà bán đi tôn nghiêm.

“Cô nói không phải thì không phải à? Tôi khuyên cô tỉnh lại0đi, đừng có người nào cũng đẩy lên như thần tượng.”

“Cô..

cô...”

Sự việc đã phát triển theo một hướng lạ lùng mới: Nó không còn xoay quanh việc Hạ Vũ có phải là con nhà giàu hay không? Em gái anh ta có phải là bạn gái của Giang Hồng Triết không? Lâm Vân Huyền có xen vào tình cảm giữa hai người không? Mà là nhân phẩm của Hạ Vũ liệu có vấn đề không, cậu dựa vào cái gì để lên chức? Lúc học đại học có phải được Thúc thiếu bảo vệ hay không? Có phải là bản thân cho Thúc thiểu bốn năm hay không? Bây giờ lại có quan hệ không rõ ràng với chị Phó bên bộ phận Tiếp viên hàng không, có phải là vì giúp công việc thuận lợi nên hai người cũng có giao dịch7không chính đáng

Lời này nếu như truyền đến tai Thúc Tùng Cảnh, anh ta chắc sẽ buồn bực lắm

Lúc đầu khi mới vào đại học, anh ta bị cái tính không nóng không vội của Hạ Vũ hấp dẫn, cũng mất không ít công sức cẩn thận do thám

Sau này biết bản thân hiểu lầm, Thúc Tùng Cảnh còn kì thị bản thân một khoảng thời gian

Nhưng nghĩ đến Hạ Vũ vốn chẳng có ý gì, anh ta chỉ có thể thở dài một tiếng, thừa nhận tình bạn này

Nhưng sau đó tiếp xúc lâu rồi, anh ta cảm thấy nhân phẩm của cậu không tồi, hai người trở thành bạn bè thực sự, cũng cam tâm giúp cậu chắn không ít lời đồn chưa từng truyền đến tai.

Phía dưới bàn tán sôi nổi, hơn nữa càng nói càng quá đáng, chỉ thiếu nước chỉ vào mũi Hạ Vũ nói anh ta bản thân

Kiểu đánh giá xấu như vậy, người bên trên ít nhiều cũng nghe đến

Phòng tổng vốn biết gia đình Hạ Vũ rất bình thường, khi đối diện với những lời đồn sai sự thật này cũng cảm thấy khinh thường

Hạ Vũ được ở lại quả thực là Phó Khánh Nhi cũng nói giúp với vị lãnh đạo nào đó, nhưng cũng chỉ là hỏi đến xong khen vài câu, nào có mơ hồ như bọn họ nói.

Hơn nữa, ông ta quan tâm gì đến việc người đó là ai giới thiệu, người ta thành thực, chăm chỉ làm việc, hiệu suất tốt là được rồi

Giữa đồng nghiệp với nhau có rất nhiều chuyện, họ vốn cảm thấy Hạ Vũ không hòa đồng, lại thanh cao, bây giờ lại bị bại lộ ra việc này, càng khiến cho mọi người bàn tán sôi nổi

“Cứ cảm thấy tính cách của anh ta cổ quái, hành động thì lạ lùng, thì ra là loại người này.” “Bán mông có cảm giác thế nào? Thì ra đàn ông cũng bán được à?” “Hâm mộ à? Cậu cũng bản đi, haha.” “Đừng nhiều chuyện như đàn bà con gái, phải làm gì thì làm đi

Còn bán à? Cũng không xem bản thân mình thế nào, bán được cũng là bản lĩnh của người ta đó.” “Dương Kinh cậu nói chuyện cũng quá độc đi

Nhưng mà có lý, không mắc bệnh linh tinh gì là được

Thanh niên mấy cậu bây giờ có gì không dám bán.” “Một tên nghèo khó muốn thăng chức cũng không dễ, mấy người các cậu cũng tích chút đức đi, cũng không phải trộm cướp gì, liên quan gì đến các cậu.” “Chúng tôi biết, nhưng cả nhà đều như vậy, đúng là không biết xấu hổ“.

“Xây! Nhắc đến mới nhớ, em gái anh ta cũng xinh đẹp đó, các cậu chắc cũng gặp rồi, dáng vẻ đó, quả thật..

đi vào lòng người..

không biết bao nhiêu tiền có thể làm một lần.” Người đang nói phát ra tiếng cười để tiện

“Cậu nói như vậy tôi cũng thấy đúng, quả thực đẩy mị lực, cái dáng vẻ đáng thương thêm khí chất cố làm ra thanh cao kia, nữ sinh bây giờ quả thật đều thích làm giá, bán thân đều nói mình là sinh viên

Nếu không phải việc này lộ ra, quả thật nhìn không ra cô ta lại là loại người đó, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu không ngờ lại dâm đãng như vậy..

Quả thật muốn được cô ta dụ dỗ một lần, làm quỷ cũng đáng.” “Cho xin đi, nhìn cái cách ăn mặc kia là biết từng bị tiểu tử thối Giang Hồng Triết kia sử dụng không biết bao nhiêu lần

Tiếp theo là những lời nói hạ lưu không đúng đắn không thể nào nghe lọt tai, dường như lúc nào cũng có thể tùy ít lột hết quần áo của Hạ Tiểu Ngư để đùa giỡn vậy

Mấy người đang nói đến vui vẻ, Hạ Vũ cầm hai chiếc túi đi vào.

Văn phòng lập tức lặng ngắt như tờ

Lý Tăng Tấn ngại ngùng ngồi về chỗ, cảm thấy có lỗi nhìn bạn tốt một cái, quả thực vừa rồi đám người này nói quá khó nghe: “Sao lại..

cầm hai chiếc túi.” “Có người mất đồ đến nhận, lát đến.”

“À”

Có người như Lý Tăng Tấn, vẫn chưa “mất hết lương tâm”, cũng có người không đúng đắn, vội vàng đi lên vỗ vai Hạ Vũ, cười đầy thâm ý nói: “Hỏi cậu một chuyện.” Hạ Vũ quay đầu.

“Số điện thoại của em gái cậu là bao nhiêu?” Em gái đó, không làm một lần đúng là thiệt, anh ta chỉ là đang thương xót gia đình các cậu, chiểu cổ cho công việc làm ăn thôi: “Cậu cho tôi, tôi nay tôi xếp cậu và Nghiêm phó tổng trực ban.” Nói xong, anh ta còn dùng khuỷu tay thúc vào người Hạ Vũ, giống như là cho cậu cái lợi rất lớn.

Đó không phải phúc lợi thì là gì? Nghiêm phó tổng là nhân tài trẻ tuổi khó có được, bao nhiêu cô gái đều ao ước đó

Hạ Vũ khó hiểu nhìn anh ta một cái, lập tức cảnh giác, quan hệ giữa cậu và đồng nghiệp rất bình thường

Thường ngày ăn bữa cơm, trao đổi công việc đều tiếp xúc rất ít, hoàn toàn chưa tới mức hỏi số điện thoại của em gái: “Có việc gì sao?”

Phí lời, ngủ cùng có tính là chuyện không, người kia cười rất không vui: “Có.”

“Không biết.” Sau đó cậu cầm túi rời khỏi.

Đợi sau khi cậu đi khỏi, người kia đột nhiên vung tay: “M* nó, ý gì đây?” Hạ Vũ vừa giao đồ cho bộ phận Tiếp nhận ở sảnh sân bay xong chuẩn bị rời đi, thì có đồng nghiệp cũ ở bộ phận Bảo an khoác vai Hạ Vũ đi đến một góc, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Hạ, số điện thoại của em gái cậu bao nhiêu?” Một lần như vậy, Hạ Vũ có lẽ cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng hai ba lần vẫn như vậy Hạ Vũ không thể nào không có cảnh giác: “Không biết...” Anh ta như có tâm sự mà bỏ đi.

“Sao nhanh vậy, lấy được chưa?”

“Xùy! Không phải chỉ là bản thân thôi sao, có cần phải giả bộ thanh cao không thể với tới vậy không? Coi thường chúng ta cũng là người làm việc hậu cần à, đoan trang như thật.” Một người khác giọng nói có chút chua chát: “Người ta không giúp chúng ta bắc cầu cũng là có lý do, lương của chúng ta một tháng mới được bao nhiêu? Sao có thể có nhiều tiền như đám phú hào kia, Hạ Vũ nhìn trúng cậu mới lạ đó.”

“Chỉ dựa vào cái danh tiếng của em gái anh ta thế kia mà còn dám mặt dày chọn người.” Bảo vệ của Hoa Hàng nói ra cũng là một công việc đàng hoàng, bọn họ sạch sẽ hơn hai anh em ra vẻ đạo mạo kia nhiều, còn dám mặt dày coi thường bọn họ.

Tôi khinh.

Bởi vì không có được kết quả mong muốn nên đám đồng nghiệp càng nói càng khó nghe, ánh mắt nhìn về phía Hạ Vũ càng kỳ thị hơn.

“Cái thứ gì vậy?”

“Đại gia tộc khiêm tốn, không phải chỉ là một kĩ nữ thôi sao?”

Đặc biệt là lúc nhìn thấy cậu mặc một thân quần áo bình thường của hãng Weifeiman, còn mang dáng vẻ điều kiện của gia đình mình bình thường là chuyện đương nhiên, đám người kia chỉ cảm thấy người này rất giả tạo, rất muốn mắng cậu

Hạ Vũ rất oan uổng, trên người cậu chỉ có ba loại quần áo, một là chị gái mua, hai là lúc lên đại học người đó mua, ba là chị lấy đồ thừa của người đó

Cậu cũng là người kiên quyết, lại là quần áo cũ, bình thường có thể không mặc thì sẽ không mặc, chỉ là chất lượng vẫn còn tốt, vứt đi lại phí, vì vậy lúc không về nhà hoặc không kịp đổi thì sẽ lấy ra mặc.

Đối với cậu, giấu giếm như vậy là chuyện cực kì quẫn bách, nhưng trong mắt người khác lại là giả vờ giả vịt.

“Không biết xấu hổ.” Ăn cơm trưa xong về lại thay một bộ mới, tiền bán mống kiếm được cũng dám lấy ra dùng.

Lý Tăng Tấn cũng rất muốn theo chiều dư luận bôi nhọ Hạ Vũ mấy câu, nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu, không biết vì sao cậu ta cứ cảm thấy trong lòng hoảng loạn, cảm thấy cậu quả thực có cái phong thái thản nhiên giống như lời của đám con gái đã nói.

Cậu ta đoán đây cũng là lý do vì sao không ai thực sự nói trước mặt Hạ Vũ những lời này, suy cho cùng cũng không biết nó có phải thật không

Em gái của cậu cũng chỉ đến có một lần, cũng chưa ai từng lấy được số từ trong tay cậu

Chắc chỉ cần có người thành công, chỉ dựa vào cái dáng vẻ tỏ ra thanh cao này của Hạ Vũ, sau này sẽ bị dạy xuống bùn lầy cho đến chết.

“Hạ..

Vũ..

Ha ha, hôm nay cậu trực đêm?” Lý Tăng Tấn cuối cùng cũng không dám hỏi ra câu hỏi trong lòng là muốn xin số điện thoại

M* nó chứ, em gái cậu đúng là xinh đẹp, đừng để ông đây có được cơ hội.

“Üm.”

“Cùng với lão Định đó, cậu nhìn một chút, haha.” Lý Tăng Tấn nói xong cảm thấy bản thân cực kì kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.