Đám Cưới Hào Môn

Chương 209: Diệu vs an (4)



“Nói dối thú vị đấy.” Giọng nói của Hà Mộc An rất bình tĩnh, động tác muốn chụp lấy tay cô tháo chiếc nhẫn kia ra. 

Hạ Diệu Diệu lập tức có chút căng thẳng, đột nhiên cảm thấy lo lắng không biết cô đã nói sai câu nào để đắc tội anh: “Làm, làm gì có, năm đó điện thoại bị em ném hỏng cả pin.. 

thật đấy, may mắn là lúc đó anh chạy nhanh, bằng không nói không chừng anh cũng bị vạ lây.” Thật đấy! Thật sự thì giữa hai chúng ta thì em tuyệt đối là người hối hận, anh không cần phải bận tâm, anh rất là thu hút, là em không có mắt nhìn thật đấy! Hà Mộc An gương mặt u ám nhìn Hạ Diệu Diệu, ở giây tiếp theo lập tức nhìn Hạ Diệu Diệu với vẻ mặt kinh ngạc 

Hạ Diệu Diệu ra sức2gật đầu, anh.. 

anh.. 

Có phải cô xuất hiện ảo giác rồi không? Sao chuyện anh quan tâm lại kỳ lạ như vậy, hơn nữa.. 

dường như anh thật sự không biết cô từng gọi? Cô thật sự có gọi, đừng nghi ngờ về sức thu hút của mình! Không cần nhìn cô một cách u ám như vậy. 

“Xin chào cô, pizza của cô.” 

Hạ Diệu Diệu nhìn phục vụ với vẻ mặt cảm kích, giây phút lúc nãy cô cảm thấy mình sẽ bị anh bóp chết: “Ăn.. 

ăn một chút đi, mùi vị không tệ.” “Em từng gọi điện thoại cho anh?” Hà Mộc An không từ bỏ 

“Từng.. 

từng gọi?” Ngài Hà, bây giờ nói về chuyện này rất ngại ngùng đấy! Hà Mộc An không biết bây giờ mình đang có tâm trạng gì, cơn thịnh nộ vài giây trước dường như không tìm được điểm chống đỡ, sự oán trách của anh lúc7nãy đã biến thành trò hề, sự chờ đợi bao nhiêu năm của anh chính là tự làm tự chịu, cố cơ bản chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ anh 

Lẽ nào Diệu Diệu không muốn chia tay mà muốn ở bên cạnh anh, tốt quá rồi, thật ra anh cũng... 

Hà Mộc An đột nhiên định thần lại, bây giờ cô đã có một người bạn trai ở bên cạnh năm năm lại còn sắp kết hôn, haha, nói hối hận gì chứ, chỉ nói cho có mà thôi: “Thật ngại quá, chưa từng thấy qua.” 

Hạ Diệu Diệu mỉm cười, bất luận là lý do gì, ai còn nhớ người quyết định từ bỏ là ai, làm rơi hành lý giống như rơi một người, cô cũng xem như đối phương để lại một kiện hành lý ở Giang Nam, còn về cuộc điện thoại đó, có lẽ cũng chỉ là một9cuộc gọi trong số hàng trăm cuộc gọi. 

“Anh còn nghĩ ít nhất cũng phải qua ba bốn năm em mới yêu lần nữa...” Điện thoại lúc đó vì tức giận nên anh đã ném đi, sau đó sửa lại, nhưng cơn tức giận trong lòng vẫn không nuốt xuống được, bạn trai đã quen hơn năm năm, lại sắp kết hôn? Không ngờ Hạ Diệu Diệu lại muốn kết hôn! Ly cà phê suýt chút rơi xuống đất vì anh đưa tay ra cầm hụt: “Anh vẫn chưa kết hôn...” Câu sau cùng anh đã nói gì thế! 

“Ngài Hà kén chọn quá hay sao.” Cô mỉm cười. 

“Người lớn hai bên gặp nhau rồi à.” Hà Mộc An cúi đầu, cầm chặt lấy quai của ly cà phê. 

“Sắp rồi.” Hà Mộc An cảm thấy như có một cây búa sắt gõ mạnh lên tim anh. 

“Tuổi không còn nhỏ nữa, có thể bắt5được một người thì mau mau bắt, để tránh việc đàn ông tốt đều bị các cô gái trẻ cướp hết.” Hạ Diệu Diệu ăn một miếng pizza, chậm rãi thưởng thức 

“Đàn ông có thể bị cướp đi đều không phải người tốt.” Giọng của Hà Mộc An nhỏ đến mức không thể nghe thấy 

Khóe môi Hạ Diệu Diệu cứng đờ, một người suốt ngày bận trăm công nghìn việc, không hiểu chuyện cô nói có ẩn ý nên có thể hiểu 

Ý cô muốn nói, đối phương rất ưu tú nên phải ra tay trước: “Haha, con người anh ấy rất tốt.” Em biết thế nào là tốt à! Một bát cơm giá mười đồng thì em liền cảm thấy người ta tốt à! Cho em hai mươi đồng có phải trở thành thần tiên luôn không! Những gì anh cho cô không đủ để cô chờ anh thêm vài năm,3không đủ để cô nhớ đến anh sao? Hà Mộc An cảm thấy rất uất ức, không muốn nghĩ thêm chuyện gì nữa 

Không ngờ cô lại muốn kết hôn, cô lại muốn bàn chuyện hôn sự với người đàn ông khác, nếu anh nói anh không đồng ý thì sao? Hà Mộc An của lúc này giống như lúc còn bé đang trùng to bốn mắt để nhìn vào một tổ công thức mà anh không giải được, mơ màng, không từ bỏ, giày vò trong lòng! Động tác định cắn miếng thứ hai của Hạ Diệu Diệu lập tức ngừng lại, cô giả vờ nhìn đồng ồ, cẩn thận mở miệng nói: “Cái đó, Tiểu Ngư.. 

vẫn còn đang đợi em, em muốn...” 

“Vậy em đi trước đây.” Hạ Diệu Diệu đứng dậy, vừa bước ra một bước thì lại xoay qua: “Anh còn ăn pizza không?” 

Hà Mộc An ngẩng đầu 

Hạ Diệu Diệu mỉm cười: “Phục vụ, gói lại giúp tôi.” 

Khuôn mặt Hà Mộc An không biểu cảm nhìn theo bóng dáng Hạ Diệu Diệu bỏ đi, anh không ngờ rằng cô vẫn còn nhã hứng đọc suy nghĩ của anh, anh còn nghĩ cô đã không thèm làm vậy nữa, sau khi cô đã có người khác 

Đọc rồi thì đã sao, cô đã có người ở bên cạnh năm năm, lại còn muốn kết hôn, năm năm? Khóe môi Hà Mộc An nhếch lên mỉa mai 

Năm năm! 

Mặt dày mày dặn đi cướp? Hà Mộc An anh từ lúc nào lại phải làm chuyện mất phong độ như vậy! Lúc cô nhắc đến người đó thật sự rất chân thành, không cho anh một lý do nào giống như vậy! 

Anh cũng không cảm thấy bản thân sẽ làm vậy, Hạ Diệu Diệu sẽ là một người dân thỏa hiệp với anh theo thời gian, nói không chừng còn có thể càng nhớ đến mặt tốt của đối phương, tình cảm càng không phải là thứ trói buộc người ta ở bên cạnh thì có thể nuôi dưỡng, trừ phi anh chỉ muốn thỏa mãn sở thích nhất thời, chỉ muốn hồi tưởng lại cảm giác năm đó, bằng không thì sẽ tự diệt đường sống 

Anh cảm thấy trong lòng rất khó chịu, một sự đè nén ngột ngạt khiến anh không thể nào cử động phần cơ thể còn lại 

Người mà anh cảm thấy có thể ở bên cạnh mình đã bỏ anh mà đi, chỉ có mình anh là vẫn còn ở đó, trong vòng một năm sau khi bọn họ chia tay thì đã tìm một người đàn ông khác, ở bên người đó năm năm, nhanh chóng quên đi mọi thứ về anh, anh vẫn còn trơ mắt đi theo, để mặc người khác cười mặt vào anh! 

Tình cảm thôi mà, mất rồi cũng không chết người! Hà Mộc An anh không cần phải phí tâm phí sức cho một người phụ nữ trong lòng không nghĩ về anh! 

Hà Mộc An đứng dậy, vừa định bước đi thì chân lảo đảo vướng vào ghế và bàn, anh im lặng không nói gì, sắc mặt mơ màng, đứng thẳng người, chân từ từ rút ra khỏi khe hở của ghế, tỉnh táo, vững vàng mà nhấc chân bước đi.. 

Bốp! Toàn bộ gương mặt anh dán vào cửa kính, Hà Mộc An mặt không cảm xúc lùi về sau một bước, sau đó mở cửa ung dung bước ra ngoài! 

Cô có người khác rồi, cô không thích anh nữa.. 

Trong đầu anh có một giọng nói khác lại đang gào thét: Vậy thì đã sao! Chỉ là một người phụ nữ với một miếng pizza, không đáng để anh vì thế mà đau lòng lần thứ hai! “Ngài Hà, Ngài Hà? Mời anh ngồi vào bên trong một chút nữa được không.” Góc áo của anh bị vướng vào cửa xe nên không đóng lại được: “Ngài Hà? Ngài Hà!” Tài xế Tiểu Mã chỉ có thể tự tay tháo góc áo của anh xuống, đóng cửa xe lại, lái xe rời khỏi. 

Tại sao anh lại nhớ về cố không quên: Chỉ là một người phụ nữ với một miếng pizza 

Chỉ là một người phụ nữ với một miếng pizza 

Chỉ là một người phụ nữ với một miếng pizza. 

“Ngài Hà, chúng ta sẽ đi đâu? Ngài...” Tài xế tùy tiện mà chạy đi. 

“Mẹ, mẹ mua pizza cho con sao!” Thật là thơm, Thượng Thượng bỏ cặp sách xuống, cắn một miếng thật to, Cao Trạm Vân đi theo sau dịu dàng giúp con gái mang cặp ra ngoài treo lên, buổi chiều anh phải đi làm, bây giờ vừa tan ca nên nhân tiện đón con gái về. 

Hạ Diệu Diệu thấy anh đi ra, nên cô bưng một món mặn và một món canh đặt lên bàn ăn, pizza thì cô canh thời gian rồi hâm nóng trong lò vi sóng cho con gái ăn, Tiểu Ngư cũng bận rộn nấu ăn, vừa đi lấy bát đũa, tuy nhà bếp có thể mượn dùng, nhưng dụng cụ ăn nên dùng của mình thì tốt hơn: “Thượng Thương mẹ nói với con này, rửa tay chưa mà ăn đấy.” 

“Con dùng giấy lót mà.” Miệng Thượng Thượng đang chứa đầy salad bơ, nhai vô cùng vui vẻ, còn rất đắc ý giơ túi giấy lên. 

Hạ Diệu Diệu nghe xong thì trừng mắt nhìn cô bé tự cho mình là thông minh, thò đầu nhìn ra hướng phòng khách một cái, kéo con gái qua, thần bí nói: “Đây là ba mua cho con.” 

“Ba?! Sao con không nhìn thấy?” Cô bé sẽ lén xin thêm một ly nước ép hoa quả, lại cắn một miếng, tôm tươi thật là ngon. 

“Không phải là ba Cao, mà là ba ruột của con, ba biết Thượng Thượng nhà chúng ta thích ăn nên đặc biệt mua cho Thượng Thượng, có phải rất ngon không, con có vui không.” Cô véo gương mặt mũm mĩm đang mỉm cười của con gái: “Có vui không nào?” 

Haiza, thổi tùy vậy 

Nhưng mà, ba: “Là ba nào?” “Chính là ba của Thượng Thượng, nhưng chúng ta không được nói với ba Cao, ba Cao mà biết sẽ ghen đấy.” 

Ơ: Thượng Thượng nghe xong liền trừng to mắt nhìn mẹ một hồi, sau đó lập tức ôm pizza lên chạy ra phòng khách: “Ba! Ba ơi! Mau nhìn pizza của một người ba khác mua cho con này! Mẹ không cho con nói với ba!” 

Chết tiệt, đứa con gái bán đứng mẹ này 

Cao Trạm Vân ngạc nhiên nhìn sang Diệu Diệu đang chạy đuổi theo phía sau: Đừng nói cho anh biết? 

Hạ Diệu Diệu trợn mắt, trở vào nhà bếp bưng thức ăn tối ra 

Bà ngoại nói rồi, ba không phải là người tốt, có chuyện gì cũng phải nói cho ba Cao biết, không được để cho ba Cao buồn, ba Cao mới là người đối xử tốt với mẹ và cô bé. 

Thượng Thượng khí phách hào hùng vỗ lên vai ba Cao rồi nói: “Yên tâm đi ba, con sẽ đứng về phía của ba, dù con có ăn pizza do ba kia mua thì người ba mà còn thương nhất vẫn là ba Cao.” Cô bé lại cắn một miếng, thơm thơm, giòn giòn! 

Nhưng mà, haiz, mua pizza cho con bé thì nhất định có ý đồ khác, định lừa con bé đi, không có cửa đâu: “Con sẽ không cho ba kia đạt được ý đồ, con là Thượng Thượng ngoan của ba và mẹ.” Cô bé cắn một miếng, lại cắn một miếng, nên ăn thì vẫn nên ăn. 

Hạ Diệu Diệu để bát đũa lên bàn ăn: “Tốt cái gì mà tốt! Ăn cho mập lên thì đáng đời!” 

Cao Trạm Vân nghe xong thì liếc Diệu Diệu một cái, vui vẻ bế con gái lên: “Đúng, Thượng Thượng của chúng ta là Thượng Thượng ngoan của ba và mẹ.” 

Hạ Thượng Thượng giơ bàn tay chỗ nào cũng dính sốt pizza lên, cười vô cùng vui vẻ. 

Hạ Diệu Diệu vốn dĩ không biết nên phản ứng sao với con gái đang tỏ vẻ đáng yêu, nhưng vài giây sau lại có một sự nghi hoặc kỳ lạ, con bé làm sao thế? Lúc trước con bé rất thích nghe nói được ba tặng cho cô bé thứ gì đó, lại tặng cho cô bé thứ gì đó, sao lúc nãy mở miệng ra nói lại có gì đó không đúng: “Thượng Thượng, lại đây.” Hạ Diệu Diệu cầm lấy tạp dề. 

Tiểu Thượng Thượng lập tức thấy hơi chột dạ, lúc nãy dường như mẹ không cho cô bé kể với ba Cao, cô bé thấy mẹ đi qua vội vàng giải thích: “Sau này con không nói nữa, thật đó.” 

“Chẳng quan tâm chuyện con nói là thật hay giả, qua đây, mẹ hỏi con một chuyện.” Hôm nay cô làm vậy là vì cảm thấy sẽ có một ngày Hà Mộc An biết được sự tồn tại của Thượng Thượng, với con người của Hà Mộc An, có lẽ anh không thể xem như chưa từng sinh ra cô bé, nên cô muốn Thượng Thượng dần dần làm quen với Hà Mộc An, lỡ có một ngày.. 

Thượng Thượng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. 

Chỉ có một cái pizza nhỏ xíu, nhưng thật sự là do Hà Mộc An mua 

Đó cũng là nguyên nhân khiến cô muốn mang về 

Thượng Thượng nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của mẹ, cô bé có chút sợ hãi, sau cùng vẫn ôm lấy cổ ba, bảo ba đi lại gần chỗ mẹ một chút, không đợi mẹ mở miệng, cô bé đã hứa trước: “Sau này con không dám nữa.” 

Hạ Diệu Diệu mỉm cười nắm lấy cánh tay nhỏ của con gái: “Không có gì, nói thì cũng như nhau, nhưng mà ba, mẹ và cả một người ba khác cũng rất thương Thượng Thượng, sao Thượng Thượng lại đột nhiên không thích người ba kia nữa.” 

“Bà ngoại nói một người ba khác là kẻ xấu, là kẻ nói dối.” “Người ba kia sao lại là người xấu chứ, ba rất thương Thượng Thượng.” 

“Ba đương nhiên là người xấu rồi, chỉ biết nói tặng đồ cho con, mua đồ ăn cho con, nhưng con chưa từng gặp ba, ba là một kẻ nói dối, ba còn gạt cả mẹ, đó đều là những lời bà ngoại nói, ba thích đứa trẻ do người khác giúp ba sinh ra, ba không thích Thượng Thượng, ba chỉ tùy tiện hỏi đến Thượng Thượng thôi, chỉ có ba Cao là thật sự thích Thượng Thượng.” 

Cao Trạm Vân vội vàng gật đầu, cơ hội tốt như vậy không ra tay thì quá uổng phí. 

Hạ Diệu Diệu giơ chân ung dung hiên ngang đạp lên chân Cao Trạm Vân. 

Cao Trạm Vân nhe răng bảo đừng đạp nữa. 

Con bé ngốc, con biết cái gì là “sinh” không: “Thượng Thượng, người ba kia của con rất là bận, không phải...” “Haiza, pizza của ba sắp nguội rồi, phải ăn pizza thôi.” 

“Thượng Thượng, ba thật sự chỉ là vì...” 

“Con biết rồi, ba kia rất thương con, rất thương con, bây giờ con có thể yên lặng ngồi ăn pizza của ba kia mua cho con được không?” Hạ Diệu Diệu trừng to mắt, ném tạp dề lên người Cao Trạm Vân: “Ăn, ăn đi...” Cô không tin không trị được con! 

Cao Trạm Vân vội vàng để con gái xuống, gọi Tiểu Ngư đang từ trên lầu đi xuống dẫn con gái cùng đi ăn pizza, rồi kéo Diệu Diệu qua quầy bar bên cạnh: “Em vội vàng với nó làm gì, nó vẫn còn là một đứa trẻ, tính cách của bác gái thể nào chẳng lẽ em không biết, sau này chúng ta dạy dỗ nhiều một chút thì nó sẽ hiểu 

Còn phần em, sao đột nhiên nghĩ đến việc nói với Thượng Thương những chuyện này thể.” 

Hạ Diệu Diệu thở dài, đó là quyết định mà cô đưa ra sau khi đã suy nghĩ kỹ: “Không phải buổi sáng em nói với anh rồi à, em gặp anh ta, em cảm thấy chuyện này không thể giấu mãi được, chi bằng em nói ra sớm, để Thượng Thượng chuẩn bị sẵn tâm lý, đừng nghĩ nó không để ý đến, lần đầu tiên khi nó bị nói là không có ba, nó trở về khóc rất là lâu, trong lòng nó luôn để tâm chuyện người ba ra ngoài làm việc không để ý đến nó, em chỉ không ngờ rằng đến những lời như vậy mà mẹ em cũng nói được với con bé.” Sao lại nói với con bẻ như vậy, để trong lòng con bé có suy nghĩ đó. 

Điểm này Cao Trạm Vẫn có thể hiểu, lúc còn bé Thượng Thượng rất thích dựa vào anh, đặc biệt là sau khi gọi anh bằng ba, cô bé thường hay kéo anh đến chỗ các bạn mà giới thiệu: “Nhưng em có từng nghĩ, anh ta liệu có thích Thượng Thượng hay không, lỡ anh ta không thích Thượng Thượng, Thượng Thượng sẽ nghĩ thế nào 

Anh cảm thấy Thượng Thượng nên là người chủ động nhất trong chuyện này, điều đó không công bằng với Thượng Thượng.” Cao Trạm Vân nói xong thì sắc mặt nghiêm nghị nhìn cô. 

Hạ Diệu Diệu cúi đầu xuống, có lẽ là vậy. 

Cao Trạm Vẫn thấy vậy thì thở dài, xoa xoa đầu Diệu Diệu, anh tin vào sự phán đoán của Diệu Diệu: “Yên tâm đi, Thượng Thượng của chúng ta không phải là một đứa trẻ không hiểu chuyện, nếu người đó đối xử tốt với nó, nó có thể cảm nhận được...” 

“Em vốn cũng nghĩ như vậy, cũng không muốn để một cái bánh pizza có tác dụng mang tính quyết định gì cả.” “Tuy anh không muốn thừa nhận, nhưng máu mủ tình thâm, con bé nhất định sẽ chấp nhận người đó nhanh hơn là anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.