Đám Cưới Hào Môn

Chương 228: Lắng nghe thành ý của cô ta



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người này còn khá trẻ, Hàn Tùng Song cảm thấy hơi hưng phấn, tay chân khẽ run, đây là người Thạch Quốc Cường dự định sẽ tiến cử cô ta sao? Không ngờ cô ta có thể gặp được anh.

Hàn Tùng Song bất giác đứng thẳng người, biểu hiện trạng thái tốt nhất của mình

Cô ta không phải dạng người tự luyến đến độ tự tin nhan sắc mình có thể làm mê đảo ngàn vạn người, mặc dù có thể bỏ đi hư ảo anh có thể sẽ yêu cô ta, nhưng chỉ cần dựa vào một điểm duy nhất là cô ta đã từng gặp ngài Hà thì cũng có thể khiến tương lai của cô ta sau này có thêm địa vị, lời nói có sức nặng3hơn, để xem sau này còn ai dám ghét bỏ cô ta.

Thạch Quốc Cường đã mở lời: “Vị này là Hàn Tùng Song, Hàn Tùng Song, đây là...”

“Ngài Hà, chào anh...” Hàn Tùng Song vô cùng kỳ vọng, tương lai của cô ta, con đường của cô ta, mọi thứ đều rất thuận lợi, cô ta dường như đã nhìn thấy ánh sáng.

Thạch Quốc Cường có chút nhíu mày, trong mắt ông ta không có sự vui mừng như Hàn Tùng Song, dù thật sự họ không xác minh mà đã đăng báo thì sự thất trách đó cũng không cần ngại Hà phải ra mặt, ngay cả tư cách kinh động đến Vinh tiên sinh, ông ta còn không có mà

Nhưng ngài Hà lại đến đây, anh còn điểm0danh muốn gặp Hàn Tùng Song, chuyện này khó làm người ta tin được, dù có nhìn ở khía cạnh nào thì đây cũng không phải là chuyện tốt.

Sau một hồi suy nghĩ, Hà Mộc An hoàn hồn trở lại, có thời gian anh chưa từng đến Hồng Đại, trên đường đến ban nãy, anh không thể đến bộ phận nào cả, ngay cả nơi quen thuộc nhất, anh cũng không thể đến nhiều hơn, nhưng cho dù là vậy, chỉ cần gần đến nơi này, anh hình như có thể nhìn thấy hình dáng của một người thiếu niên đi trên hành lang kính như một kẻ ngốc của nhiều năm về trước.

Vận đổi sao dời, anh cũng không tin người đã từng làm những chuyện như thế là5mình, hình như chưa từng có một chiến lược gia nào đó đã nói, chiến đấu một mình là ngốc

“Ngài Hà...” Hà Mộc An lườm cô ta, ánh mắt sắc nhọn như muốn đâm thủng da.

Hàn Tùng Song hơi sững sờ: “Ngài..

Ngài.” Vinh lão tam trợn tròng mắt, Hà Hà cái gì!

Giọng nói Hà Mộc An không nhanh cũng không chậm, những ký ức vừa mơ hồ nhớ lại đã hoàn toàn tan biến: “Cô Hàn có viết rất tốt, vừa mở đầu đã chọn ngay một đề tài tốt

Không biết con mắt nào của cô Hàn cảm thấy con gái tôi có khuynh hướng bạo lực, không thể quản giáo, tính cách có vấn để vậy?”

Hàn Tùng Song nghe vậy mới lục lại ký ức mơ hồ từ trong4lời nói của ngài Hà.

Vinh lão tam lập tức trở nên kinh hãi nhìn sang ngài Hà, ngài Hà vừa nói “con gái anh ta“...

Thạch Quốc Cường cũng nhìn sang ngài Hà, dự cảm lúc nãy đã thành sự thật, tuyệt đối không phải là ảo giác.

“Cô Hàn không có gì muốn nói sao?” Hà Mộc An đẩy tờ báo trên bàn đến gần cô ta hơn, ngữ khí sắc bén: “Hạ Linh là con gái tôi, cô Hàn canh góc chụp tốt thế cũng không lạ gì, cho hỏi cô Hàn dựa vào cái gì mà nói con gái tôi cần giáo dục lại?” Ba chữ cuối thốt ra vô cùng nặng nề.

Hàn Tùng Song lập tức như tỉnh lại sau cơn mơ, nỗi căng thẳng kích động trước9đây đã trở thành sự mơ hồ, hoa mắt, chóng mặt: “Tôi..

Tôi..

Con gái..

con gái anh...” Sao lại thành con gái của ngài Hà! Cô ta thậm chí còn không biết con gái của ngài Hà là ai!

Gương mặt Hà Mộc An đã lạnh, giọng nói càng lạnh hơn: “Cô đã nhận được thư luật sư của cô Hạ, đến nay Hồng Đại cũng chưa đưa ra lời giải thích nào, cho nên tôi phải đến đây để hỏi xem.” Trong đầu Thạch Quốc Cường chỉ còn hai chữ: Hỏi xem

Hàn Tùng Song lập tức luống cuống, cật lực mong muốn thoát khỏi tình trạng đột ngột bị khống chế này: “Tôi..

Tôi không biết, tôi đã bị đình chức rồi..

Tôi thật sự không biết gì cả, tôi...”

“Cô Hàn cũng không nên vơ đũa cả nắm chứ, theo tôi được biết, hôm đó không có người nào bảo cô làm đề tài này cả, cô Hàn cũng không phải vì đề tài này mà đi phỏng vấn, nhưng cô lại mang về đề án mua một tặng một như thế cho con gái tôi, cô làm tôi suy nghĩ rất nhiều, cô Hàn cảm thấy Tập đoàn Hòa Mộc tôi có chỗ nào không phải với cô hay là Phi Diệu khiến cô chịu uất ức nên cô phải làm vậy?”

“Không, không phải..

Tôi, tôi không biết...” Tôi không biết gì cả, cô ta có cảm giác kích động khi đột ngột giẫm phải mìn

“Không biết viết gì à?” Hà Mộc An tiếp lời giúp cô ta: “Cô Hàn nếu đã không mang theo não thì sao còn muốn ra ngoài, vượt ngàn dặm xa xôi chỉ theo một tin tức như thế, cứ hết lần này đến lần khác xuất hiện, khiến người ta không chú ý cũng khó, cô Hàn có dụng ý gì vậy?”

Hàn Tùng Song bị hù dọa đến nỗi tay chân lạnh ngắt: “Tôi không có, tôi chỉ là, chỉ là...”

“Nghe tin cô Hàn cũng đã mời luật sư, nói mình đã bị gỡ bài báo, muốn hòa giải ngoài tòa?”

Hàn Tùng Song ngơ ngác gật đầu.

“Tôi đến để nghe thành ý hòa giải của cô Hàn, cô muốn vào tù mấy năm hay là cô muốn tôi tiễn cổ vào tù mấy năm?” Hàn Tùng Song kinh hoàng nhìn sang Thạch Quốc Cường.

Thạch Quốc Cường vẫn chưa hoàn hồn

Không thể tin được, ông ta muốn lật giở tờ báo ra xem tỉ mỉ đứa nhỏ đăng trên bài báo, cố gắng nhìn xem cô bé có điểm nào giống ngài Hà, vậy mà tới bây giờ ông ta không biết ngài Hà có con gái? Cô bé đó lại là con gái của ngài Hà! Vinh lão tam rất muốn giật lấy tờ báo như Thạch Quốc Cường nhưng không dám đưa tay, mắt ông ta cứ đưa lên đưa xuống, hận không thể nhìn thấu tỉ mỉ được tờ báo đó.

Hàn Tùng Song bị dọa đến hốt hoảng, cô ta dường như đã nhìn thấy tương lai của mình, nỗi sợ hãi bao trùm lấy cô ta, con đường sau này của cô ta, cô..

cô ta lại đắc tội với ngài Hà..

Cô ta vốn không ngờ..

Cô ta vốn không ngờ: “Tôi..

Không phải tôi, tôi...” Cô ta vội vã tìm một lý do, hay là nói không phải là mình, hay là...

Cô ta ta cũng không biết mình muốn thế nào

Cô ta không thể cứ thế mà tiêu tùng được, cô ta không biết gì cả, thật sự không biết gì hết, Hà Mộc An không thể phán cô ta có tội, không thể tuyệt đường sống của cô ta, cô ta không có tội!

Hàn Tùng Song như chó cùng rứt giậu, vội vã khai Hạ Diệu Diệu không biết liêm sỉ, khuôn mặt gần như méo mó; “Không phải lỗi của tôi, là Hạ...”

“Chuyện ân oán cá nhân thì bỏ qua đi

Có phải vì cô mà bạn trai cô, tình yêu của cô cũng nhúng thêm một tay kéo con gái tôi xuống, có phải có gì đó không thỏa đáng không?” Hàn Tùng Song kinh hãi, loạng choạng lùi về sau: “Anh biết sao!”

“Không khó để điều tra, lợi dụng của công, Tổng Giám đốc Thạch dùng người rất có tầm nhìn xa.” Thạch Quốc Cường lập tức cảm thấy chết đứng: “Ngài Hà, chuyện này là lỗi của chúng tôi

Chuyện bài báo thiếu sự thật, công ty nhận trách nhiệm giám sát không nghiêm, xin Tổng Giám đốc Hà cho chúng tôi thêm một cơ hội.”

Hàn Tùng Song cũng nhanh chóng nhận sai: “Xin Ngài Hà cho chúng tôi thêm một cơ hội.”

Hà Mộc An nhìn bọn họ

Vinh lão tam cũng nhìn bọn họ, đã dám hạ thủ lại còn xin thêm cơ hội, can đảm lắm

Vinh lão tam cố gắng nhìn lướt qua dáng vẻ đứa trẻ trên tờ báo

Tuy chỉ là nhìn lướt nhưng có thể thấy bộ dạng nhếch nhác của đứa trẻ, đôi mắt nhỏ có chút oán trách.

Kết hợp bài văn và hình ảnh lại, không thể không nói rất có giá trị nghệ thuật”, người trong này là con gái của ngài Hà sao? Không đúng! Ngài Hà có con khi nào? Sao Vinh lão tam nhìn thấy không giống

Nếu là thật thì ngài Hà không nuôi con gái kỹ lưỡng rồi.

Hay đây là phong cách của ngài Hà

Nếu đúng thì phong cách này tương đối độc đáo

Hà Mộc An không nhìn Hàn Tùng Song mà quay sang Thạch Quốc Cường: “Thạch Quốc Cường, ông làm ở đây bao nhiêu năm rồi?”

“Nếu không tính đến khoảng thời gian ở Hồng Đại thì cũng sắp ba mươi năm rồi.” Thạch Quốc Cường đột nhiên có dự cảm không lành

Hàn Tùng Song cũng cảm nhận được

Cô ta đã động đến con gái của ngài Hà, ngài Hà làm sao dễ dàng bỏ qua cho cô ta

Cô ta không ngờ con gái của con tiện nhân đó lại là, lại là..

nhất định là người phụ nữ đó gài bẫy cô ta, muốn chơi cô ta.

“Làm nhiều năm vậy mà, đôi mắt đã không còn quan sát được nữa cũng là điều khó tránh

Ông nên đến tầng thấp hơn làm, tìm lại cảm giác ban đầu của mình, tôi luyện lại độ nhạy cảm, đây cũng là sự bồi dưỡng mà công ty dành cho ông.”

Vinh lão tam lườm Thạch Quốc Cường, trong lòng vui mừng, như vậy là ông ta đã bị lưu đày vĩnh viễn rồi, đuổi thẳng thì có lợi cho ông quá, khiến ông bị mất mặt, chịu sự cực khổ của người ở cấp thấp, để bạn chẳng ra gì đó lột da, bỏ thêm mớ rau xào nấu lên thì mới đáng với những gì ông ta không ngại cực khổ bao che.

Huống chi bị giáng chức ở cái tuổi này, chỉ cần không ngốc cũng hiểu rõ ông ta không thể nào có cơ hội đồng sơn tái khởi được.

“Ngài Hà, là do tôi quản lý không nghiêm, quản giáo bất lực

Tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này, nhất định không để ngài Hà...”

“Không cần thiết, ông đã khiến tôi thất vọng rồi

Để tôi phải đứng đây xử lý chuyện của nhân viên nên xử lý, cái giá quá lớn.”

Hàn Tùng Song sợ hãi nhìn Thạch Quốc Cường rồi lại nhìn ngài Hà, cô ta không dám tin, ngài Hà muốn động đến Thạch Quốc Cường, sao mà được? Nếu Thạch Quốc Cường không ở tầng lớp cao cấp của Hồng Đại thì ai sẽ chống lưng cho cô ta, sau này cô ta phải làm thế nào? Không được: “Ngài Hà, tôi sai rồi, là tôi có mắt như mù, đắc tội với người không nên đắc tội, tôi không nên viết bậy viết bạ, không nên viết bừa về Hạ tiểu thư, Ngài Hà, những chuyện này không liên quan gì đến Tổng Giám đốc Thạch, xin anh giơ tay đánh khẽ, tất cả đều là lỗi của một mình tôi.” Vinh lão tam cười hi hi: “Tình chàng ý thiếp nhỉ.” Ông ta không phải tên lão tam, chỉ là trong tám lĩnh vực, báo cáo hàng năm của Phi Diệu đều đứng hạng ba, dần dà, mọi người đều gọi như thế.

Hàn Tùng Song không ngốc, Thạch Quốc Cường tiêu thì cô ta cũng tiêu, chỉ cần Thạch Quốc Cường không ngã thì cô ta sẽ không mất công việc này, không bị nghèo túng: “Ngài Hà, Tổng Giám đốc Thạch thật sự không biết gì cả, đều là do tôi tự mình làm chủ...”

“Không có Thạch Quốc Cường, cô dám tự mình làm chủ?”

Hàn Tùng Song còn định vội vã tranh cãi thêm gì nữa? Thạch Quốc Cường lúc đầu còn cảm thấy kinh ngạc, nhưng sau khi hoàn hồn lại, ông ta đã ngăn Hàn Tùng Song, không cho cô ta nói thêm, chuyện mà ngài Hà đã quyết định sao có thể thay đổi: “Tôi...”

“Tổng Giám đốc Thạch vẫn còn mấy năm hợp đồng với Hồng Đại, từ chức thì phải bồi thường tiền cho công ty.” Vinh Tam nhìn Thạch Quốc Cường cười thâm ý

Thạch Quốc Cường cảm thấy đắng chát, không ngờ ông ta lại chết vì chuyện này, mà cũng không oan, Hàn Tùng Song là do ông ta bảo lãnh, giờ xảy ra chuyện, sao ông ta có thể đứng ngoài cuộc được, Thạch Quốc Cường bỗng chốc không còn ý định tranh cãi thêm: “Tôi..

nhận...”

Hàn Tùng Song lập tức suy sụp: “Không được, tôi..

anh..

ngài Hà, đều do tôi, đều do tôi.”

“Vấn đề của các người chúng ta vẫn đang bàn bạc đây

Cô là người có hành vi cố ý gây tổn thương nghiêm trọng cho người khác, làm ảnh hưởng tồi tệ đến người khác, có ý đưa tin về cuộc sống của con gái tôi

Có phải cô muốn báo cho ai đó đến mưu sát hay là bắt cóc con gái tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.