*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.chưa bao giờ ngờ tới, bọn họ có thể kéo cô ta vào tình thế khó khăn này, có phải họ thấy cô ta cái gì cũng không biết nên đối xử thế nào cũng không sao, sao họ có thể làm vậy?
Sổ hội nghị dường như bị móng tay cô ta bấm quá chặt nên tạo thành những lỗ thủng
Cô ta thấy trong lòng mình trống trải, bên trong chẳng có gì, chỉ có cái mà tự cho mình là đúng.
Nhưng..
người khác dựa vào cái gì mà đổi xử với cô ta như thế? Cô ta cũng là người bị hại, đâu phải cô ta muốn là được, cô ta đã phải giải thích rất nhiều lần, là do mấy người đó đẩy cô ta đến bước đường hôm nay, cô ta đã làm sai điều gì,3rõ ràng cô ta chẳng làm gì cả, tại sao lại trở thành trò cười trong mắt người khác, thậm chí cô ta đã từng từ chối nhưng mấy người đó cơ bản không buông tha cô ta...
Cô ta chỉ là một người bình thường, khó khăn lắm mới có thể đậu đại học, không phải món đồ chơi mà chuyền tay nhau..
Bọn họ có bồi thường tiền cho cô không?
Số tiền đó là họ khăng khăng nhét cho cô ta, dẫn cô ta đi ra ngoài
Một đứa thực tập sinh nhỏ bé không có tiền đồ như cô ta thì có thể làm gì? Cô ta thậm chí còn không thể từ chối số tiền đó nữa..
Giọng nói trầm thấp bỗng vang lên cắt đứt dòng suy tư của cô ta
“Sao im lặng vậy? Có gì không0tiện nói sao? Bồi thường bao nhiêu tiền? Con gái tôi đã làm gì mà phải bồi thường hay là các người làm gì để phải bồi thường cho con gái tôi? Các vị cứ nói, tôi tuyệt không bao che.”
Con gái anh ta..
Con gái anh ta..
“Ngài Hà, nhất định có hiểu lầm gì đó...” Cát lão gia miễn cưỡng chống đỡ
Để duy trì thể diện, ông ta cố gắng áp chế uy lực của anh, đem mọi chuyện nói hết một lần
Cường điệu chuyện này lên chẳng liên quan gì đến họ, cũng đúng thật là “chẳng” liên quan gì, như vậy mới có thể duy trì tiếng nói dưới ánh mắt của Hà Mộc An.
Cát lão gia cho rằng họ không có liên quan gì cả cho nên ông ta bất giác đứng thẳng dậy, đúng5là vốn dĩ họ không có làm chuyện gì thật: “Chúng tôi hoàn toàn không biết gì cả, không biết Hồng Đại sao lại phát điên lên mà ra tay với con gái của anh.” Ông ta đẩy mọi chuyện sang cho đối thủ trong nháy mắt: “Quả thật là vô pháp vô thiên, ngài Hà nhất định không thể để những người làm loạn thiên hạ này có được kết cục tốt
Cách làm lâu nay của giới truyền thông bị đám người này hủy hoại cả.” Ông ta còn không quên xát muối thêm vào đối thủ cũ.
“Cho nên các người muốn đưa ra cái giá một triệu để chứng minh tính cách con gái tôi có thiếu sót.” Không mảy may nhắc đến nguyên nhân sự việc, Hà Mộc An cứ như thế mà nhìn người4đang nói chuyện.
Cát lão gia lập tức toát mồ hôi, một..
một triệu à..
là số tiền ông ta đề xuất, những người làm sai đâu phải họ, họ thật sự không nên gánh tai bay vạ gió này: “Ngài Hà...” Anh phải hỏi vào nội dung vấn đề chứ? Không nên chỉ nhắm vào cái “kết quả” thôi.
“Một triệu quá nhiều rồi?”
Cát lão gia suýt ngất, những nếp gấp trong lòng bàn tay đểu ướt đẫm mồ hôi
Ông ta run run khóe miệng, da thịt run lên bần bật, ngài Hà không hỏi nội dung mà chỉ nhắm vào một triệu này, mà một triệu này đúng là do họ đề ra, sự thật không thể bao biện: “Không..
phải, không phải đâu, Ngài Hà, chúng tôi tuyệt đối không có ý đó!” Cát lão gia lờ mờ hiểu tại9sao bao nhiêu người không tiếc sĩ diện để lấy lòng anh, không có người trung gian nói chuyện với anh, áp lực là quá lớn: “Ngài Hà...” Hà Mộc An bình thản nhìn ông ta.
Trong phút chốc, Cát lão gia cảm thấy áp lực gia tăng gấp bội, cái miệng giảo hoạt của ông ta bỗng co quắp lại, chỉ có thể: “Tôi..
Tôi không ngờ đây là con gái của anh.” “Là con gái của ai không quan trọng.” Khí thế ngạo nghễ, ngữ khí âm trầm.
Cát lão gia cảm thấy tim mình như ngừng đập, không thể bao biện được nữa, phải nhận lỗi luôn thôi: “Phải, phải, phải, là do chúng tôi đã quá cao ngạo, làm việc không đúng, không nên không suy xét đến cảm nhận của gia đình đứa trẻ, bao nhiêu tiền cũng không thể mua được danh dự của đứa trẻ, chúng nhất định sẽ kiểm điểm lại, mời ngài Hà giám sát, chúng tôi lập tức lập ra một phương án để biên tập Hạ nhận một câu trả lời thỏa đáng, nội dung đề xuất của biên tập Hạ tuần trước cũng rất tốt rồi, Hạ...”
Hà Mộc An giơ tay: “Nói đến chuyện một triệu đi...”
Cát lão gia nghe vậy suýt nữa thì nghẹn chết, thằng ngốc cũng nghe hiểu, ngài Hà không vui vì có người muốn ra giá để bình phẩm con gái anh nên anh muốn đem nỗi giận này trút lên người đã tuyên bố, ngài Hà rõ ràng là muốn gây chuyện, một triệu muốn khinh thường Hạ Diệu Diệu là đủ rồi nhưng khinh thường con gái của ngài Hà thì quá viển vông, muốn nhổ răng cọp thì tìm cái hổ nào to để nhảy còn tốt hơn: “Ngài..
Ngài...”
“Con gái tôi rất nghe lời, bình thường cũng rất ngoan, một triệu ít rồi.” Hà Mộc An dịu dàng nhìn con gái đang say ngủ, ánh mắt ấm áp tình phụ tử
Cả phòng hội nghị lập tức yên tĩnh
Không phải ít rồi là để ám chỉ bọn họ đã ăn gan hùm mật gấu nên mới dám dùng tiền để bình phẩm con gái nhà người ta sao?
“Mấy vị lớn tuổi bàn bạc ra con số một triệu trong cái thời tiết bức bối này mà không bị trúng nắng thì thật vất vả quá.” Bởi vì con gái đang ngủ, giọng nói Hà Mộc An nhỏ hơn bình thường
Người đứng đầu như Cát lão gia thật muốn chết mất, mới đầu xuân mà đi đâu cho bị “trúng nắng”, cho đến bây giờ ngài Hà căn bản không muốn cùng họ bàn bạc nguyên nhân thực chất gây ra vấn đề liên quan đến đứa trẻ, cũng không đề cập đến lá thư của luật sư, ba câu hỏi đều không rời khỏi chuyện một triệu, khiến họ muốn giảo biện rằng họ không liên quan cũng không được.
Thậm chí họ còn không thể chửi bới Hồng Đại, không thể hùa theo Hà tổng mà nói con gái Hà tổng rất ngoan, chỉ là do Hồng Đại viết bậy bạ, bởi vì cuối cùng ngài Hà vẫn muốn nhắm đến số tiền, là một triệu!
Cả phòng hội nghị yên tĩnh lạ thường nhưng trong đó chỉ có Phạm Tiếu là người duy nhất không chịu ảnh hưởng bởi luồng sát khí của ngài Hà
Trong phạm vi phóng xạ của người đàn ông này, cô cũng bất giác ngồi thẳng lên, nhìn không chớp mắt.
“Không có gì muốn nói? Một triệu là giá cao nhất của các người?”
Trong không khí trầm lặng đó, không ai nhìn thấy Đàm Ngữ cả
Ngay lúc này, không ai cảm thấy cô ta có tác dụng gì.
Tuy không biết có “hiểu lầm” gì không mà khiến cô ta có thể thăng tiến đến ngày hôm nay nhưng rõ ràng gu thẩm mỹ của ngài Hà cũng vẫn không thay đổi
Từ khi bước chân vào phòng, anh chưa từng nhìn cô ta lấy một cái, cô ta đơn thuần chỉ là “nhầm lẫn”!
Đàm Ngữ rõ ràng cảm nhận được sự bài xích của mọi người, cô ta lúng ta lúng lúng ngồi ở góc phòng, vừa định nhân cơ hội nói gì đó, dù cho không thể ổn định được một số chuyện nhưng cũng có thể nhận ra một ít thứ
Tuy nhiên xung quanh không ai cho cô ta một cơ hội
Thật sự phải ngồi trước người đàn ông này mới hiểu được lý do vì sao những người này, từng người từng người lại muốn cô ta đi con đường đó.
“Nếu các người đã suy nghĩ kỹ chuyện bồi thường.” Giọng Hà Mộc An vang lên: “Theo cách nhìn của các người, tôi, với tư cách là ba của đứa trẻ sẽ phát biểu ý kiến: Không chấp nhận.”
A, aa, Cát lão gia cảm thấy vận hạn của ông ta năm nay bất lợi quá nên mới dấn thân vào chuyện này
Nếu sớm biết kết quả như bây giờ, dù lão Thạch có hứa hẹn gì đi nữa ông ta cũng không dính líu đến số tiền này, quả đúng thật là không những dẫn ôn thần vào nhà mà còn có khả năng phải chắp tay nhượng bộ chuyện tiêu diệt Hồng Đại, quả thật là nhảm nhí: “Tôi..
chúng tôi không biết đó là con gái của anh, nếu biết thì sẽ...”
“Lấy mức giá này làm giá sàn đi.” Cát lão gia câm nín, lủi thủi lùi về sau, càng giảo biện càng bất lợi, hơn nữa trước bao nhiêu người có mặt ở đây, lấy gì mà lừa được anh, ông ta cũng đâu phải là người cầm đầu cũng đâu phải một mình ông ta bị chú ý đến.
Hà Mộc An cũng không gấp, con gái anh cần yên tĩnh để ngủ nên chẳng có gì không tốt, nhưng chuyện giá cả phải nói cho rõ ràng.
Trong bầu không khí yên tĩnh quỷ dị, máy lạnh trung tâm dường như không còn tác dụng nữa, gió thổi dữ dội vài phút, ngoài trời u ám, từng cơn gió lạnh quấn lấy thân người làm bầu không khí càng u ám hơn
Tên khốn kiếp nào đề xuất một triệu? Ban đổng sự khốn kiếp!
Trời chạng vạng tối, mây đen không chịu nổi sức nặng hơi nước, bỗng nhiên trời đổ cơn mưa to, tòa nhà vẫn đứng yên mình như quả chuối tây trong cơn mưa gió, mặc cho bên ngoài gió mưa cuồng loạn, bên dưới tấm vách sắt che công ty, nhà nhà thắp đèn trong đêm tối, chắc đã đến giờ cơm, nên làm gì thì làm nấy.
Cơn mưa lớn trút nước như thác, dòng nước cuồn cuộn chảy như thiên binh vạn mã
Nước mưa trên đường như sống như suối, bầu không khí đen tối bao trùm, cộng thêm sấm sét, cảnh tượng giống như ai đó đang giận dữ, nổi trận lôi đình.
Nhưng đối với người đang sinh sống trong một tòa thành an toàn mà nói, dù có như vậy thì chó sủa ngay nhà sát vách cũng chẳng có tác dụng gì
Trong phòng khách, Thượng Thượng mặc quần áo, nằm sấp, vui vẻ đẩy xe đồ chơi trên sàn nhà, bên cạnh là đủ các loại thú bông, mô hình lung tung, làm người ta rất có hứng thú chơi nhà chòi
Cao Trạm Vân tự rót một tách trà rồi ngồi xuống một góc của quầy bar
Anh cầm theo một quyển sách, vừa giờ đọc, vừa trông chừng con gái
“Con trước..
là thế này, tút tút tút tút...” “Tiếng xe buýt không phải thế này.” Giọng nói trầm khàn vang lên trong phòng khách, nhưng lại có tiếng vang xa xa, chiếm hết trí thông minh của Hạ Thượng Thượng.
“Chính là thế này đây.”
Trên màn hình cách đó khoảng chừng năm mươi mét, Hà Mộc An đang ngồi xổm trong phòng khách, trong tay cầm một chiếc xe lửa đồ chơi khác
Anh làm tiếng còi hơi để thị phạm cho cô bé biết âm thanh của xe lửa, rất chân thật hoặc có thể nói tiếng còi xe lửa thật sự vang lên trong sự ấm áp của gia đình.
“Ha ha.” Hạ Thượng Thượng ngừng lại, nhìn chiếc xe lửa thần kỳ trên tay đối phương trong ánh sáng tím, bất giác cô bé chìa tay ra, cánh tay xuyên qua bóng người hư ảo nhưng chẳng bắt được cái gì
Cô bé chu miệng, bực mình xoay người lại sắp xếp đám đồ chơi tội nghiệp của mình.
Hà Mộc An thấy vậy thì nhanh miệng: “Ngày mai ba mang qua cho con, còn có một chiếc địa hình nữa, được không? Con xem, còn có vô lăng nữa này.” Do phải xử lý trăm công việc nên Hà Mộc An ấn nút trên xe, cửa mui xe mở ra, để lộ từng chi tiết bên trong, sau khi bấm nút lái tự động, chiếc xe đua chạy chậm lại rì rì.
Hạ Thượng Thượng thấy vậy, lập tức vứt hết mọi ân oán sang một bên, lên tinh thần, nhớ ra còn phải xem gì đấy
Bốp! Lại xuyên qua màn hình nhào xuống sàn.
Hà Mộc An che mặt nhìn cô bé: “Ngã còn đau không?” Hạ Thượng Thượng không vui ngồi thẳng dậy: “Vẫn khỏe.” Ánh mắt cô bé sáng ngời nhìn chằm chằm vào chiếc xe xinh đẹp đang chạy trên đường lớn: “Cho con thật sao?” “Ừ, ba không chơi nữa.” Thượng Thượng đột nhiên mỉm cười: “Cảm ơn ba ruột.”
Hà Mộc An không kịp phòng vệ trước nụ cười của cô bé, khóe miệng anh cũng khẽ giật nhẹ theo: “Con thích là được.”