Đám Cưới Hào Môn

Chương 20



Hà An tay chân lúng túng rút khăn ăn ra, biểu cảm vô cùng tận tình giúp cô lau. Dường như hai hàng nước mắt đó không phải chảy trên mặt cô mà là thành lũy trong suy nghĩ của anh. Hạ Diệu Diệu không kìm được nắm lấy tay đang cầm khăn giấy của Hà An, nắm thật chặt, mặt úp lên bàn giọng nhỏ nhẹ nghẹn ngào, sợ mình trở thành trò cười cho toàn căng tin: Hà An thật quá đáng, không thể tìm một chỗ ít người mà xuất hiện sao.

Hà An nhìn cô, trong đôi mắt luôn ngạo mạn xuất hiện một cảm xúc phức tạp, một hồi sau anh chậm rãi giơ cánh tay còn lại ra xoa đầu cô. Anh tự hỏi mấy ngày trước anh tức giận chuyện gì, nhưng không cần thiết nữa.

Có lẽ anh là người duy nhất để bạn gái mình giận nhiều ngày như vậy, còn cảm thấy mình là người rất đúng, tất cả sự kiên trì trước đó của Hà An đều sụp đổ trong giây phút này, có một số lời buột miệng nói ra: “Là anh không tốt...” Hạ Diệu Diệu nói không nên lời, ra sức lắc đầu. Giọng Hà An trở nên dịu dàng chưa từng thấy: “Sau này anh không như vậy nữa, đừng khóc nữa, nếu có lần sau nhất định anh sẽ đi...” Hạ Diệu Diệu cũng không muốn khóc, nhưng không biết vì sao không kiềm chế được. Anh càng nói thì cô càng muốn khóc, uất ức, cảm động đến chảy nước mắt mà nũng nịu.

Hà An không hiểu chuyện gì, ánh mắt sốt ruột, nét mặt vẫn không biểu cảm như thường lệ, cũng không biết nên an ủi thế nào, vội vàng tổng kết lại ý tưởng của Vương Phong Long, bất luận có tác dụng hay không đều nói hết vào tại Hạ Diệu Diệu: “Em... đừng khóc, hôm... hôm đó ông ngoại anh bị bệnh, thật đấy...”

Cảm thấy có chút không thoải mái vì lời nói dối này, nhưng để cô không đau lòng, anh đành phải cố gắng nói thêm: “Thật ra hôm đó anh đã đi đến trước cổng rồi, định hỏi Khổng Đồng Đồng tập hợp ở đâu, mẹ anh đột nhiên gọi điện thoại đến nói ông ngoại anh bị bệnh, không tin, không tin em có thể hỏi Khổng Đồng Đồng, hỏi cô ấy xem có nhìn thấy anh ở cửa hay không.” Hạ Diệu Diệu nghe xong thì ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Hà An. Tuy không phải cực kỳ xinh đẹp, nhưng một cô gái ngồi khóc tội nghiệp trước mặt người con trai mình thích, ai lại không động lòng chứ.

Nét mặt trước giờ không hề biển sắc của Hà An lúc này cũng có chút biến động, nhưng dù sao cũng có kinh nghiệm phong phú và bản năng khống chế cảm xúc, anh nhìn cô, điềm tĩnh cầm khăn giấy lên lau nước mắt giúp cô: “Đều tại anh, anh không nên cứng miệng, không nên không giải thích với em, còn bực bội vì em không nghe điện thoại của anh.”

“Em... em cũng không đúng... không nên không hỏi rõ mọi chuyện mà trách móc anh...”Nước mắt Hạ Diệu Diệu không ngừng rơi: “Ông ngoại anh đã khỏe chưa?” Tay Hà An cứng đờ tại chỗ, anh nhìn cô chằm chằm. Trong giờ phút này, thế giới của anh lại có thêm một màu sắc tên là Hạ Diệu Diệu, nhưng tô lên đâu thì anh cũng không biết rõ: “Khỏe... khỏe rồi...” Hạ Diệu Diệu dùng tay lau nước mắt. Hà An có chút không dám nhìn cô, theo như Vương Phong Long phán đoán nghe giải thích xong cô sẽ chỉ trích anh, rít gào, thậm chí sẽ tay đấm chân đá. Kết quả...

“Người già rất dễ cảm thấy không khỏe, tuy đã ổn nhưng thường ngày vẫn phải chú ý nhiều hơn.” Hạ Diệu Diệu nói mà có chút đau lòng. Hà An ngồi thế này trước mặt cô thật giống như một giấc mơ. Nghĩ đến chuyện này, Hạ Diệu Diệu liền kéo tay Hà An qua, mặt vùi trong nước mắt thấm ướt bàn tay anh: “Hu hu, là em không tốt, em cứ sợ anh vì sĩ diện mà không đi, tương lai cũng sẽ vì sĩ diện mà không đi sửa xe đạp, cũng không thể hạ mình đi xin việc ở chỗ người khác! Đến lúc đó anh sẽ rất hận em.”

sửa xe đạp?

Hà An tốt như vậy, vô cùng tốt, cô lại ích kỷ muốn hai người cùng nhau từ bỏ thể diện mà nỗ lực, cố gắng đến khi hai đứa con trưởng thành, có lẽ có lẽ... tất cả sẽ tốt hơn...

Vậy thì cứ sửa xe đạp đi vậy. Sắc mặt Hà An nghiêm nghị, ngón tay thô ráp cọ vào mặt cô, mềm mại ẩm ướt, đâm vào trái tim anh, những lời còn lại cũng buột miệng nói ra: “Sau này anh sẽ nghe lời em.” “Thật không?” Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu, đôi mắt ngấn nước long lanh nhìn gương mặt nghiêm nghị của Hà An một hồi, đột nhiên từ buồn chuyển thành vui, anh thật là hài hước! Dáng vẻ lúc nói những lời này còn rất đúng đắn. Hạ Diệu Diệu lau nước mắt, không phải vì những gì Hà An đã nói, mà là sự để tâm của Hà An, anh chịu đứng ra giải thích nhất định là vì anh quan tâm đến cô.

Hạ Diệu Diệu nghĩ đến đây trong lòng liên cảm thấy ngọt ngào. Hà An thấy vậy, cảm giác như trút được gánh nặng, cô vui là được rồi. Hạ Diệu Diệu nắm lấy tay Hà An không chịu buông ra, nhưng vẫn dùng thái độ ngang ngược của con gái cả vú lấp miệng em: “Anh nói rồi đó, sau này phải nghe lời em.”

“Không được tùy tiện nổi giận với em! Dù em có sai thì anh cũng phải nhắc nhở em. Nếu em sai rồi, phải giống như hôm nay cho em thêm một cơ hội, nhưng không được dùng thời gian quá dài, uất ức trong thời gian dài thì phải làm sao.” Cô nói tới liền muốn khóc.

Hà An nhanh chóng trả lời: “Ừ.” Chỉ cần em không khóc.

Hạ Diệu Diệu cuối cùng ngừng khóc, lườm Hà An: “Hứa lung tung, em hiểu anh quá rõ rồi mà.” Hạ Diệu Diệu lưu luyến buông tay Hà An ra, cầm lấy khăn giấy trong tay anh: “Sức khỏe của ông ngoại anh thật sự ổn?”

“Không sao.”

“Thật sự không sao à? Không phải lừa em đó chứ.” Nếu không thì làm sao có thể bỏ mặc cô suốt thời gian dài như vậy. Hạ Diệu Diệu dùng khăn giấy lau nước mắt, không thèm quan tâm đến những ánh mắt xung quanh. “Thật sự không sao, chỉ là bệnh người già thôi.” Lúc nói đột nhiên nhớ đến anh có chuẩn bị dự phòng, lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh chụp báo cáo kiểm tra sức khỏe của ông ngoại hôm qua lên cho cô xem: “Vẫn khỏe như trâu, làm mẹ anh hết cả hồn.” Tối hôm qua anh bảo bác sĩ riêng của ông ngoại gửi ảnh báo cáo kiểm tra sức khỏe định kỳ cho anh.

Hạ Diệu Diệu trừng mắt há mồm, đột nhiên nhìn thấy áo bệnh nhân mà ông ngoại Hà An mặc, trong lòng lập tức thấy lo lắng: “Sao anh không nói sớm, đều tại em không tốt, em còn...” “Không sao... Đã xuất viện rồi... Kiểm tra định kỳ, chẳng có chuyện gì cả, bị bác sĩ đuổi về rồi.”

“Hà An...” Giọng Hạ Diệu Diệu kéo dài, ánh mắt dịu dàng nhìn anh.

Hà An cảm nhận được sự áy náy của Hạ Diệu Diệu, không đành lòng: “Không tin thì em có thể đi thăm ông ngoại. Ông hiện giờ chắc đang đánh cầu với bạn bè, chạy vòng ba trăm mét trong sân vẫn không thấy mệt.” Hạ Diệu Diệu liếc anh một cái: “Làm gì có kiểu nói ông ngoại mình như thế.” Cầm đũa lên kéo đĩa cơm mà Hà An mang đến cho cô qua, cười híp mắt. Hà An ngồi dựa vào ghế yên lặng nhìn cô, hiểu cái gì gọi là lấy dạ tiểu nhân. Anh thậm chí còn mua chuộc được Khổng Đồng, để Khổng Đồng nói dối cùng anh, bây giờ xem ra, có lẽ cô không cần hỏi Khổng Đồng làm gì. Anh đã làm gì thế này!

Hạ Diệu Diệu đột nhiên ngẩng đầu nói: “Hà An, lần sau em nhất định sẽ không tùy tiện nổi giận với anh, hì hì, dù có nổi giận, cũng sẽ hỏi anh thêm vài câu. Ăn cơm, ăn cơm, anh cũng ăn đi.” Đã làm hòa rồi, biểu cảm có thể đa dạng hơn được không, chán chết được.

rn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.