Đám Cưới Hào Môn

Chương 207: Diệu vs an (2)



Vài giây sau, cô ta liền lấy lại tinh thần: Đàm Ngữ, mày tuyệt đối không thể thua! Đây là một cơ hội tốt cho mày, dù ông trời đang trêu đùa mày thì mày cũng phải sống thật xinh đẹp để tất cả mọi người đều không tìm thấy lỗi của mày! Mày nhất định phải thuyết phục được chủ biên Hạ đứng về phía mày! Cô lên Đàm Ngữ! 

Hạ Diệu Diệu nhìn đồng hồ, nhanh chóng rời khỏi công ty, vội vã giơ tay vẫy xe, khi chiếc xe taxi chạy qua thì có thét lên: “Cái gì thế này, giờ này mà lại không có xe trống à.” Hạ Diệu Diệu vội vàng thò đầu ra, nhìn chiếc xe phía sau,2xe còn chạy ở đằng xa nhưng cô đã bắt đầu vẫy tay, cô phải đích thân về xem Tiểu Ngư thì mới yên tâm. 

Một chiếc xe taxi và một chiếc siêu xe kiểu dáng hoàn toàn mới cùng lúc dừng lại bên cạnh Hạ Diệu Diệu 

Hạ Diệu Diệu nhanh chóng đi vòng qua bên trái chiếc xe đắt tiền, vội vàng mở cửa xe taxi ra. 

“Hạ Diệu Diệu!” Hà Mộc An liền nhanh chóng bước ra khỏi xe, thậm chí còn chưa kịp duy trì tư thể và tốc độ xuất hiện của mình, nếu thật sự theo đúng kế hoạch của anh, thì bây giờ Hạ Diệu Diệu có thể hiên ngang ngồi vào xe mà bỏ đi. 

Hạ Diệu Diệu nghi hoặc7quay đầu lại: “Hà An!” Là anh! Hà Mộc An mặc một bộ đồ bình thường màu sẫm bước xuống xe, nhìn không ra thương hiệu cũng không trông giống hàng may tay, thứ duy nhất khiến cô cảm thấy đó là anh, chính là cảm giác mà không có ai có thể bắt chước anh được, tạo ra giá trị cao quý cho bộ quần áo đó 

Anh không phải là kiểu đẹp hoàn mỹ vô song, cũng không có khí chất hào hoa phóng khoáng, nhưng lại mang đến một cảm giác lấn át mọi thứ, là một người đàn ông ba mươi tuổi cô độc nhưng lại đứng trên đỉnh cao danh vọng. 

Anh đứng đó, dưới bóng căn nhà cao tầng chót9vót nhưng vẫn tỏa ra khí chất bất phàm của mình, nếu bỏ đi tiếng xe ồn ào bên ngoài, trông anh càng giống một đại lộ tĩnh mịch 

Hà Mộc An, nhân vật đỉnh cao trong mắt tất cả mọi người, tất cả sự nịnh bợ, dò xét đều không có ý nghĩa gì với anh 

Hạ Diệu Diệu nhìn anh của lúc này, cô thật sự hiểu ra thế nào là nhân vật giống như tượng đài, nói như vậy không hề khoa trương, nếu ban đầu người cô gặp là Hà Mộc An này thì đến cả dũng khí ra tay cô cũng chẳng có. 

Hà Mộc An dường như không biết được sự công kích mà anh mang đến cho người khác vào5lúc này, ung dung điềm tĩnh, cao quý nhìn cô, đôi mắt sắc mang đến cảm giác dồn nén khó nói nên lời, phong cách hành sự mấy năm nay càng khiến anh trông hà khắc và lạnh lùng hơn: “Lúc nãy anh còn tưởng đã nhận nhầm người.” 

Chỗ dừng xe của anh chẳng giống như nhận nhầm người chút nào, nói ít lại thì cảnh sát giao thông sẽ phạt một trăm tệ 

Trong đầu Hạ Diệu Diệu đột nhiên xuất hiện suy nghĩ đó, nhưng cô không tự tìm đường chết mà mở miệng nói ra. 

Hạ Diệu Diệu hôm nay mặc trang phục rất tùy tiện, áo sơ mi, áo khoác ngoài, giày bata, vớ màu 

Cô đến công ty để xử lý một3số chuyện, xử lí xong thì trở về, thậm chí còn chưa kịp trang điểm, hai ngày nay thức khuya, lại thêm trong lòng lo lắng nên đã có mụn ở khóe miệng, cô không cần soi gương cũng biết, đến tư cách cạnh tranh đẩy đuôi xe của đối phương cô cũng không có. 

“Có tiện ngồi xuống nói chuyện một chút không.” Ngữ điệu khẳng định, nhưng không khiến người khác khó chịu. 

Hạ Diệu Diệu quyết đoán đóng cửa xe taxi lại: “Vâng.” Hà Mộc An bây giờ và trước kia là hai người trong mắt cô 

Hạ Diệu Diệu thở phào nhẹ nhõm, dù có dây dưa thế nào thì cô cũng đã phân biệt rõ ràng bạn trai cũ của cô là Hà An, khác với người đàn ông khí chất bất phàm trước mặt 

“Anh không có nhiều thời gian, có thể tìm chỗ nào gần đây không.” Hà Mộc An thở phào nhẹ nhõm, tuy bước đầu hơi bất ngờ những mọi chuyện vẫn đi theo tiết tấu mà anh muốn, ánh mắt Hà Mộc An đánh một vòng cung quanh người của Hạ Diệu Diệu: Tối hôm qua cô ngủ không ngon, lo lắng cho em gái cả đêm, cô muốn làm gì đó nhưng không làm được gì, cô rất sốt ruột, nhưng cũng không quá hoang mang lo sợ, cô vẫn luôn tin vào khả năng của mình. 

“Đối diện có một cửa hàng Pizza Hut.” 

Hà Mộc An đã xoay người. 

Hạ Diệu Diệu nhìn đồng hồ, bước vội theo. 

“Tuy đã nói qua điện thoại, nhưng vẫn nên gặp anh để cảm ơn về chuyện của Tiểu Ngư, còn phía Hạ Vũ.. 

có lẽ anh vẫn chưa biết, anh đã gián tiếp giúp đỡ nó một việc lớn, chúng tôi không biết nên cảm ơn anh thế nào.” 

Hà Mộc An không nói gì, sắc mặt bình tĩnh nhìn xung quanh, cửa hàng Pizza Hut lúc này không đông khách, nhân viên vừa đổi ca, máy điều hòa ở giữa đang thổi làn gió ấm áp, đàn cá nhỏ trong hồ cá bên cạnh đang bơi tung tăng, với mắt nhìn của Hà Mộc An thì anh cảm thấy cỏ bên trong có lẽ là thật, khung cảnh mùa xuân ấm áp trăm hoa đua nở khiến người ta cảm thấy vui vẻ trong lòng. 

“Ngài Hà.. 

Ngài Hà...” 

“Sao?” Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa kính, Hà Mộc An ung dung, bỗng muốn nhắm mắt lại trong thời khắc yên bình này để lắng nghe một khúc nhạc nhẹ nhàng. 

Câu nghi vấn? Là đã nghe thấy hay là chưa nghe nên nói lại lần nữa? Câu vừa nãy thích hợp để nói lại lần nữa sao? Hay là thiếu đi sự thú vị của lần đầu? Hạ Diệu Diệu nhìn gương mặt khó hiểu của Hà Mộc An, trong lòng hoang mang, mở miệng định nói lại lần nữa. 

Nhưng Hà Mộc An đã đi trước một bước: “Em đang làm việc ở Mẫn Hàng.” 

Hạ Diệu Diệu thở phào nhẹ nhõm, nói một lần nữa sẽ rất khó coi, may quá, may quá: “Vâng, đã rất nhiều năm rồi.” “Hổng Đại có chỗ nào khiến em không thích.” Khiến cô phải đổi nơi làm việc. 

Hạ Diệu Diệu nghe xong thì khóe môi giật giật, haha, bị sa thải chẳng phải là trải nghiệm hay ho gì: “Cảm thấy không phù hợp 

Hôm nay nghe nói Mẫn Hàng và Phi Diệu đang bàn chuyện sáp nhập, có lẽ sau này môi trường đều giống như nhau, cũng rất tốt 

Không ngờ lần sáp nhập này lại kinh động đến anh, xem ra lần này Phi Diệu thật sự muốn thu mua Mẫn Hàng.” 

“Vậy sao, anh chỉ hỏi việc sau cùng, không rõ lắm.” Mở đầu rất đầy đủ. 

Hạ Diệu Diệu kinh ngạc nhìn anh, chân trái giơ về trước, dựa người vào ghế, ngón tay hơi giơ lên, tuy không rõ là vì sao, nhưng rõ ràng là tâm trạng anh không tệ: “Không phải anh đến đánh giá tình hình của Mẫn Hàng sao?” Tại sao anh lại xuất hiện ở đây? 

Khóe miệng Hà Mộc An cứng đờ: “Trên đường đến Phi Diệu, có lẽ là muốn bàn chuyện sáp nhập với anh.” Nhưng, đến Phi Diệu mà đi đường này sẽ vòng rất xa. 

“Con đường kia bị kẹt xe.” 

Hạ Diệu Diệu vội vàng điều chỉnh lại sắc mặt của mình, cố gắng không để cảm xúc viết lên mặt, nói chuyện một cách lễ độ: “Hi vọng sẽ có tin tốt.” “Tình hình của Tiểu Ngư thế nào rồi?” “Cảm ơn.” Thật ra anh rất nhiệt tình, chỉ có điều là trước kia hay bây giờ đều trông rất khó gần mà thôi: “Có lẽ sẽ không có gì trở ngại.” 

“Xin chào, hai vị muốn dùng gì?” Hà Mộc An nhìn sang Diệu Diệu: “Em cứ chọn thoải mái.” Đây là một cuộc gặp gỡ rất tốt, có thể nhìn thấy sự bắt đầu cho tương lai, nói chuyện bình thường, tâm trạng thoải mái, hoa lan tử la bên cạnh bọn họ cũng rất chói mắt, khi trở về anh sẽ mua một chậu để trong phòng đọc sách. 

“Cho chúng tôi một phần pizza cơ bản, hai tách cà phê, cảm ơn.” 

“Vâng, vui lòng đợi một chút.” 

“Chưa ăn sáng sao?” “Vào rồi thì nên ăn một chút.” 

“Kẻ trộm quyết không đi ra tay không.” Hả? Anh đang nói đùa sao?! Hơn nữa hôm nay nói câu nào cũng nhẹ nhàng thoải mái, khiến cô cảm thấy anh đã thay đổi khá nhiều 

Trước kia anh không chịu mở miệng thì nhất quyết không mở miệng, đột nhiên có phản ứng thể này, có thể gọi là nhiệt tình hay không? 

Không phải cô nhỏ mọn, nhưng với tính cách như Hà An mỗi lần nói chuyện đều tỏ ra rằng anh không thoải mái với mọi người, tuy khả năng này rất thấp, nhưng cũng thể là cô gặp may. 

“Đang nhìn gì thế?” Anh có gì không đúng sao, anh tin rằng mọi chuyện đều đã đi theo đúng tiết tấu, không vội vàng, không nhiệt tình cũng không lạnh lùng, càng không thể hiện rõ thái độ của anh. 

Hạ Diệu Diệu há miệng định nói gì đó thì điện thoại reo lên 

Hạ Diệu Diệu ngại ngùng nhìn Hà An, lấy điện thoại ra: “Sao thế?.. 

Em còn chưa trở về có phải Tiểu Ngư nó.. 

vậy được rồi.. 

không cần, anh cứ trông chừng Tiểu Ngư, em đã xong việc rồi, em sẽ trở về ngay.. 

vâng, em biết rồi.. 

nhanh thôi.. 

em không sao...” Hạ Diệu Diệu cất điện thoại vào: “Thật ngại quá.” Nhưng cô cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên trở nên kỳ lạ 

Sắc mặt Hà Mộc An không thay đổi, chân duỗi ra đã rút lại, lưng cứng đờ: “Bạn trai?” Ảo giác hoa xuân đua nở bỗng chốc biến thành vực sâu. 

Hạ Diệu Diệu vô thức ngồi thẳng: “Vâng, bạn trai.”Nét mặt cô mang vẻ sẵn sàng ứng phó với sự thận trọng và khách sáo của người bạn quen thuộc. 

Hà Mộc An chậm rãi đan hai bàn tay vào nhau để lên bàn, cơn phong ba bão táp bị anh dồn nén, không cho phép nó phá vỡ phạm vi khống chế để tấn công ra, càng không cho phép nó lột trần sự ngụy trang của anh, để vẻ bối rối của anh lộ ra trước mặt cô 

Cô có bạn trai? 

Đích thân nghe cô nói có bạn trai và tự mình suy đoán là hai khái niệm khác nhau, cảm giác bị lực tấn công ập đến hoàn toàn không giống như sóng yên gió lặng trong tưởng tượng, không ngờ cô đã từ bỏ mọi thứ của hai người họ, hoàn toàn không nhớ lại chuyện xưa, mà bắt đầu lại từ đầu. 

Người đàn ông khác, trong mắt Hà Mộc An xuất hiện như một sự mỉa mai không nói nên lời, người tối hôm qua gọi Diệu Diệu? Diệu Diệu, anh cũng gọi như vậy, sắc mặt Hà Mộc An u ám, nhưng hai bàn tay đan vào nhau không cho phép anh để lộ ra bất cứ cảm xúc nào 

Diệu Diệu đã có bạn trai, tất cả nỗ lực của anh, anh tìm cách để hai người có thể gặp nhau lần nữa, vừa cảm thấy có sự bắt đầu thuận lợi, thì phát hiện trong mắt cô những chuyện đó không là gì cả, cô đã có một người đàn ông khác bên cạnh? 

Bạn trai, Hà Mộc An cảm thấy một luồng sức mạnh xuyên qua tất cả sự phòng bị của anh, tấn công vào xương tủy, cào cấu anh đến rỉ máu, đau đến mức anh không còn cảm thấy đau nữa, năm đó anh nói chuyện lỡ lời nhưng sau đó cũng đã hối hận và xin lỗi, sao cô có thể... 

Hà Mộc An hít sâu một hơi, cơ thể thận trọng dựa ra sau, sắc mặt nghiêm túc muốn tìm một điểm tựa, không cử động, không nghe, không thấy, anh cần giải tỏa tâm trạng hụt hẫng không được chuẩn bị trước này. 

“Ngài Hà cũng có bạn gái rồi nhỉ, ngài Hà ưu tú như vậy, e rằng cũng sắp tính chuyện lập gia đình rồi.” Hà Mộc An không nghe thấy cô nói gì, tiếng ong ong vang vọng bên tai vẫn đang gào thét chưa hồi phục lại bình thường, đây cũng là lần đầu tiên anh căm ghét sự hiểu biết của mình, anh thậm chí còn dựa vào khẩu hình miệng của cô từ từ viết ra những gì cô đã nói, miêu tả hoàn chỉnh cả nụ cười giả tạo trên mặt cô lúc đó...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.