*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Aiz, anh tốn rất nhiều thời gian mới khiến cho bọn họ rút lui về dưỡng lão, đừng có ngày nào cũng rảnh rỗi cái gì cũng quản! Bây giờ thì tốt rồi, có phải hiện nay họ lại cảm thấy bản thân mình tuổi tuy cao nhưng vẫn còn khoẻ mạnh và vẫn còn có nhiều việc cần phải quản hay không?
Cao Trạm Vân vân về quân cờ trên tay: Anh ta là cố ý hay là vô tâm?
“Nghĩ gì vậy, tới lượt cháu rồi!”
Hạ Diệu Diệu dường như đang suy nghĩ điều gì đó, cô xoay xoay chiếc ghế bên dưới, lúc nãy nói chuyện với biên tập, vô cùng hợp ý, lúc cần ra tay không ra tay, chiếc bánh tự dưng trên trời rơi xuống mà không đón lấy thì sẽ bị trời phạt
Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên3ngồi thẳng dậy: OK! Nhận rồi! Để Tiểu Mao đi...
Reng reng reng..
Reng reng reng..
tiếng chuông điện thoại cũ rích không ngừng vang lên
Hạ Diệu Diệu nhìn sơ qua số điện thoại hiển thị trên màn hình điện thoại thì liền tắt máy, chẳng bao lâu, tiếng chuông điện thoại lại gấp gáp vang lên, Hạ Diệu Diệu lạnh mặt nghe điện thoại: “Chị, cứu mạng! Chị! Chị nhất định phải cứu em...” Hạ Tiểu Ngư khóc tưởng như đứt ruột đứt gan, căng thẳng nói qua điện thoại, người dựa vào bức tường dán đầy quảng cáo trong bốt điện thoại rồi ngồi xuống, chuyện vừa rồi thật đáng sợ: “Chị...” Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên đứng lên: “Bây giờ em đang ở đâu!?” Hạ Tiểu Ngư hoảng loạn lắc đầu, sau đó nghĩ đến chị không thấy được thì hoảng sợ0nói: “Em không biết..
không biết..
Bọn họ đang đuổi theo em! Chị mau đến cứu em!” Giọng nói của Hạ Tiểu Ngư vô cùng hoảng loạn và gấp gáp: “Chị mau đi tìm ngài Hà, đi tìm Lục lão gia..
Bọn họ muốn giết em! Giết em! Không xong..
không xong...” Hạ Tiểu Ngư vội vàng quãng điện thoại, men theo con đường không tên này, nhanh chóng ẩn nấp vào bụi cây gần đó.
Sau đó, ba tên mang gương mặt hổ báo đuổi đến, nhìn thấy điện thoại rơi xuống, đầu dây bên kia đã im lặng, một tên căm phẫn quăng qua một bên, nhìn gã đi theo bên cạnh: “M* nó! Cô tay chạy không xa, đuổi theo!”
“Nếu cô ta báo cảnh sát phải làm sao!”
“Biết cô ta báo cảnh sát còn không mau đuổi theo!” Cánh tay của hắn còn đang5chảy máu do bị cắn! M* nó, bắt được nhất định phải chặt một chân của cô ta! “Nhanh lên, cô ta chạy không xa đâu!”
Hạ Diệu Diệu khẩn trương đi qua đi lại trong nhà, cảnh sát đã hỏi hết cái gì cần hỏi, đây là việc lớn, bắt cóc, với lại trước đó đã từng bị bắt cóc, kẻ bị hiềm nghi rất dễ xác nhận, vấn đề là xác định được rồi thì có ích gì, người bị hiềm nghi cũng mất tích rồi.
Cao Trạm Vân an ủi Hạ Diệu Diệu, lông mày nhíu chặt, anh cũng biết, chờ cảnh sát sắp xếp xong xuôi, Hạ Tiểu Ngư ở chỗ đó cũng không có kết cục tốt
Mặc dù Hạ Tiểu Ngư không phải người tốt, lại vừa cho Hạ Diệu Diệu một vố, nhưng trong lòng Diệu Diệu thì4việc này tôi không đáng chết, giận thì giận, nhưng cũng là giận một người còn sống.
“Đừng lo, đừng lo, sẽ không sao đâu.” Những câu nói này quá không thực tế, Cao Trạm Vân còn tự cảm thấy vậy, Lâm Vân Huyên trước đây đã dám đối phó Hạ Tiểu Ngư bây giờ chắc chắn sẽ không thủ hạ lưu tình, ngược lại còn chó cùng rứt giậu.
Hạ Diệu Diệu bám chặt lấy Cao Trạm Vân, nỗ lực làm cho bản thân trấn tĩnh lại, chuyện này vượt ra ngoài phạm vi năng lực của cô, đối với bọn họ, loại chuyện này không giống với đi ra ngoài va chạm vào xe người ta, chuyện này rõ ràng là ân oán tình thù: “Nó nói nó không biết mình đang ở đâu, khẳng định rất hoang vắng, nó không có9ai để cầu cứu, chứng tỏ xung quanh không có người...” Cảnh sát chuyên nghiệp, cảnh sát chuyên nghiệp..
Hạ Diệu Diệu không ngừng thôi miên bản thân.
Cao Trạm Vân cứng ngắc giữ cô, không cho cô đi tới đi lui: “Đừng hoảng, anh gọi điện thoại.”
Anh có thể đẩy chuyện này lên cao, đẩy lên càng cao thì tốc độ phá án càng nhanh, năng lực càng lớn, các tuyến đường đều đã lắp camera, đang kiểm tra từng tuyến đường mà cô đi qua, trong dòng người đông đúc, thì loại chuyện kiểm tra như vậy sẽ chậm, do lượng khách đi quá đông, cô lại đi tàu điện ngầm, trạm chuyển hàng đều là những nơi người qua lại đông đúc.
Cao Trạm Vân nghe từng cuộc điện thoại của đội công an gọi đến, bố trí, tranh thủ từng phút giây triển khai phương án cứu viện, xung quanh đầy những âm thanh tạp nham nhưng trong đầu Cao Trạm Vân lại vô cùng tỉnh táo, anh nghĩ đến một người..
Hà Mộc An.
Anh ta có biết không?
Cao Trạm Vân nhanh chóng vận dụng đầu óc, lần trước chuyện đã xảy ra nhiều năm cũng có thể tìm ra manh mối, lần này không có khả năng gì lại không tìm thấy
Vậy vì sao người này lại không có báo động trước?
Không muốn? Không giá trị? Không nhớ? Không liên quan? Mỗi cái đều vào vị trí, mỗi vị trí đều gò ép
Nhưng có một điểm, chắc chắn có liên quan đến anh ta, anh ta biết được, nhìn thấy được, chỉ là đứng ở một bên xem náo nhiệt, có quan hệ gì với anh ta chứ, không có lợi ích kèm theo, không thể có được sự cảm kích trực tiếp, lại không có ai cầu giúp đỡ, anh ta tại sao phải ra tay!
Cao Trạm Vân càng bình tĩnh hơn, Hà Mộc An không sai, chuyện này không liên quan đến anh ta, anh ta can dự vào là vì tình, không can dự là vì lý, cầu đến anh ta chính là nợ anh ta một ân tình.
Cao Trạm Vân nhíu mày, Diệu Diệu rất tốt, nhưng không tốt đến mức duy trì mối quan hệ gì với người đàn ông kia, không phải anh xem thường ai, chỉ là người đó không có khả năng, cũng sẽ không lấy chuyện này làm lý do để làm gì, có lẽ, chỉ là anh ta không muốn can dự...
“Diệu Diệu, qua đây.“.
“Đưa điện thoại của em cho anh, anh điện cho...” Không được, bọn họ là nhờ người khác giúp là một chuyện, nhưng tự cho mình thông minh chọc cho người ta ghét thì khác: “Anh gọi điện thoại cho Hà Mộc An, hỏi xem anh ta có thể cứu Tiểu Ngư hay không.”
“Hỏi anh ta?”
“Bây giờ hỏi, nhanh.”
Hạ Diệu Diệu lấy điện thoại ra gọi cho Hà Mộc An
Cao Trạm Vân nhìn cô, nhanh chóng nghĩ, như chim ưng bắt thỏ, sở dĩ nó không ra tay không phải vì nó tội nghiệp con thỏ mà chỉ vì con chim ưng không đói, còn về việc có nên nhắc nhở con thỏ đó phía sau còn có một con sói hay không, thì nó không có nghĩa vụ đó
Cao Trạm Vân nhìn Hạ Diệu Diệu đang ngây ngốc: “Sao rồi? Anh ta nói sao.”
Hạ Diệu Diệu ngơ ngác nhìn Cao Trạm Vân: “Anh ta..
anh ta nói..
một tiếng sau sẽ đưa người về...”
Anh ta thấy chết không cứu, Hạ Diệu Diệu sẽ không nghĩ vậy, Hà Mộc An cũng rất rõ điểm này, đến che đậy cũng không, trực tiếp xác định thời gian, Cao Trạm Vân không biết phải hình dung anh ta như thế nào, ngụy quân tử ư, anh ta muốn lợi dụng chuyện này làm chuyện gì, nếu anh sợ đã không đi nhà trẻ giành con gái với người ta
Đúng thật là tính toán hay.
Cao Trạm Vân đột nhiên muốn nói gì đó liên quan đến Hà Mộc An, ví dụ như anh ta thủ đoạn tàn ác, thấy chết không cứu, cố ý làm càn, ngư ông đắc lợi:
Có tác dụng gì, cho dù anh ta có hết những cái đó, kết quả thì sao, chỉ vì anh ta thấy chết không cứu, không có tình người..
Cao Trạm Vân không rảnh như vậy, Diệu Diệu cũng không thể vì quá trình mà phủ định kết quả
Một tiếng sau, Hạ Tiểu Ngư bị quăng bên ngoài cửa Hạ gia, người sớm đã bị doạ cho ngây ngốc, quần áo rách rưới, cả người lấm lem
Người phạm tội cùng người bị tình nghi đã bị thôn dân và cảnh sát xử lý, sau sự việc này phía Lục gia phải đi giải thích với cảnh sát, chuyện này làm cho Hạ Diệu Diệu cảm thấy kinh ngạc, lúc nãy còn phiền loạn, giờ lại kết thúc một cách kỳ lạ như vậy
Hạ Diệu Diệu không dìu Hạ Tiểu Ngư đã bị doạ ngốc đang ngã trên mặt đất
Cô cầm lấy túi xách kéo theo Cao Trạm Vân, từ lúc cô ta bị quẳng xuống từ trên xe, anh đã đi rồi.
Cao Trạm Vân ngồi trên ghế phụ thắt dây an toàn cẩn thận: “Em, em không xem nó...” Sắc mặt Hạ Diệu Diệu khó coi, đạp chân ga đi nhanh: “Xem gì mà xem! Làm không tốt còn cho rằng em cho người bắt cóc nó...” Cao Trạm Vẫn cười ha ha: “Cũng đúng, được về kỳ lạ như vậy, em cũng nói không được, Hà Mộc An cũng vậy..
rõ ràng là nhìn thấy cũng..
haiz, có liên quan gì đến anh ta, lần này cũng nhờ anh ta.” Cuối cùng anh vẫn là có để ý đến
Hạ Diệu Diệu đột ngột đạp thắng xe
Cao Trạm Vân vươn người về phía trước lại bị dây an toàn kéo lại, phía trước là đèn đỏ
“Người kia có phải điên rồi không!” Cao Trạm Vân ngồi ngay ngắn về vị trí, lúc nãy căng thẳng quá độ, hiện tại cô chắc chắn là tức giận mà không có nơi để phát tiết.