Đám Cưới Hào Môn

Chương 233



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Con muốn ba, ba không hung dữ với con..

Oa oa! Oa...” Hà Mộc An luống cuống lấy chén đũa trên tay nhìn con gái

Lúc nãy anh..

lúc nãy anh chỉ nói có một câu thôi mà...

“Oa oa...” Người lạ đều đáng ghét cả

Cô bé muốn về nhà

Hạ Thượng Thượng không nói chuyện được với Hà Mộc An

Tính ra hai người lạ này chỉ mới quen được hai ngày

Bọn họ chắc là vì lợi ích nên mới thiết lập mối quan hệ với

mình, họ không phải người thân, không phải ba phải mẹ của mình

Người xa lạ bây giờ là người xấu, mình phải tìm ba mẹ của mình

Hạ Thượng Thượng bỗng nhảy phốc xuống ghế, chạy ù ra cửa

Dì Mục kinh hãi nhìn theo bóng của con bé, con bé..

con bé đang nổi cáu với ngài Hà!

Hà Mộc An vội đặt chén đũa xuống, chạy theo dỗ dành: “Ăn3kem, chúng ta ăn kem

Đừng khóc nữa

Đừng khóc nữa, được không?...” Dù đã hiểu được qua hai lần, nhưng vẫn như lần trước anh không biết nên làm thế nào.

Hạ Thượng Thượng thút thít, không cho anh túm lấy, cô bé muốn về nhà, muốn về nhà.

“Ngoan, nghe lời, lúc nãy là do ba sai, ba không nên lấy kem của Thượng Thượng, bây giờ chúng ta ăn đi được không? Bây giờ mình đi ăn...” Hạ Thượng Thượng nghèn nghẹn nước mắt, hít hít mũi nhìn anh không một chút tin tưởng

Vì cảm thấy tủi thân mà mắt và mũi đều đỏ cả lên

Hà Mộc An gật đầu xác nhận: “Nhất định sẽ cho Thượng Thượng ăn.” Anh chuyên tay ra hiệu dì Mục đi lấy.

Dì Mục vẫn còn kinh hãi, chưa hoàn hồn lại, đồ đệ bên cạnh cứ kéo lấy tay áo thì bà mới0gấp rút vào nhà bếp, cái con bé này..

quả là..

quả là..

Muốn đi thì đi đi, mãi mãi đừng quay lại, để xem sau này ai sẽ đến cầu xin ngài ấy thu nhận làm con gái, mới tí tuổi đã chẳng ra làm sao rồi

Ý còn nhỏ thì có thể vô cớ kiếm chuyện à? Ngài Hà hôm nay trăm công ngàn việc vẫn dành chút thời gian để chăm nó, thậm chí còn dẫn nó về nhà nhận tổ quy tông, nó còn không vui, để xem sau này ai sẽ hối hận vì đã bỏ nơi này mà đi!

Những viên kem màu trắng, màu hồng, màu cam được đặt trong một cái chén có cái đầu heo màu xanh lam, bên trên còn có nước dưa hấu rưới xung quanh và một con búp bê được khắc từ vỏ dưa hấu

Trên cùng là lớp sô cô5la đậm, điểm xuyến những miếng dâu nhỏ

Từ trên nhìn xuống, ly kem đầy màu sắc, không những đẹp mà còn rất ngon.

“Nghe lời đi, được không? Lúc nãy là do ba không tốt, ba không nên...” “Oa oa..

Oa oa...” Con không khóc ba sẽ không biết sự lợi hại của con.

Trẻ con, đứa nào cũng có cái tính này, càng nhượng bộ thì càng vòi vĩnh, huống hồ cô bé còn thấy có người hạ mình, ba lần bốn lượt đến dỗ dành thì lại càng tưởng mình là Thái Thượng hoàng chuyển thể.

Dì Mục không chịu nổi khi nhìn thấy ngài Hà đã ngồi cạnh con bé, hết lời dỗ dành, nhưng cuối cùng lại bị cô chủ nhỏ bỏ hết ngoài tai, tiếp tục làm mình làm mẩy

Dì Mục ngồi xuống, mỉm cười thân thiện, dịu dàng: “Cô chủ nhỏ đừng khóc nữa, chúng ta4đi ăn kem được không? Con thấy ly kem bà làm cho con có đẹp không?” Hạ Thượng Thượng theo bản năng, nhích người lại gần ba ruột một chút, tuy ba ruột cũng đáng ghét nhưng so với người cô chưa từng gặp này thì ba vẫn thân thuộc hơn

Cô bé cúi đầu, vừa lau mắt, vừa khóc nức nở: “Con muốn tìm mẹ...” Cô bé từ chối ý tốt của người lạ.

Đã bảo đừng khóc rồi, rõ ràng chẳng có chút nhân phẩm

Hà Mộc An không chịu nổi khi nghe con gái cứ gào mẹ như thế: “Ngoan, Thượng Thượng của chúng ta ăn kem đi...”

Dì Mục nhìn ngài Hà rồi lại nhanh chóng thu ngay ánh mắt lại

Một người xem trọng nguyên tắc như ngài ấy mà phải thỏa hiệp quá sớm.

Thượng Thượng vẫn không hài lòng

Chuyện lúc nãy ba hung dữ với mình thì9sao? Biểu hiện gần đây của mình rất tốt, rất lâu rồi cũng không bị ba mẹ mắng, cho nên cô bé lại cúi đầu, nước mắt lại tiếp tục lăn dài đáng thương: “Con muốn mẹ...” Cô bé có người lại, bao nhiêu tủi thân trong lòng đều dồn nét bên trong đôi mắt xinh đẹp như muốn trách hờn ba mẹ đã để con phải chịu thiệt thòi như vậy.

Hà Mộc An cảm thấy lúc nãy chắc anh bị bệnh hay sao mà dám trưng cái bộ mặt đó ra với con gái, một đứa nhỏ như vậy thì hiểu được cái gì, yêu cầu không hợp lý thì mới là trẻ con chứ

Anh giận dữ cái gì? Thấy đó, anh làm Thượng Thượng phải chịu bao nhiêu là thiệt thòi

Anh chỉ mới vừa được tiếp xúc bên cạnh con bé, vẫn chưa đối xử tốt với con mà đã khiến con cảm thấy không vui rồi.

Hạ Thượng Thượng khiếu nại, mũi đỏ hây hây: “Con..

con muốn ăn ba ly...” Ba ly mà: “Không muốn ăn đồ nóng, muốn ăn cái gì mát mát...”

“Được, chúng ta sẽ ăn kem, ăn ba ly...”

Có phải nói ít quá không nhỉ? Cô bé cúi đầu, nước mắt vẫn rơi, chuyện ban nãy bỗng nhiên nhớ lại: “Con muốn tìm mẹ..

ba lúc nãy hung dữ với con..

con muốn mẹ...”

“Muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu

Con xem, nhiều màu lắm này, lát nữa sẽ được ăn hết luôn

Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa..

ba...” Hà Mộc An cười khố, “không nên..

hung dữ với con...”

Hạ Thượng Thượng lườm anh một cái.

Hà Mộc An cười, ôm lấy cô bé vuốt ve: “Ba sai rồi, ba không đúng, ba không đủ tốt..

ba bảo đảm sau này sẽ không...”

Hạ Thượng Thượng cân nhắc sắc mặt của ba một hồi rồi ra sức duỗi cả mười đầu ngón tay: “Ăn nhiều vậy luôn...”

“Được, được.”

Hạ Thượng Thượng nín khóc, mỉm cười

Thì ra dễ nói chuyện với ông ba ruột này như vậy

Đợi ăn hết kem mình sẽ ăn thêm một cây kẹo nữa

Nếu là Hạ Diệu Diệu, dù con bé có khóc thét đòi tìm ba thì cũng đừng hòng dùng được chiêu này để ăn đồ ngọt trước khi ăn cơm một cách không đúng lúc như vậy

Nhưng đối với Hà Mộc An, anh vẫn còn chưa thân thiết với Thượng Thượng, đây chính là sát chiêu của cô bé.

“Lại đây! Chúng ta đi ăn kem thôi.”

Không phải đang khóc đó sao? Không phải đang khóc đó sao? Trong vô số đứa trẻ, dì Mục chưa từng gặp đứa nào thế này, sao lại có thể như vậy chứ?

Hà Mộc An nghe vậy, tâm trạng thoải mái, thận trọng đút kem đã được tạo hình xinh đẹp cho Thượng Thượng ăn: “Được, chúng ta ăn thôi.” Dì Mục cảm thấy phí hết hai mươi năm cuộc sống rồi, ngài Hà vậy mà không ứng phó được với con bé đó

Nếu đó không phải con gái của ngài thì nó chẳng có chút trí tuệ nào để tranh đấu, kỹ năng biểu diễn vụng về, vừa xem người ta đã hiểu hết tiết mục, vậy mà nó còn tưởng mình rất hoàn mỹ.

Hạ Thượng Thượng vừa định vui vẻ há miệng thì ngay lập tức cô bé mẫn cảm được một tia nhìn mình, cô bé cúi đầu xuống: “Con muốn mẹ...” Dì Mục chết mất: Lại nữa, lại nữa! Lần này là sao nữa đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.