*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. ông ngoại...” “Được, được, ông ngoại đi đón con.” “Tốt quá rồi.”
Hai người vừa đi vừa nói, ông Hạ vừa không biết phải làm sao vừa cưng chiều, nhưng khi quẹo qua con đường khác, ông Hạ bỗng nhiên dừng lại.
Hà Mộc An mặc sơ mi đen, thắt cà vạt cùng màu, anh đứng trên vị trí từng đứng trước kia, giống như có điều gì đang suy nghĩ mà nhìn dòng xe cộ chạy trên đường
Phát hiện có người nhìn, anh liền quay đầu lại
Ông Hạ đột nhiên xuống xe, tức đến độ thở không ra hơi, tức giận xông qua đó
Đánh chết cái tên bạc tình cậu! Còn mặt mũi đến đây! Hắn ta còn mặt mũi xuất hiện trên địa bàn nhà của ông! Đánh chết ngươi cái đồ tạp chủng xấu xa! Đánh chết loại bại hoại3lừa con gái của ông!
Hai vị vệ sĩ kẹp cánh tay ông lão, dễ dàng đoạt được hung khí từ tay ông
Tài xế Tiểu Vương trợn to mắt nhìn ông lão đang vùng vẫy vượt qua tuyến phòng vệ: Chuyện gì vậy! Chuyện gì vậy! Trợ lý công việc sinh hoạt Tiểu Tưởng nhanh chóng tiến về phía trước với khuôn mặt hiền từ: “Ông lão, ông lão, ông bớt giận, mới sáng sớm đừng làm bản thân tức giận!” Ông Hạ không thèm nhìn ai, hoặc có thể nói cơn giận đang xộc thẳng lên não khiến ngoài gã đàn ông đáng chém ngàn vạn lần kia thì ai ông cũng không muốn nhìn: “Cậu còn dám đến đây! Nếu còn biết xấu hổ thì nên cắt bao xa thì cứ cút từng đấy! Còn chê hại con gái ta0chưa đủ! Tên khốn cậu, cậu...” Ông Hạ tức giận thuận tay tìm đồ vật xung quanh, nhặt lên một cục đá chọi về phía Hà Mộc An.
Hà Mộc An đứng im.
Người luôn bên cạnh Hà Mộc An lúc này tiến lên phía trước chắn hòn đá đang bay về phía anh.
Ông Hạ cũng bị hai người vệ sĩ tiến về phía trước không khách khi ép xuống
Trợ lý tiểu Tưởng bỗng có chút không biết phải làm sao: Đây, đây..
lại dám đối xử với ngài ấy..
Hạ Thượng Thượng vội vàng xông đến, đá vào người vừa ức hiếp ông ngoại: “Thả ông ngoại tôi ra! Chú thả ông ngoại tôi..
òa..
ông ngoại, ông ngoại...” Hà Mộc An phất tay.
Hai người vệ sĩ liền lui về vị trí cũ.
Hạ Thượng Thượng lao về phía ông ngoại khóc rất thương tâm: “Ông ngoại,5đều là Thượng Thượng không tốt, Thượng Thượng không tốt, Thượng Thượng sẽ không về nhà nữa, ông ngoại cũng sẽ không bị sao, ông ngoại...”
Hà Mộc An nhíu chặt chân mày, anh không ngờ lại thành ra như vậy, chuyện phiền phức như vậy để anh nhìn thấy càng nghiêm trọng hơn.
Hạ Thượng Thượng ngẩng đầu muốn mắng ba ruột một trăm lần, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của ba ruột, bị doạ đến líu lưỡi, lao vào người ông ngoại khóc
Hà Mộc An nhìn ông Hạ, chân của ông không tốt, chân không tốt..
Hà Mộc An cứng nhắc bước về phía trước, muốn đỡ..
Ông Hạ đã đứng dậy, phẫn nộ trừng mắt nhìn Hà Mộc An
Một cánh tay không quên ôm lấy cháu gái
Hạ Thượng Thượng vô cùng đau lòng, cõi lòng muốn tan nát: “Đều4là con không tốt..
con không nên về..
Ba ruột là người xấu, ba ruột là người xấu, oa oa..
oa oa...”
Hà Mộc An đen mặt, trừng mắt nhìn vệ sĩ đang đứng một bên.
Hai người vệ sĩ vừa làm sai, ý thức muốn chạy đi, nhưng do trách nhiệm làm bọn họ đứng yên tại chỗ, khi về sẽ từ chức, khi về sẽ từ chức.
Trợ lý Tương nhanh chóng sắp xếp lại những tình tiết cẩu huyết khi nãy, nghĩ đến ngài Hà nghĩ gì, nhanh chóng xin lỗi: “Lão tiên sinh, ông không sao chứ, ông xem, đều là chúng tôi không đúng, ông đừng đánh đồng minh với bọn ngu si đó, bọn họ thân hình thô kệch không có não, khi về chúng tôi sẽ dạy dỗ bọn họ
Nhưng, ông xem ông vừa đến liền ra tay với ngài9Hà chúng tôi, bọn họ cũng là vì chức trách, nếu không, ông để cho tiểu thư đánh ngài Hà nhà chúng tôi hai cái...” Tiểu Tưởng đột nhiên rất biết nói chuyện.
Thượng Thượng đã phẫn nộ xông qua, vừa đánh vừa đá ba ruột: “Ba đánh ông ngoại con, ba lại đánh ông ngoại con.” Đá xong cô bé ngồi bệt xuống đất, vỗ đùi: “Con không sống nữa, ba đánh chết con cho xong, con không cách nào sống nữa! Số con sao lại khổ như vậy, con...”
Hà Mộc An kinh ngạc nhìn cô bé, sau đó, giận đến trán nổi gân xanh! Ông Hạ đã hơi bình tĩnh lại, bây giờ mới nhìn rõ xung quanh, cách vài bước có bốn người đàn ông mặc áo đen, trước mặt có một người trẻ tuổi đang khom lưng nói chuyện với ông trông rất thân thiện, còn có một người tài xế đang đứng trước chiếc xe đen thui biết nói chuyện ngày hôm qua.
Cho dù ông có ngốc hơn nữa, thì thời khắc này những sự việc đang phát sinh trước mắt làm cho ông không thể không nhìn rõ một sự thật, anh ta không chỉ đơn giản là có tiền! Người đàn ông này, giống như rất nhiều năm về trước, tỏa ra loại khí thế mà trước đó anh ta giấu đi, lạnh lùng, tỉ mỉ, sâu lắng.
Ông Hạ nhìn cháu gái đang khóc thút thít bên chân người đàn ông đó, tức đến nỗi hận không cho bản thân một bạt tai, con gái giao cháu ngoại cho ông, ông đã không thể giúp con lấy lại thể diện trước mặt người đàn ông ấy đã đành, còn để cho anh ta nhìn thấy cháu ngoại như vậy, anh ta sẽ trách sự dạy dỗ của con gái ông: “Thượng Thượng!”
Thượng Thượng lập tức nín khóc, gạt nước mắt nhìn ông ngoại: sao vậy, bé còn chưa khóc xong, còn chưa doạ chết ông ta.
“Qua đây.”
Hạ Thượng Thượng đứng phắt dậy, chạy về phía ông ngoại, nước mắt lại rơi xuống: “Ba ruột ức hiếp cô nhi quả phụ chúng ta...” Câm miệng đi theo bà ngoại con không học được gì tốt! Ông Hạ đứng thẳng lưng nhìn người đàn ông đang đứng lặng cách đó vài bước.
Người đàn ông này, ông Hạ hừ lạnh một tiếng, mặt người dạ thú là thứ súc sinh, lừa con gái của ông! Hắn..
ông liếc qua chỗ của Hà Mộc An, nụ cười lạnh nơi đáy mắt càng sâu: Hắn chính là dựa vào những thứ này lừa con gái của ông, cuối cùng còn không chịu trách nhiệm!
Thứ súc sinh này! Súc sinh! Ông Hạ lại tức giận, bắt đầu cúi đầu tìm đồ, ông phải đập chết cái thứ giả vờ đạo mạo này!
Tiểu Tưởng khẩn trương tiến lên: “Lão tiên sinh ông bình tĩnh, ông bình tĩnh, ngài Hà của chúng tôi lúc đó không biết con gái ông mang thai Thượng Thượng..
Ngài Hà...”
Những bằng cấp mà Tiểu Tưởng có được, sau khi đi theo trợ lý Hồ trước kia không biết đã quăng đâu hết rồi, lúc này, anh ta không cần chuẩn bị, nước mắt chân thành đã dâng lên: “Lão tiên sinh, ngài Hà của chúng tôi vô cùng ẩm áp...”
Hà Mộc An đột ngột nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lẽo.
Tiểu Tưởng hoàn toàn không phát giác được bản thân đã rơi nước mắt, bắt đầu đại pháp công kích bằng tình cảm, nếu không phải do còn quá trẻ, hình tượng của anh ta càng dễ được tín nhiệm: “Năm đó, ngài Hà chúng tôi..
ông không biết...”Vừa nói anh ta vừa lấy khăn tay ra lau nước mắt: “Ngài Hà của chúng tôi mệnh khổ..
lại đúng lúc tốt nghiệp...” Nói xong lại là chuỗi nước mắt dài, tất cả khó nhọc đều được biểu hiện bởi con trai không dễ rơi nước mắt.
Hà Mộc An đã bình tĩnh lại, lo lắng nhìn Thượng Thượng, đứa trẻ này lúc nãy thật sự..
Hà Mộc An muốn cười, nhưng bởi vì thời cơ chưa đến.
“Khiến cho cô Hạ và ngài Hà nhà chúng tôi xa nhau..
ngài Hà của chúng tôi..
ngài Hà của chúng tôi tìm nhiều năm như vậy cũng không tìm thấy..
đáng tiếc, lúc gặp lại thì đã vật còn người mất, ngài Hà của chúng tôi đôn đốc cô chủ đi học, tan học, cô chủ có lẽ chê ngài Hà của chúng tôi phiền phức, luôn tìm cách chạy trốn, hôm qua chúng tôi đi theo đến đây, biết được cô chủ ở chỗ của ông, chúng tôi sợ làm phiền ông nên đi về, ngài Hà vừa sáng sớm đã đến đón tiểu thư đi học, cô Hạ có dặn dò, cô chủ thích ngủ nướng, đi học không tích cực, không được dung túng cô chủ, vì vậy...”
“Ý của anh là con gái tôi một mình nuôi Thượng Thượng chính là tự mình chuốc lấy?”
Tiểu Tưởng ngơ ra, rồi lập tức khôi phục bình thường, ông xem việc ông nên xem trọng không phải là Thượng Thượng đi học hay sao: “Ngài Hà nhà chúng tôi không có mặt mũi gặp ông...”
“Vậy tại sao không bảo cậu ta cút đi! Bây giờ cậu ta mang theo đám người các cậu đến trước cửa nhà tôi làm gì, phô trương hiện tại cậu ta giỏi giang thế nào sao!” Ánh mắt ông Hạ quét qua người Hà Mộc An, cả người bất giác cứng lại, lại cảm thấy ánh sáng lạnh lẽo lúc nãy chỉ là ảo giác.
Ông nhìn anh, xem ra đúng là loại súc sinh vô hại! Ông Hạ kinh ngạc, ông đã nhớ ra! “Là cậu đã cứu Tiểu Ngư!”
Hà Mộc An bình tĩnh, chuyển áo đang vắt trên tay trái sang tay phải, tư thế thong dong, trời sinh tôn quý: “Đúng lúc gặp được, nên sẵn giúp đỡ, so với khổ cực mà Diệu Diệu chịu thì không đáng gì, con cũng vừa mới biết được con và Diệu Diệu có Thượng Thượng..
thương lượng với Cao Trạm Vân để con trong Thượng Thượng vài hôm, vô cùng cảm ơn Diệu Diệu và bác...”
Câu nói này của anh bao hàm rất nhiều nội dung, nhiều đến mức ai đầu óc nhanh nhạy đều nghe ra thành ý
Đầu óc ông Hạ không nhanh nhẹn, ông hừ lạnh một tiếng, ôm cháu ngoại lên xe ba bánh, đẩy xe về: “Nói với mẹ con bé, hôm nay con bé không đi học!”
“Ông ngoại...” Thượng Thượng thay giày, dè dặt nhìn ông ngoại: “Ông làm sao vậy...” Là Thượng Thượng không tốt, ghẹo ba ruột đến
Ông Hạ có vẻ mệt mỏi, xoa đầu cháu gái: “Không sao, đi tìm bà ngoại chơi...” Ông cầm giày của Thượng Thượng ngây ngốc tại chỗ, hoá ra là Hà An, nghĩ đến phong thái cùng những người đi theo anh lúc nãy, người đàn ông như vậy, con gái ông sao có thể đấu lại anh, Diệu Diệu..
Ông cứ cảm thấy lúc trước Hà An cho ông cảm giác không bình thường, người thanh niên đó sắc bén và trầm tĩnh quá mức
Nhà cậu ta rất có quyền thế sao? Là vì vậy mới chia tay? Là cha mẹ của đứa trẻ này không thích Diệu Diệu?