*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ánh mắt như cười như không cười của Hà Mộc An trong lúc cố không để ý lướt qua người cổ, mắt nhìn về phía con gái, giọng nói bình tĩnh: “Thượng Thượng, Quả Bóng Trắng nhớ con rồi.”
Mắt Thượng Thượng sáng lên: “Quả Bóng Trắng?” “Ừm, chúng ta về nhà thăm nó được không?” Thượng Thượng nghĩ một chút mỗi chu lên, tóc lắc lắc: “Không.” Nhưng trong lòng cô bé lại cực kì ngứa ngáy, Quả Bóng Trắng, Quả Bóng Trắng của cô bé nha.
Hạ Diệu Diệu thấy vậy kéo cô bé lại bên người: “Buổi tối nó hay không nghe lời, tôi sợ phiền đến anh.” Hà Mộc An không thèm nhìn cô, giống như cô nói gì cũng không liên quan đến anh và Thượng Thượng, cô chỉ là người xa lạ3bởi vì có con gái nên mới có cơ hội đứng ở đây
Anh nhìn Thượng Thượng, giọng nói ôn hòa hơn mấy phần: “Thượng Thượng, Quả Bóng Trắng vì quá nhớ con nên sáng nay không ăn gì cả.”
Thượng Thượng lập tức căng thẳng: “Thật sao? Nó có đói không?” Hạ Diệu Diệu ngoan ngoãn không nói chuyện nữa
“Chắc là đói rồi, cũng không ra ngoài, một mình nằm trong phòng ngây người.” Hạ Thượng Thượng vô cùng buồn bã: “Vậy..
con đi thăm nó..
nhưng mà con muốn đưa mẹ đi cùng.” Hạ Diệu Diệu lập tức nhìn con gái: Con bẫy mẹ
“Không được thì con không đi nữa.”
Hà Mộc An cười quỷ dị, nhẹ nhàng dùng bút gõ lên mặt bàn: “Ba không thích tiếp đón khách ở nhà.”
Hạ Diệu Diệu vừa định mở miệng
Giọng điệu0của Hà Mộc An lại thay đổi: “Nếu như con muốn như vậy ba có thể phá lệ vì con.” Phá lệ là cái gì cô bé không hiểu, nhưng ý của ba ruột cô bé lại hiểu, nể mặt cô bé có thể đồng ý yêu cầu này
Hạ Thượng Thượng đột nhiên cảm thấy mặt mũi của mình rất lớn, giỏi giang hơn nhiều
Mẹ à, xem đi, mẹ cũng có ngày phải hưởng sái vinh quang của con, có phải con rất giỏi hay không.
Trẻ con chỉ cần cảm thấy bản thân giỏi liền khoe khoang, Hạ Thượng Thượng lúc này đã phổng mũi rồi: “Được, chúng ta..
A! Mẹ, mẹ cậu con làm gì?”
Hạ Diệu Diệu mơ màng nhìn cô bé một cái: “Sao vậy, đau chỗ nào? Mẹ xem xem.” Cô cúi đầu hạ5thấp giọng, cảm thấy may mắn vì người nào đó quyền cao chức trọng, cách bọn họ đủ xa không nhìn thấy bọn họ: “Chú Cao của con mời mẹ đi xem phim, con nhẫn tâm để chú Cao đợi mất công.” Sau đó cô lại cười hì hì nói: “Chắc vừa nãy mẹ véo hơi mạnh tay, không sao, không sao.”
Thượng Thượng không hiểu cái gì là nhỏ giọng: “Quả Bóng Trắng của con đói chết thì sao, mẹ và ba lúc nào cũng có thể đi xem phim mà.”
Hà Mộc An giống như chẳng có ý kiến gì với việc cô muốn đi, chỉ là nhìn mẹ của con gái, chỉ là một người mẹ mà thôi, dường như còn đang nói: Mấy người đi xem phim đi, tôi trông con không phải vừa4hay sao.
Hạ Diệu Diệu lần này thì ngại rồi, cô đã hối hận vì nghĩ ra cách này, haha: “Nó muốn đi thì đi, nếu như nó muốn về nhà, anh gọi điện cho tôi, tôi đi đón nó.”
“Không, con muốn mẹ đi cùng con thăm Quả Bóng Trắng, con muốn mẹ đi.” Cô bé không muốn một mình đến nhà ba đâu, Hạ Thượng Thượng nhảy nhót: “Mẹ, con muốn mẹ đi cùng, mẹ phải đi cùng con.”
Hà Mộc An “khó xử” nhìn Hạ Diệu Diệu: “Nếu như được thì đợi tôi hết giờ làm việc đưa hai người đi, sau đó tôi cho lái xe đưa hai người về.”
Hạ Diệu Diệu kẹp con gái đang nháo loạn ở giữa hai chân, cười nói: “Nếu không thì thế này đi, tôi bây giờ có thể9đưa nó đi thăm Quả Bóng Trắng, anh bạn cũng không sao.”
Hà Mộc An nghe vậy, mày nhíu chặt
Hạ Diệu Diệu cúi đầu, cảm thấy bản thân có chút quá đáng, giọng nhỏ đi mấy phần: “Sợ..
phiền đến anh.” Mục đích của Hà Mộc An là muốn để Thượng Thượng ngủ lại
Nếu như bọn họ đi bây giờ, Thượng Thượng chắc chắn không ở lại
Cô vội vàng tránh đi như vậy, ngoài mặt có chút khó xem.
“Được, bây giờ đi, chúng ta bây giờ lập tức đi thăm Quả Bóng Trắng, mẹ, chúng ta bây giờ đi luôn.” Hạ Diệu Diệu cúi đầu mặc con gái cấu véo, không hề động đậy, bây giờ mà đi thì đánh vào mặt ai.
Hà Mộc An lạnh nhạt nhìn cô một cái.
Hạ Diệu Diệu đột nhiên cảm thấy như trên đỉnh đầu có đỉnh Everest áp xuống, càng thêm hổ thẹn.
Hà Mộc Anh hình như không nhìn thấy dáng vẻ của cô: “Vậy phiền em rồi.” Nói xong liền đứng lên, hơi thở của anh lập tức bao phủ toàn bộ không gian lạnh lẽo trong phòng
Anh đi đến trước giá để quần áo lấy một thứ giống như điều khiển từ trong túi ra, đi đến trước mặt Hạ Diệu Diệu đưa cho cô: “Chút nữa tôi có cuộc họp không tiện đưa bọn em qua, em đi xuống đưa cái này cho lái xe, lái xe sẽ đưa hai người đi.” Hạ Diệu Diệu nghe vậy không dám ngẩng đầu, nhận lấy thứ giống như quân bài: “Cảm ơn...” Hà Mộc An nghe vậy vươn tay ra, cánh tay vươn qua vai Hạ Diệu Diệu đặt lên tường
Hạ Diệu Diệu lập tức tránh đi.
Hà Mộc An coi như không nhìn thấy: “Thư kí Thi, giúp tôi tiễn khách.” Hạ Diệu Diệu nghe thấy vậy lập tức muốn đào cái hố nhảy xuống, sau khi vào Mẫn Hàng cô chưa từng làm việc nào mất mặt như ngày hôm nay
Hà Mộc An nhìn cô khó hiểu: Không đi?
Hạ Diệu Diệu thở ra một hơi, vội vàng nói: “Chúng tôi đi trước, cảm ơn..
cảm ơn...” Hà Mộc An đứng cạnh cửa, nhìn cánh cửa mở rồi lại đóng, mùi nước giặt nhè nhẹ khó mà phát hiện ra còn chưa kịp thành hình đã nhanh chóng biến mất.
Qua một lúc, khóe miệng Hà Mộc An mới khẽ nhếch lên cười, khẽ nói một câu chỉ có anh nghe thấy: “Như vậy mà cũng có người cần.”
Mắt mù rồi.
Ở một chỗ khác, tài xế Tiểu Vương nhìn thấy điều khiển trong tay cô Hạ lặng người một chút
Sao đây? Lấy chìa khóa dự phòng ra để làm gì? Nhưng anh ta rất nhanh khôi phục lại sự điềm tĩnh, cung kính nhận lấy
Mẹ của cô chủ nhỏ đó, đây là mẹ của cô chủ nhỏ, kích động quá: “Mời cô Hạ, mời cô chủ nhỏ.” Cách gọi cực kì nhiệt tình, là cái loại nhiệt tình khi mà người lớn dỗ dành trẻ con
“Làm phiền anh rồi.” Hạ Diệu Diệu đi khỏi cái văn phòng làm việc chết tiệt kia liền khôi phục lại, cả quãng đường vẫn luôn oán thầm
Đến bây giờ cô vẫn không hiểu vì sao cô lúc đó lại yêu đương với cái người có tính cách điên rồ như vậy
Rốt cuộc là vì sao? Vì sao vậy? Chẳng lẽ lúc cô còn trẻ mắt mù rồi.
“Nhà ba ruột có rất nhiều thỏ, rất nhiều sóc, rất nhiều khỉ..
Rất rất nhiều
Nhà ba ruột còn có cánh cửa rất rất rất lớn, lớn lắm...” Hà Mộc An dựa vào bàn làm việc, nhìn thứ để ở trên bàn, vươn tay ra cầm lên, mở ra
Một bức ảnh Thượng Thượng một tuổi bay ra lúc mở nắp, cô bé cười xán lạn với anh, trong ảnh cô bé rất nhỏ, chưa đến mức gọi là xinh đẹp, nhưng khiến cho anh nhìn ra được nét đáng yêu, nhỏ đến mức khiến người ta không để phòng, nhỏ đến mức khiến người ta yêu thích
Anh lật bức ảnh lại, phía sau có vết tích bị cào, rất nóng, rất chỉnh tề, bên trên còn viết ngày tháng, có một hàng chữ kỷ niệm một tuổi.
Chỗ bị cho là: Cao chụp
Hạ Diệu Diệu cũng không muốn xóa đi, nhưng tất cả những bức ảnh tìm ra đều là do Cao Trạm Vân chụp, có cái là cô ôm Thượng Thượng, có cái là anh tự chụp, có cái là ba người bọn họ, vậy mà không có bức nào là không có bóng dáng của anh.
Nhưng chỉ cần có một bức không có Cao Trạm Vẫn cô sẽ lấy ra đưa cho anh, dùng nó để công kích trái tim của Hà Mộc An, khiến Hà Mộc An không thuận theo Hạ Tiểu Ngư
Nhưng kết quả lại không tìm được, chỉ có thể chọn một bức Cao Trạm Vân kí tên ít, xóa đi để dùng.
Ngón tay có vết chai của Hà Mộc An khẽ vuốt ve tấm ảnh trên nắp hộp, lại nhìn đống quả bên trong, sắc mặt càng thêm ôn hòa
Nhưng quả cô chọn đầu tròn trịa, màu sắc tươi mới, nhưng vừa nhìn đã biết làm thủ công, anh không có dũng khí để ăn thử.
Hà Mộc An ngồi tại chỗ, cầm một quả lên giơ trước ánh nắng, rực rỡ bóng loáng như làm hiện ra hình ảnh cái người cúi đầu nghe lời vừa rồi, khóe miệng Hà Mộc An xẹt qua một ý cười khó mà phát giác, sau đó anh thu dọn đồ lại, để vào trong ngăn kéo cuối cùng.
Hạ Diệu Diệu cúi đầu, từ ngoài cánh cửa đá mở một nửa đi vào bên trong.
Lớn, từ lớn trong miệng con gái không đủ hình dung những gì mà cô nhìn thấy, trang trại Hà Quang đã vượt qua quyền lợi và tiền tài trở thành một thánh địa riêng biệt rồi, có bao nhiêu người mỗi năm đúng ngày đúng giờ đến đây diện thánh.
Hạ Diệu Diệu dựa vào ghế nhìn cảnh sắc nguyên thủy lướt qua ngoài cửa sổ, tiếng thác nước xuất hiện lại biến mất sau khi xe rẽ ngoặt, đây đã không còn dùng một từ "lớn" để có thể hình dung nữa rồi.
Người thiển cận bụng dạ hẹp hòi như Hạ Diệu Diệu cũng không thể không nói, cô có thể yêu đương với anh, cho dù cái tình yêu đó không có kết quả, cũng là phúc phận cổ tu tám đời mới có được
“Mẹ ơi, có vui không?” Bởi vì có người thân ở đây, Thượng Thượng hoạt bát hơn lần trước rất nhiều
Cô bé dán mặt vào kính, to gan nhìn những chỗ sâu mà còn cao hơn cả cô bé, cây cối cao chót vót che cả mặt trời, những khóm cây bao xung quanh
Trong này giống như không có mùa đông, giống như rừng cây sâu thẳm: “Mẹ, bên trong có quái vật không?”
“Có cũng sẽ ăn con trước.”