Đám Cưới Hào Môn

Chương 220: Thượng thượng và hà mộc an (6)



Chuyện này không cần làm anh hoảng hốt, anh chấp nhận Thượng Thượng không muốn nhận anh, oán anh, ầm ĩ với anh, nhưng cũng còn hơn cô bé vừa cười vừa nói ra cái sự thật làm cho anh không chốn dung thân. 

Thượng Thượng hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của người lớn, cười vô cùng vui vẻ, bởi vì lúc ba cô bé nói chuyện rất vui vẻ, sự vui vẻ lây lan nên Thượng Thượng cũng như vậy, nhưng ba hiểu sai rồi sao: “Không phải, không phải, là ba ruột, ba ruột.” 

“Đúng vậy.” Cao Trạm Vận cười mở cửa xe, không để ý, Thượng Thượng lúc lấy lòng anh thì lời nói tốt đẹp nào cũng sẽ nói ra: “Cũng đừng nghĩ sẽ được ăn kẹo.” “Không phải.” Thật mất mặt nha 

Cửa xe đang mở ra đột ngột bị đóng2sầm lại, Cao Trạm Vân bỗng cảm giác được sự nguy hiểm đang ập tới từ phía sau, bất giác quay đầu lại 

Hà Mộc An bình tĩnh đến lạnh lùng nhìn anh, trong dòng người qua lại, trông anh nổi bật hơn người, sự thù địch dũng mãnh đến bá đạo ập đến cao Trạm Vân 

Cao Trạm Vân thu lại nụ cười dịu dàng với con gái khi nãy, cũng dùng ánh mắt lạnh lùng tương tự nhìn anh: “Vị phụ huynh này, tôi hình như không quen biết anh.” “Ôm con gái của tôi chẳng lẽ không nên quen biết tôi.” Cao Trạm Vân đột nhiên trong tư thể phòng bị, lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mặt 

Hà Mộc An lạnh lùng nhìn anh ta, vô cùng để ý đến chuyện anh ta đang ôm con gái của anh 

Hạ Thượng Thượng không7hiểu gì, ôm lấy cổ ba Cao, đầu tựa vào vai ba an ủi, không biết vì sao ba lại căng thẳng như vậy: “Ba ruột của con, ba ruột.” Giọng điệu của cô bé có chút phản đối chính là cái loại không ai thèm” 

Cao Trạm Vân nhìn đối phương, ôm chặt con gái, đột nhiên cười kỳ quái 

Hà Mộc An trừng mắt nhìn anh ta, khí thể cao ngút trời 

Lúc này hai người đối diện với sự dịu dàng của Thượng Thượng, giương cung bạt kiếm, mang theo ánh mắt thăm dò áp bức chỉ có người lớn mới có, giống như hai con dã thú bất chấp sống chết tranh giành đại bàng. 

Nhưng Cao Trạm Vận có cần tranh giành với anh ta để làm mất giá hay không, anh tại sao phải tiếp nhận sự khiêu chiến của người lạ9một cách kỳ lạ như vậy, anh lập tức lấy lại tinh thần, trên mặt mang theo sự kiêu ngạo độ lượng của người trưởng thành, biểu cảm không nóng không lạnh: “Hoá ra là anh, xin lỗi vì chưa từng gặp anh, xin chào.” Cho dù có tỏ ra không để ý, nhưng anh vẫn âm thầm quan sát người này một lượt. 

Lúc đầu anh ở bên Diệu Diệu, từng nghĩ qua ba của Thượng Thượng là người như thế nào: Một tiểu tử không hiểu chuyện sáu năm trước? Một công tử nhà giàu ham ăn biếng làm luôn tự cho mình là đúng? Phần tử chuyên đi luồn cúi và cho rằng xã hội này đều là tiểu nhân? Sự từng trải khiến cho Cao Trạm Vân hiểu người đàn ông này không giống như sự miêu tả hời hợt của5Diệu Diệu, cũng vượt ra ngoài phạm vi suy đoán của anh. 

Nếu như nói sau khi Cao Trạm Vân gặp được người thật trước mặt, người mà trước kia là đối thủ của anh nhưng không cảm giác chấn động nào là không thể, anh ta mang đến cho người khác cảm giác vô cùng áp bức, khắp người đều là khí thế mạnh mẽ, hoàn toàn không cần giả dối khi xưng anh là độc tôn. 

Với địa vị xã hội hiện tại của Cao Trạm Vân, anh phần nào có thể biết người đàn ông này tuyệt đối không phải giống như người bán trái cây bình thường, cũng không phải làm nghề mà anh cho rằng không bằng nghề nghiệp hiện tại của anh, người đàn ông này không đơn giản, hoặc có thể nói người đàn ông trước kia của Diệu3Diệu không vô năng như anh từng nghĩ, hai người đối mặt với nhau, với thành tựu hiện tại của anh chỉ sợ không phải là đối thủ của đối phương 

Nhưng cho dù không phải thì thế nào! Anh chính là anh, tuổi tác cao hơn nhiều so với người trước mặt, có thể nói ăn muối nhiều hơn mấy năm anh ta sống cũng có thể quan niệm tình yêu tự nhiên sẽ không giống như những thiếu niên dễ dàng kích động mà tự làm xấu mặt, thắng thể hơn tuổi về mặt từng trải. 

Về mặt tình cảm không nhất thiết là ai ưu tú hơn ai, càng không phải là quy luật đào thải trong tự nhiên, người ưu tú trên thế gian này có rất nhiều, nếu phàm là tất cả những người đàn ông mà mình cho là ưu tú đều có thể cướp đi tình yêu của bạn, há không phải bạn muốn trở thành kẻ địch của nửa thế giới, tình cảm làm gì có nhiều những ước muốn nhảy bậc như vậy. 

Anh cùng Diệu Diệu đang tốt đẹp, người khác có tốt hay không không liên quan đến bọn họ 

Nhưng người này lại có quan hệ với Thượng Thượng, đứng ngang hàng ở đây giành quyền sở hữu Thượng Thượng với anh mà không chịu bất kỳ khiển trách gì, mặc dù làm người ta không vui, nhưng Cao Trạm Vân có được phong độ đó, càng có tấm lòng đó, cho nên hai tiếng “xin chào” hoàn toàn không mang theo mùi thuốc súng nào... 

Hà Mộc An nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, nhưng cũng không hoàn toàn đối địch, để tránh đối hương cho mình là phần tử cá biệt 

Trong một thời gian ngắn anh có thể phân tích ra, tình hình trước mắt thì anh không thể dùng thân phận là ba của Thượng Thượng, hay dùng thái độ của Thượng Thượng phủ đầu anh ta, ngược lại đối phương có thể dễ dàng dùng Thượng Thượng làm mất mặt anh! Nói càng nhiều càng làm lộ ra sự vụng về và mất mặt của anh 

Hà Mộc An tuyệt đối không muốn để cho người đàn ông trước mặt này cười chê mình, anh cố gắng nhẫn nhịn sự khó chịu nhìn anh ta một cái, anh ta cướp đi Diệu Diệu bây giờ còn muốn cướp đi con gái của anh, thật là không biết tốt xấu: “Thượng Thượng, con tan học rồi.” Hà Mộc An cười xoa đầu con gái. 

“Vâng.” Hạ Thượng Thượng không kiên nhẫn gật đầu, nhưng cũng không có ý không hợp tác 

“Vậy, Thượng Thượng ngày mai đi hỏi mẹ, có thể đi công viên giải trí chơi với ba hay không?” 

Cái đầu nhỏ của Thượng Thượng bỗng chốc ngẩng lên, vẫn chưa kịp gia tăng kiên trì không để ý đến anh, đã mở miệng nói: “Không cần đi học sao?” 

“Đúng, chỉ cần mẹ đồng ý, thì không đi học.” Giọng nói Hà Mộc An dịu dàng như gió. 

Cao Trạm Vân từ lúc nghe anh nói đã nhíu mày thật chặt, anh thích Thượng Thượng, đây tuyệt đối không phải là việc khiến người ta vui, lúc này không đợi Thượng Thượng nói tiếp, Cao Trạm Vân đã đi trước một bước nói với con gái: “Người bạn nhỏ, lại muốn trốn học phải không, nhưng Thượng Thượng của chúng ta đã lâu không đi trung tâm giải trí chơi rồi, nên đi chơi thôi, lần này chúng ta mang theo đồ ăn ngon gì nào, cánh gà hạt dẻ được không?” “Được ạ, được ạ,“ Hạ Thượng Thượng lập tức bị ba Cao thu hết sự chú ý: “Chúng ta còn phải mang theo cái ly con gấu và túi viền hoa, mang theo tấm thảm lông trải trên mặt đất vừa ngắm mây vừa ăn đồ ăn được không ạ.” “Được, được, đều nghe theo Thượng Thượng của chúng ta, tối nay về ba sẽ làm túi viền hoa cho tiểu bảo bối.” “Yeah! Ba là tốt nhất.” 

“Đương nhiên.” Nói xong anh cứng nhắc gạt tay đối phương ra, mở cửa bên ghế phụ, vừa nói vừa cười đặt con gái vào ghế, cưng chiều thắt dây an toàn, sau đó cẩn thận đóng cửa lại. 

Sau đó anh lạnh lùng nhìn người đàn ông với dáng vẻ xem thường kế bên: “Xin lỗi, Diệu Diệu không nói cho tôi biết là hôm nay anh sẽ đến đón con, tôi không thể nào giao cô bé cho anh, thật xin lỗi 

Ngoài ra, anh có thể không biết, Thượng Thượng lúc trước ở nhà bà ngoại rất ham chơi, chưa điều chỉnh kịp, năm ngày đi học thì muốn trốn học một ngày.” Cao Trạm Vân nhắc đến con gái, trên mặt hiện lên một chút ôn hoà hiếm hoi. 

Hà Mộc An mỉa mai nhìn anh ta diễn. 

“Tôi kiến nghị tốt nhất cho con bé đi học đều, thứ Bảy Chủ nhật thưởng cho con bé đi chơi, tôi biết anh thương con bé, nhưng giai đoạn hiện tại tốt nhất không nên độc đoán chấm dứt lịch học liên tục của con bé, như vậy đối với sự thích nghi môi trường mới của con bé không có lợi 

Nhưng tôi biết anh rất lâu không gặp con bé, rất nhớ nó, tôi có thể hiểu được, việc ngày hôm nay tôi sẽ nói với Diệu Diệu, nếu cô ấy đồng ý, tôi sẽ điện thoại cho anh, ngày mai anh có thể dẫn con bé ra ngoài chơi một ngày 

Việc của Hạ Tiểu Ngư cảm ơn anh, có cơ hội chúng ta sẽ cùng ngồi lại với nhau, tôi còn phải dắt Thượng Thượng đi siêu thị nữa, đi trước nhé.” 

Cao Trạm Vân vòng qua anh, phóng khoáng hơn thường ngày gấp ba lần ngồi vào vị trí tay lái, vừa nghe con gái ở một bên ríu rít vừa quay đầu xe, không chút lưu luyến lái xe rời đi 

Sắc mặt Hà Mộc An u tối, anh nhìn khung cảnh trước mắt, rất tốt, lấy điện thoại ra đi về phía bãi đậu xe, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng: “Đội cảnh sát giao thông phải không.. 

số xe XXXX, ghế phụ có một bé gái.. 

phí tổ cáo thì không cần.” 

Cao Trạm Vân bị giữ lại cũng không nói gì, tay đặt trên vô lăng, vẻ mặt trầm mặc, nghe cảnh sát giáo dục mất mấy phút, sau đó bình tĩnh đặt đứa bé ngồi ở vị trí phía sau, từ đầu đến cuối không hỏi sao cảnh sát giao thông lại đột nhiên “tích cực chấp pháp” như vậy. 

Ở nơi khác, Hà Mộc An đã dùng điện thoại gọi cho nhân vật then chốt mà Hạ Diệu Diệu gặp lần trước: Anh hôm nay nhất định phải dẫn con gái anh đi, tuyệt đối không thương lượng. 

Hạ Diệu Diệu nheo mắt nhìn ra bên ngoài, vô cùng đáng tiếc, lúc Hà Mộc An gọi điện thoại cho cô thì cô đã ra ngoài công ty, xe đã chạy trên đường rồi, kể bên một đồng nghiệp cũng không có, thật là ân hận, sớm biết như vậy cô đã đi theo nhóm rồi, lúc này cô đang do dự không biết có nên gọi thêm một hai đồng nghiệp tới ăn cùng hay không 

Nếu như vậy không biết có thể hiện quá rõ sự ung dung của bản thân hay không? 

Aiz, cô để tay trên bàn nghịch cái muỗng bên trên. 

Hà Mộc An tự nhiên nhìn theo hướng xoay của chiếc muỗng trên tay cô, bất giác cảm thấy rất nhiều thói quen của Thượng Thượng đều giống cô, giống như đúc, nhớ đến từng cử chỉ giống nhau giữa hai người, vẻ mặt Hà Mộc An lại ôn hoà đi một chút, việc làm thất đức cướp đi bạn gái của người khác, nếu làm không tốt sẽ bị oán, nếu làm tốt thì phải xem kỹ năng của từng người, phải suy tính lâu dài, tạm thời cứ thuận theo cô trước, bước đi đầu tiên phải chắc 

Anh muốn dắt con bé đi, còn phải cần người khác hỏi giúp anh sao, anh lại không phải không có miệng: “Anh hôm nay đi gặp Thượng Thượng rồi.” 

Hạ Diệu Diệu đang ung dung bỗng nhiên nhìn anh, cũng không kinh ngạc, sắc mặt nhàn nhạt nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ là không có được sự nhàn nhã như lúc nãy 

Việc có người sẽ nói với anh đã nằm trong dự liệu của cô, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, với địa vị của anh bây giờ, muốn giành quyền nuôi con với cô thật thật dễ dàng, Hạ Diệu Diệu nhìn món ăn trước mặt bỗng dưng không còn khẩu vị. 

Anh nên để cho cô ăn chút gì trước: “Cảm ơn em...” 

Hạ Diệu Diệu mím môi, cười không có thành ý: “Khách sáo quá, rảnh rỗi không biết làm gì nên sinh chơi thôi.” Trong lời nói hời hợt mang theo mùi thuốc súng, cố vất vả như vậy, xem con gái như bảo bối quý giá nhất mà trân trọng, đột nhiên bị người ta giành, dù sao cô cũng không nghĩ thông được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.