Đám Cưới Hào Môn

Chương 223: Hạ diệu diệu và hà mộc an (3)



Hạ Thượng Thượng vui cực kỳ, cô bé muốn chơi trò xem ra vô cùng kích thích, rất doạ người, rất khác biệt này, thật mong đợi quá! Cô bé lớn như vậy nhưng chưa được chơi bao giờ, mỗi lần đến mẹ đều không cho cô bé đến gần, ba Cao cũng không giúp cô bé, cuối cùng cũng được thoả nguyện rồi, aa.. 

thật mong đợi, thật mong đợi. 

Sự mong đợi của một mình bé là sự nỗ lực của rất nhiều người, tất cả hạng mục toàn bộ đều điều chỉnh tuyến đường, không đi qua những con đường giật mình đáng sợ nhất, sự dằn xóc của xe được điều chỉnh đến mức thấp nhất, tất cả người cùng chơi đều2đổi thành nhân viên, biện pháp an toàn được kiểm tra lại một lần nữa. 

Hạ Thượng Thượng nhảy nhót để mặc cho ba ôm ngồi vào trong hạng mục trò chơi chỉ dành cho người lớn, sau đó mang theo sự kích thích đúng với lứa tuổi của bé tim bắt đầu đập nhanh đến mức cao nhất. 

Cùng lúc đó, Cao Trạm Vân lật một quyển sách chuyên ngành, nhàn nhã ngồi ở cửa hàng ăn uống đối diện khu vui chơi, ánh sáng xuyên qua kính cửa sổ rơi vào trên cuốn sách cấp cứu nhi đồng được đóng gói buộc chỉ, ngoài cửa sổ, chiếc xe la hét của khu vui chơi chạy chậm gấp vạn lần bình thường, âm thanh kinh7hãi vang lên đột ngột làm thức tỉnh người đang xem sách, anh ngẩng nhẹ đầu lên, đột nhiên kinh ngạc nhìn chiếc xe mạo hiểm lướt qua với tốc độ không quá ba mươi dặm. 

Anh lờ mờ nhìn thấy bóng người bên trong, sách trong tay anh giữ nguyên vị trí ban đầu, qua một lát, người xem sách từ từ điều chỉnh ánh mắt, nhìn thấy tấm biển “Cảm ơn quý khách” ngoài cửa. 

Anh cuối cùng cũng phát giác ra ngày hôm nay không đúng lắm, 10:06 sáng, chính là giờ cao điểm của khu vui chơi này, bây giờ một người cũng không có, những nhân viên bán hàng náo nhiệt lúc trước đều không thấy đâu, đến cửa hàng ăn9được rất nhiều người ưa thích này cũng không thấy khách nào. 

Có việc gì thì cũng đã biết rõ rồi 

Đây là một người ba có sự nghiệp thành công, hay là một người rất có sức ảnh hưởng, bao toàn bộ khu vui chơi còn để cho một thiếu nhi chơi trò chơi không dành cho lứa tuổi chính là khái niệm về cấp bậc 

Hà Mộc An.. 

Hà Mộc An.. 

Cao Trạm Vân thưởng thức tách trà trên tay, cảm thấy cái tên này rất quen, đã nghe qua ở đâu rồi? 

Tam đường hội thẩm? Không, phải nên nói là toạ đàm cao cấp “động vì tình tha vì lý” 

Không giống mấy lần trước sếp chủ quản kiểm cô, lần này có rất nhiều nhân vật5tầm cỡ chỉ có thể gặp trong cuộc họp cuối năm. 

Xem ra vấn đề tài chính đàm phán rất thuận lợi, Mẫn Hàng và Hồng Đại đã đạt được thỏa thuận không thể nói, mà cô chính là “biểu hiện” của việc hai công ty giữ thể diện cho nhau. 

Hạ Diệu Diệu cũng không cảm thấy việc của mình đặc biệt nghiêm trọng nên thu hút sự chú ý như vậy, bọn họ cho dù cùng một mẹ với Hồng Đại cũng không tránh khỏi cạnh tranh, nếu không nhảy vọt há không phải là muốn làm ăn thua lỗ, cô tuyệt đối không phải là nhân viên trung thành của Mẫn Hàng, cũng không phải là thành ý mà Hồng Đại mà muốn3có cho bằng được. 

Nói thế nào đây, cô càng giống như là đối thủ mà hai bên không thể không gặp, một con dê góp mặt trong tiệc rượu, là một đĩa thức ăn được làm ra, đĩa thức ăn này không có ý nghĩa gì, nhưng nếu thiếu sẽ là cho bữa tiệc không đẹp mát. 

Còn về việc hai bên muốn nhân buổi tiệc này để nói về sự việc quan trong gì đó không liên quan gì đến chú dê, cùng lắm do người ăn tiệc kỹ tính, mới nghĩ tới việc giết cô tạo hình thức 

Đương nhiên để cho con dế cam nguyện lên bàn tiệc, họ cũng đã chuẩn bị một thanh dao bén, để chú dê chết lưu nhã, cam tâm tình nguyện cống hiến 

Phạm Tiểu xoay chiếc ghế, một tay cắt những chiếc móng ánh màu xanh lam, những lọn sóng biển dài tuỳ ý đậu trên bờ vai nuột nà của cô ấy, bờ môi đỏ mọng vô cùng hút mắt, một màu đỏ uỷ mị, không chút kiêng dè trong phòng họp nhỏ đong đưa toả ra hơi thở giống như đang tìm kiếm bạn tình. 

Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn đổ đệ ngoan một cái. 

Hạ Diệu Diệu nhất thời hiểu được ý tứ của cô ấy. 

Hạ Diệu Diệu cười với cô ấy, đã chấm sáu điểm cho buổi họp này, so với lần trước đến làm thuyết khách tốt hơn nhiều 

Chính là thế trận như vậy, cô ấy bị bại nhưng là bại nhưng vinh quang, giữ được thể diện. 

“Cô cũng xem như là nhân viên cũ của công ty, có vài lời tôi cũng không nói vòng vo, cô gửi văn bản luật sư cho Hồng Đại là quyền lợi cá nhân của cô, nên, chúng tôi sẽ không xen vào cũng không hỏi đến, việc của Hàn Tùng Song bị bại lộ trong công ty cô cũng đừng không nhận, nếu ai cũng dùng thủ đoạn, đây chính là việc của công ty, công ty không phải là nơi để các cô tiết lộ đời tư lẫn nhau, bản văn bản đó của cô cho dù có viết hay như thế nào, cũng không thể nào thay đổi được suy nghĩ dùng việc công trả thù riêng của các cô, chúng tôi ở trên gạt bỏ bài của cô, cô cũng đừng không vui, đây không phải nhắm vào mình cô, nếu như sau này ai cũng giống như các cô, bộ phận Tạp chí có phải nên đổi tên thành bộ phận xử nhau hay không? 

Nói rất hay, rất có đại nghĩa, rất có khí phách. 

Quản lý Phó thở dài: “Người trẻ làm việc cảm tính, Hàn Tùng Song phá bỏ quy tắc, Hồng Đại bao che cô ta, đã phá hoại nguyên tắc thì có nghĩ sau này ngựa quen đường cũ cũng là có lý, nhưng bản thân cô báo thù cũng là báo, công ty bọn họ đã có câu trả lời với cô rồi, hà tất phải tính toán nhiều như vậy.” 

Hạ Diệu Diệu cười: “Hồng Đại là nói giúp cho tôi? Hình như là họ nộp lên đề án không được hoan nghênh gì đó, phía trên mới tìm lý do cảnh cáo cô ta thì phải, cho dù không có văn bản luật sư kia của tôi cô ta cũng sẽ vì lý do khác mà bị đình chức, làm sao có thể tính là tôi thắng, có liên can gì đến tôi.” 

“Đồng chí Hạ! Xin đừng lấy suy nghĩ không vui của cô áp đặt bừa lên người khác! Phát sinh ra chuyện như vậy cô không vui là phải, nhưng cảnh cáo cũng cảnh cáo rồi, cô ấy cũng đã nhận sai, bây giờ đang bị đình chức giam lương, cô còn muốn thể nào!” 

“Lão Phó, nói chuyện kiểu gì vậy, biên tập Hạ tuổi còn trẻ, lại là vì con nên anh nói chuyện nhẫn nại với cô ấy.” Mặt đỏ mặt trắng gì đều hát hết rồi 

“Tiểu Hạ.” Người quản lý đông sự Tư Thậm lại bắt đầu nói: “Cô muốn đăng tôi rất hiểu, cũng không phải vì vấn đề tài chính hiện tại mà không cho cô trút giận, bảo vệ lợi ích của nhân viên chính là tôn chỉ của chúng tôi, nhưng hiện tại lúc này có chút đặc biệt, chúng ta phải vì đạo đức xã hội dẫn hướng dư luận, tổng cục tuyên truyền văn hoá còn bảo chúng tôi đi họp, bài của cô cũng là bên trên không cho đăng 

Nếu đã không cho đãng, hà tất không nhân cơ hội này cho Hồng Đại một ân tình, vừa thể hiện cô rộng lượng, lại không làm cho bản thân ở công ty trở nên khó coi, cô nói có đúng hay không?” 

Lời của đồng sự vừa nói xong, cánh cửa phòng họp đang đóng kín bỗng nhiên bị đẩy ra, cô gái non nớt đứng trước cửa đang ôm một sấp văn kiện, mặc một bộ đồ rất phù hợp khí chất của cô ấy, màu xanh xinh đẹp trẻ trung tô điểm cho cô không ít, giống như nai con vừa thức giấc làm cho người ta thương tiếc, nhưng chủ nhân của nó hoàn toàn không ý thức được như vậy, đối mặt với khắp phòng đều là những lão thành với khí thể áp bức, cô gái trẻ lúng túng nhìn mọi người ở đây, căng thẳng không thôi: “Tôi.. 

tôi...” 

Các thành viên Hội đồng quản trị đức cao vọng trọng nhìn cô một cái, cực kỳ giữ thể diện không để ý đến cô ta, nhưng những ai cần thận vẫn phát hiện ra bọn họ để trống một chỗ ngồi, chừa chỗ ngồi cho cô gái trẻ 

Phạm Tiếu mất hứng nhìn “đứa trẻ” đang đứng trước cửa, cũng không phải rất xinh đẹp, mà là non, đủ non, cho dù không xinh đẹp cũng không ảnh hưởng đến người khác 

Phạm Tiểu nhìn người bị thẩm vấn là Hạ Diệu Diệu: Chuyện gì vậy? 

Hạ Diệu Diệu nhìn Đàm Ngữ, cũng có chút kinh ngạc, cấp cao của Mẫn Hàng thực ra vô cùng cổ hủ, họ là những người sáng lập cũ, mang theo khí phách anh hùng không thức thời, có rất nhiều người lãnh đạo chính là sau một thâm căn cứ để 

Gừng càng già càng cay, nếu không sẽ không có việc lúc Hạ Diệu Diệu nhận chức, đã giao trách nhiệm phải đầu với Hồng Đại. 

Đám người già này ỷ đồng hiếp yếu, rất chú trọng lai lịch, nhìn Phạm Tiểu ngồi ở vị trí cuối cùng có thể đoán được, Hạ Diệu Diệu cũng là bị thẩm vấn" mới có cơ hội vào đây 

Không ngờ Đàm Ngữ không chỉ là Phó tổng mà còn vào được Hội đồng quản trị, xem ra là cố với lão Doãn xem thường cô ta rồi 

Hạ Diệu Diệu nhất thời không biết giải thích như thế nào với sư phụ về người này 

Phạm Tiểu càng hứng thú nhìn người mới đến 

Đàm Ngữ ngượng ngùng cười với những người đang ngồi đây, vòng qua Phạm Tiểu, ngồi trước Phạm Tiểu một vị trí 

Đàm Ngữ đến trễ, lý do đến trễ rất đơn giản, có bao nhiêu người nịnh nọt cô ta, thì có bấy nhiêu người không thích lý lịch của cô ta, vì vậy thời gian họp báo cho cô ta trễ mười phút, chính là chiêu này 

Người trong Hội đồng quản trị rất nhanh dời ánh mắt khỏi Đàm Ngữ, đối với cô gái có nhiều người nịnh nọt này, các lãnh đạo cao cấp trong Mẫn Hàng không thể không để ý đến 

Cùng lắm có một vài chuyện đã phát sinh, cũng chỉ có thể chịu đựng cho cô ta vào 

Người quyết sách xem trọng cô ta là tốt, dù sao bọn họ cũng lấy cái này để chia lợi nhuận 

Người lấy đó để chia lợi nhuận không ở đâu xa, đối với người vừa chịu cứng chịu mềm như Hạ Diệu Diệu mà nói, đó là do Hàn Tùng Song có lực, thuyết phục được cấp cao của Hồng Đại chịu xuống nước làm “cái người đó” của cô ta, vì vậy Hạ Diệu Diệu bắt buộc phải bị tóm, cứng không được thì mềm, nên mới có việc Phạm Tiểu từ Giai thị đến. 

Một lão tiên sinh tiếp tục nhìn Hạ Diệu Diệu: “Sự việc trước sau chúng tôi cũng đã nói với cô, không phải chúng tôi thiên vị ai, nếu có thiên vị cũng là thiên vị cô, cô xem hay là như thế này, để bọn họ làm chủ, trịnh trọng xin lỗi cô vì việc này, nếu trong lòng vẫn còn không vui, chúng ta liền đình chỉ chức vụ của cô ta, cô nói có được không.” 

Có được hay không không thể nói bừa, Phạm Tiểu đột nhiên cười: “Cát lão gia, lời này ông nói ra bảo đồ đệ của tôi phải trả lời thế nào, nếu nói không cần thì là không giữ thể diện cho ông, còn chấp nhận thì sao, đồ đệ của tôi trong lòng không vui, ông không phải đang làm khó cô ấy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.