Đám Cưới Hào Môn

Chương 234



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vậy ba cho con ăn nha! Loay hoay với cái muỗng làm gì chứ! Hạ Thượng Thượng chu môi

Mềm nắn rắn buông là bản tính trời sinh của nhiều bạn nhỏ

Cô bé nghĩ gì thì nói đó thôi

Cũng không cần căng thẳng, cái này chẳng liên quan gì đến phẩm giá đạo đức cả

Bởi vì tuổi còn quá nhỏ, có những chuyện không thể nào hiểu nổi được: “Muốn tìm mẹ sao?”

Đi đi! Có bản lĩnh thì đi ngay đi! Đứng im không động đậy ở đó thì không được tính là anh hùng hảo hán đâu nhé

Ngài Hà đã nể mặt mi ba phần rồi, mi muốn được voi đòi tiên à! Đúng là càng lúc càng chẳng đáng yêu tí nào

Bởi vì chưa từng nuôi dạy nên dì Mục không thể hiểu được trẻ con, bà cho rằng bản năng con người khi sinh ra đã biết, sao3lại có thể không hiểu chuyện thể này

Vậy mà lại không biết, chỉ cần nguyên tắc không sai thì những tính cách đáng ghét kia sẽ từ từ tiêu biến khi trưởng thành

Nhưng nó chỉ là cách nói của bậc làm cha làm mẹ thôi

Còn đối với người ngoài, những bạn nhỏ thể này là không ngoan, không đáng yêu, không hiểu chuyện, không đáng được người lớn thông cảm

Thông cảm là một từ rất tàn khốc, cần phải trải qua trắc trở, sợ hãi, mới có thể trải nghiệm được cách nhìn của những đứa trẻ ở độ tuổi này.

Ví dụ như theo mong ước trong lòng dì Mục bây giờ, bà rất muốn ném thẳng cô chủ nhỏ không biết điều này ra khỏi núi Hà Quang, để cô bé sống trong một đường núi vắng vẻ nào đó, xung quanh chỉ có tiếng gầm rú của thú0rừng, bảo đảm lần sau con bé này sẽ không dám kiếm chuyện trong địa bàn của chủ nhân nhà mình nữa

Hà Mộc An hiển nhiên không dự định cho con gái anh phát triển như anh năm xưa

Bằng cả sự hòa ái, thân thiện, anh ôm con gái vào lòng, kiên nhẫn khuyên bảo: “Con xem

Quả cầu tuyết này nhất định sẽ ngon lắm.” Anh nên dễ dành thêm vài câu.

Như nghe được tiếng lòng của người nuôi dưỡng, anh đem Quả Bóng Trắng đặt vào trong lòng chủ của nó: “Con xem, đáng yêu quá này.”

“Gâu gâu...” Tiếng sủa yếu ớt không lay chuyển được sự chú ý của đứa trẻ

“Nó kêu kìa.” Hạ Thượng Thượng miễn cưỡng ôm chặt người bạn nhỏ vào lòng có phần gượng ép, không chịu hé răng, tỏ thái độ “con cho phép ba dỗ dành tâm trạng của con”, cao ngạo5tiếp nhận hối lộ, đầu lưỡi cuộn tròn, hạnh phúc.

Nhìn thấy con gái cười, Hà Mộc An cảm thấy nhất cử nhất động của con đều rất đáng yêu

Anh không thèm quan tâm đến chuyện con bé không nghe lời nữa

Anh xúc đẩy muỗng đút con ăn

Còn về chuyện khi nào ăn cơm, có bị đau bụng hay không thì đợi ăn kem xong rồi hẵng nói vậy

Cùng lắm thì anh sẽ xoa bụng cho cô bé mà.

Thời gian vẫn rất còn dư dả, anh có thể dùng cả hai mươi bốn giờ để chăm sóc cho con gái.

“Con còn muốn ăn ly việt quất lúc nãy nữa.” Hạ Thượng Thượng bể Quả Bóng Trắng, ngồi xuống ghế, hất hàm vênh mặt sai bảo.

“Ly việt quất?” Thùng kem mười lăm centimetre lại được đem lên lại: “Cái này?”

Hạ Thượng Thượng gật đầu bố thí, mắt lấp lánh: “Ly đó nữa,4ly to to nữa.”

“Được, một ly lớn luôn.” “Con muốn ba phải nghe lời con hoài luôn, như vậy con sẽ không đi, miễn cưỡng chơi với ba một ngày.” Ai nói con nít là dễ bị lừa? Chí ít cô bé cũng biết cha ruột của mình đối xử tốt với mình

Mình không vui thì cứ lật mặt bất cứ lúc nào

Giữa ba và mình, mình luôn là người quyết định mà

Hứ!

Vậy mà không biết, tính cách của đứa con độc tôn này thật sự làm người ta chán ghét nhưng thật ra cái loại chán ghét này cũng không cần thiết đến vậy

Dù có ghét nó đến chết nhưng cũng đâu phải là con của mình thì mình sao mà xen vào, sao mà đánh mà quản, mà dạy đây

Ba mẹ của nó lại không nhìn thấy được điều đó

Vì vậy làm cho người ta phải vò đầu9bứt tai, không thể chịu nổi sự bị thương kỳ lạ này.

Nhưng rõ biết chuyện không liên quan đến mình mà vẫn cố chấp hết lần này đến lần khác như thế.

Đây chính là nuông chiều, là sai lầm cần phải được các bậc phụ huynh uốn nắn lại, là thói quen xấu không được người khác chấp nhận, nếu không sửa được là tôi không thể dùng thứ, thậm chí nếu cứ nuông chiều con cái thì sau này khi lớn lên sẽ gây nhiều nguy hại cho xã hội, khi gặp phải trắc trở sẽ nhanh chóng bị sụp đổ.

Như vậy là không đúng! Hà Mộc An không nghe lọt tai lời nói của ai cả

Con gái anh cười vui vẻ biết bao, dáng vẻ giả vờ làm người lớn uy hiếp kẻ nhỏ lại đáng yêu biết bao

Nhìn cái dáng vẻ nhỏ bé cao cao tại thượng đó kìa, đuôi hồ ly cũng lộ cả ra rồi, ai mà không biết con bé muốn làm gì, thật sự vô cùng đáng yêu, vô cùng dễ thương

Hà Mộc An dung túng cho cái ngữ khí chẳng đáng yêu chút nào của con gái, cô bé ra lệnh cho anh đổi hết cái này đến cái kia, sau khi lần lượt ném hết tất cả còn phàn nàn ba cho ăn quả nhanh hoặc quá chậm, làm ảnh hưởng đến tâm tình thưởng thức thức ăn của cô bé

Hà Mộc An cười trả lời: “Phải, là lỗi của ba.”

“Ba lấy sai rồi, con không muốn ăn XXXI...” “Con muốn ăn XXXX!”

“ y da, ba phải giúp con lột vỏ chứ, vỏ không thể ăn được đâu nha, con không thích XXXX!”

“Đã nói phải thêm sốt cà chua mà! Không ăn cái này, lấy món XXXXXX có vị cam lúc nãy đi!” Ai nhìn thấy cũng không cho rằng con bé này tinh nghịch dễ thương như Hà Mộc An cảm nhận

Ngài Hà đến giờ vẫn chưa được ăn cơm! Một miếng cơm cũng chưa được ăn! Dỗ xong lại phải đút ăn đến cả tiếng đồng hồ, ngài Hà bận rộn cả ngày trời lẽ nào lại không đói chứ? Vậy mà phải hầu hạ cái đứa trẻ không biết đủ là gì này, nếu không phải thân phận đã an bài thì mọi người sẽ không để con bé dễ sống đầu.

Đứa nhỏ này rõ ràng quá hạnh phúc nhưng lại thiếu giáo dục

Không cho nó biết mặt thì nó sẽ không biết được để có tình yêu thương của người lớn là phải khó khăn thế nào

Tuổi trẻ họ có cái gì? Bây giờ đứa nhỏ này cái gì cũng có mà lại không thấy đủ! Không biết trân trọng hạnh phúc! Nhưng bất luận người ngoài có oán trách thế nào, Hà Mộc An vẫn cứ đút con ăn, đợi Hạ Thượng Thượng ăn no, Tiểu Thượng Thượng vui vẻ xoay người lại đút cho Quả Bóng Trắng một miếng sườn nhỏ: “Ăn đi, mau ăn chóng lớn!” Dì Mục dù có bình tĩnh cũng không bình tĩnh nổi: Mi lại còn đút cho chó ăn! Cho chó ăn chứ không cho chủ nhân của ta ăn? Người nãy giờ phải luôn hầu hạ mi là ai chứ? Mi không thấy ngài ấy đối tốt với mình sao?

Hà Mộc An mỉm cười nhìn Quả Bóng Trắng liếm lấy liếm để, anh tiện tay lấy cho mình thêm bát cơm mà không cảm thấy hành động của con gái có vấn đề gì cả

Chăm sóc vật yếu hơn mình là thiên tính của những đứa trẻ

Trẻ nhỏ có một điểm không tốt, đó là dễ mẫn cảm

Dân xem thức ăn là quý nhất, vừa có cái để ăn lại buông xuống đấu tranh giai cấp, ăn đi rồi hẵng nói

Thượng Thượng đã bắt được ngay khoảnh khắc dì Mục không vui đó, cô bé bị người ta ghét rồi

Không thể bị ghét bỏ, cô bé lôi kéo ba của mình: “Con nhớ mẹ của con...”

“Có phải là chưa ăn no không?”

Dì Mục thầm nghĩ, nếu đây là cháu gái bà, bà sẽ cho nó biết thế nào là lợi hại!

“Sao lại nhớ mẹ rồi? Lúc nãy không phải kem rất ngon sao?”

“Nhớ thì nhớ thôi, con muốn về nhà...” Ăn no uống đủ lại còn mệt, mệt rồi thì lại đi tìm mẹ

“Con chơi với Quả Bóng Trắng một chút nữa được không?” Hà Mộc An thừa dịp ăn ngay một miếng cho nóng

Hạ Thượng Thượng kéo tay áo ba: “Con muốn mẹ mà! Oa...” Hà Mộc An suýt nữa mắc nghẹn! Di Mục sắp điên mất! Khóc! Khóc! Chỉ biết khóc! “Được, được, tìm mẹ” Hà Mộc An cũng không ăn cơm, anh bế con gái lên lầu: “Chúng ta lập tức tìm mẹ!” “Ngài Hà, ngài.” Ngài Hà vẫn chưa ăn xong mà

Dì Mục không nhìn anh và cô chủ nhỏ nữa, ánh mắt đượm buồn, sóng lưng thẳng tắp

“Thảo nào người ta hay nói con cái là của nợ

Ngài Hà cũng chỉ là người bình thường, cũng phải dỗ dành con gái.”

Dì Mục lập tức cảm thấy không vui, nhìn sang.

Nữ đầu bếp phụ trách điểm tâm lập tức ngậm miệng lại, xoay người thi thu dọn đồ ăn: Trừng mắt cái gì chứ? Mình nói sai gì nào? Cha mẹ nhà nào mà không cưng chiều con cái

“Không khóc nữa

Con thấy mẹ đã ở đây rồi.” Hà Mộc An với tay qua cửa phòng sách, cầm lấy điện thoại ở phía trên

Hạ Diệu Diệu vừa chợp mắt thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức

Cô uể oải bước xuống theo tiếng chuông vang lên: “Alo...” Đâu bên kia sau đó, cả mặt tường đều là hình ảnh của con gái.

“Mẹ...” Gì mà mỹ nhân vừa tỉnh giấc, gì mà nhan sắc tự nhiên, gì mà giọng nói sexy, tất cả đều là phân chó cả

Hạ Thượng Thượng bỗng chốc xông đến bức tường, sà vào sự ấm áp: “Mẹ, mẹ...” Con tủi thân quá! Bọn họ ức hiếp con, mẹ mau đến đây đi!

Hạ Diệu Diệu bật cái máy chiếu nhỏ bên cạnh sofa lên, gương mặt đáng thương đầy nước mắt của con gái phút chốc được phóng đại lên một trăm lần trên màn hình, nhìn chẳng khác nào cái bánh hành băm, Hạ Diệu Diệu giật mình bật ngửa, đây là con gái nhà mình, nếu là người khác, chắc cô sẽ hét lớn một câu, xấu quá.

Hà Mộc An cố tình đứng ở góc chết của camera để không hiện trên màn hình

Thấy con gái chạy ù tới, ánh mắt hoảng loạn nhìn người bên trong, dường như hiểu được, Hạ Diệu Diệu đưa tay định ngăn sự xúc động của con gái mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.