Đám Cưới Hào Môn

Chương 267: Ngộ đạo xong thì tỉnh lại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô ta chắc chắn sẽ biết cách sống hơn chị họ cô ta, thời gian ở bên anh sẽ dài hơn, cô ta sẽ trở thành hắc mã, trở thành truyền kì trong lòng tất cả mọi người, cuối cùng trở thành bà Hà.

Bùi Tiểu Ái ôm đầu, càng nghĩ càng có khả năng, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân có thể, chỉ cần cho cô ta cơ hội, cô ta sẽ làm tốt hơn chị họ, cô ta không ham hư vinh, thân phận cũng đủ, tiền tài cũng đủ, hoàn cảnh sống cũng tương đồng, lại còn trẻ, có chí tiến thủ, sao cô ta có thể thất bại được chứ.

Cho dù có thất bại, ít nhất cũng giống người phụ nữ gian xảo kia vì một chiếc vòng tay mà tạo ra nhiều chuyện như vậy, cô ta cũng sinh cho anh một đứa con.

Trong3phòng ngủ, Hạ Diệu Diệu có chút buồn bực, tay trái xoắn vào tay phải, người dựa vào giường nhìn Cao Trạm Vân đang đọc sách, chốc chốc lại chọc anh một cái

Cao Trạm Vần nắm lấy tay cô, áp bàn tay mềm mại của cô vào tay anh, mười ngón đan xen: “Sao thế...”

“Anh không hỏi nữa à, lúc đó cô ấy rất đáng thương, khóc lóc, rất vô tội, nhếch nhác thảm hại, đều tại em, cứ nhất định phải làm loạn thêm, em cảm thấy rất có lỗi với cô ấy, anh...”

Cao Trạm Vân bỏ sách xuống nhìn cô: “Em nói rồi, anh cũng biết rồi, việc đã xảy ra rồi, quá khứ là quá khứ, ngoan.” Hạ Diệu Diệu nhìn trộm anh hai cái, sau đó sà vào lòng anh: “Em không phải có ý đó, chỉ là cảm thấy rất có lỗi với cô0ấy, không phải cô ấy lấy món đồ đó mà chỉ là nhận ý tốt của người khác thôi

Do em có lý lại không tha cho người ta cứ nhất thiết phải làm cô ấy xấu mặt trước bao nhiêu người như vậy, suy cho cùng cũng có chút hơi quá đáng.”

“Người quá đáng là Hà Mộc An, cô ấy có giận thì đi tìm Hà Mộc An.”

“Không thể nói như vậy, lúc đó Hà Mộc An vẫn chưa xuất hiện, tình cảnh của cô ấy rất không tốt, cũng không xấu hơn tình hình bị gọi cảnh sát đến cắt đứt vòng tay là bao nhiêu.” Cao Trạm Vẫn cười nhìn cô: “Em muốn thế nào? “Ừm? Hạ Diệu Diệu thấy vậy bắt lấy cánh tay anh, trịnh trọng mở miệng: “Không cho phép anh xin lỗi cô ấy, không cho phép anh thương hại cô ấy, không5cho phép anh vấn vương tình cũ, đó là việc giữa em và cô ấy, cô ấy có thể oán trách em, có thể nhằm vào em nhưng em sẽ không nhường anh để cô ấy đi bù đắp lại vết thương của anh

Anh nhớ đó, nếu như cô ấy nói xấu em với anh, anh không được vì thế mà chê bai em không tốt, anh hiểu chưa?”

Cao Trạm Vân nghe vậy đột nhiên cười rộ lên, trở mình đè cô xuống, mắt sáng rực, nói từng câu từng chữ với cô: “Em đã nghĩ hết cho anh rồi, anh còn có thể nói gì chứ.”

Hạ Diệu Diệu vươn tay chặn lấy cổ anh: “Em ác độc vậy đấy, em bắt nạt cô ấy, em không vui khi cô ấy sống tốt, cô ấy vô tội cũng được, đáng thương cũng được, đều là việc của em, anh4không thể thương hại cô ấy, nhớ chưa..

Ưm...” Em còn chưa nói xong mà...

Đêm còn dài...

Hạ Diệu Diệu vui vẻ khóa xe đi về phía công ty, hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác bò dáng dài, bên trong mặc áo sơ mi trắng cùng một chiếc quần bó, trên cổ thắt một chiếc khăn màu hồng, xinh đẹp kiều diễm, màu hồng như hoa đào, vừa nhìn đã cảm thấy tươi trẻ.

Hạ Diệu Diệu cười, tung chìa khóa lên lại bắt lấy, vứt vào trong túi, ấn nút thang máy

“Chào buổi sáng, biên tập Hạ.” “Chào buổi sáng.” “Chào buổi sáng, Phó tổng Hạ.”

“Chào buổi sáng.” Tâm trạng Hạ Diệu Diệu không tồi, cô mở cửa phòng làm việc ra, ngân nga một bài hát, vừa đi vào hai bước, cô lại nhanh chóng lui lại hai bước, căng thẳng nhìn tấm biển trên cửa, chắc chắn9là phòng làm việc của Phó tổng Mị Lực

Hạ Diệu Diệu điều chỉnh lại vẻ mặt, mắt mang ý cười, tao nhã đi vào, mở miệng nói với người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa chỉ thấy bóng lưng: “Ngài Hà đại giá quang lâm đúng là đón khách quý mà

Có thể được ngài Hà chỉ điểm một chút, năm nay Mị Lực chúng tôi chắc chắn sẽ là tạp chí phát hành rộng nhất toàn quốc

Ngài Hà uống gì? Cà phê?” Sao lắm lời như vậy, em cho là tiếp đón ban lãnh đạo của thôn bên cạnh à

Hà Mộc An quay lại, mặt còn chưa quay hết, đã nhìn thấy chiếc khăn trên cổ cô, tâm trạng lập tức lạnh tới cực điểm, cô đang đeo cái gì kia, cô..

Hạ Diệu Diệu lập tức đứng thẳng, cẩn thận suy đoán: Đều?..

Không?..

Uống?..

Sao? Hà Mộc An không muốn nói gì, chỉ muốn kéo chiếc khăn trên cổ cô xuống, chất vấn cô vì sao đối với anh như vậy? Một chút cũng không thể sao? Không hề nhớ anh chút nào sao? Một chút hồi ức khiến cô vui vẻ cũng không có sao? Vì sao tối hôm qua cô vẫn còn sức cùng người đàn ông khác..

người đàn ông khác...

Cô..

Cô...

Trên người anh không có thứ gì để có lưu luyến sao? Cho dù chỉ có một chút, năm đó anh đối với cô, đối với cô cũng là...

Anh không có lập trường, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ đã rất nhiều năm không liên hệ rồi, anh cần phải bình tĩnh, Hà Mộc An! Anh sớm muộn cũng có một ngày được quay lại với cô, nhưng không phải hiện tại, ít nhất không phải hiện tại.

Hai tay Hà Mộc An đan vào nhau, chầm chậm, bình tĩnh, nho nhã, thong dong, lạnh lùng, tay trái áp xuống tay phải, từng chút một bình tĩnh lại, tất cả mọi thứ yên tĩnh lại

Một lúc lâu sau, vẻ mặt của Hà Mộc An mới trở lại bình thường

Việc mới xảy ra tối hôm qua, còn chưa kịp truyền ra, sớm nhất là sáng hôm nay nhà họ Cao sẽ tìm Cao Trạm Vân nói chuyện, còn không thể nhắc đến hai người bọn họ, anh phải nhẫn nại, nhẫn nại, Hà Mộc An nghĩ như vậy nên giọng nói cực kì chậm rãi: “Tùy.”

Hạ Diệu Diệu vội vàng thoát ra khỏi suy nghĩ, anh không vui? Bởi vì món đồ hôm qua? Bởi vì cô vứt lung tung: “Được, lập tức mang lên.” Hạ Diệu Diệu tự mình đi rót một ly cà phê cho anh từ phòng Tổng Giám đốc bên cạnh, bên họ còn chưa kịp uống, cô lấy một ly qua, cô không ngu đến mức đưa anh một ly cà phê hòa tan.

Hà Mộc An xoay ly, mới cứng, vẫn còn màu cát sau khi mở giấy đóng gói chưa kịp dung hòa với màu nước

Anh bất động, yên lặng nhìn vào ly của cô, ly nước của cô tản ra mùi hương chanh mật ong nhàn nhạt, vì sao cô không uống cà phê? Không uống trà?

Trong đầu hiện lên một màn đối thoại vừa nghe không lâu: “Lão Thi, năm nay không cần cho tôi trà đâu, cho nhiều quả khô một chút, chúng tôi năm nay định sinh con, phải bổ sung dinh dưỡng.”

“Anh phải cai cà phê trong tay anh đi đã, xong rồi bàn chuyện dinh dưỡng với tôi.”

“Không giống nhau nha, tôi không uống cà phê, cả ngày sẽ không có tinh thần làm việc.”

“Tôi vẫn nên cho anh trà thì hơn.”

Cô thì sao, vì sao cô không uống trà, vì sao không uống cà phê, người như cô vừa mới thăng chức chỉ hận không thể ngày ngày ngồi xe đẹp ra đường, vậy mà không dùng hai thứ có ý nghĩa biểu tượng này, cho dù không phải vì giống đại đa số thì với lượng công việc của cô, buổi sáng uống một ly cà phê để tăng tinh thần là rất cần thiết, đặc biệt là cô vừa mới tiếp nhận chức Phó tổng

Lần trước anh đến còn nhìn thấy cô uống cà phê, vì sao bây giờ lại đổi? Đổi từ lúc nào.

Hạ Diệu Diệu thành kính nhìn chằm chằm chỗ anh ngồi, mặt tươi cười, mặc kệ tinh thần đối phương đã ngao du đến nơi nào, cô vẫn phải duy trì dáng vẻ thành kính đứng ở chỗ cũ, dùng trạng thái tốt nhất để đón nhận anh ngộ đạo xong tỉnh lại.

Hà Mộc An ngộ ra rất nhanh, có bầu? Cô dám có bầu, nhà họ Cao dám nhận không? Hà Mộc An khôi phục lại vẻ mặt bình thường, lấy một tờ giấy từ trong túi áo ra, sau đó để lên bàn đẩy qua, cực kì chậm rãi: “Việc hôm qua, nếu như có người đến làm phiền em thì gọi điện thoại cho tôi, có việc gì không biết xử lý thế nào cũng có thể gọi điện cho tôi.”

“.”

Anh im lặng một lúc rồi: “Đây là số của tôi, có thể trực tiếp gọi cho tôi, không có việc gì thì đừng gọi.” “Vâng!” Hạ Diệu Diệu cầm lấy số điện thoại, trong lòng lẩm bẩm: Trương Tấn Xảo mau đến dạy cho cô xem: từ trong cái lời nói lạnh lùng không chừa chút mặt mũi nào của anh, cô phải tự mình đa tình đến mức nào để ngộ ra anh có lẽ vẫn còn thích bạn gái cũ là cô đây

Hà Mộc An đứng dậy đi ra ngoài, không muốn nhìn cô thêm chút nào nữa

Hạ Diệu Diệu vội vàng tiễn khách.

Hà Mộc An đi được hai bước lại dừng lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô: “Em là mẹ của Thượng Thượng, nhưng không có quyền thay Thượng Thượng quyết định nhận bất cứ thứ gì, như vậy sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sau này khi nó lớn, biết chưa?”

Biết rồi, biết rồi, Hạ Diệu Diệu gật đầu, cô biết rồi

Lúc anh đưa số điện thoại cho cô là cô biết rồi, Đàm Ngữ chỉ bởi vì một ánh mắt của anh mà đã gặp rất nhiều phiền phức, huống hồ cô còn là mẹ của Thượng Thượng, người muốn tạo quan hệ với con gái có thông qua cô chắc chắn không ít.

Người muốn bắt nạt cô không phải là người trong ngành kinh doanh thương mại, người muốn cô dùng thân phận mẹ của Thượng Thượng để móc nối với Tập đoàn Hòa Mộc chắc chắn sẽ rất nhiều

Cô bắt buộc lúc nào cũng phải cảnh giác, lúc nào cũng phải dò xét người khác, học cách từ chối, không thể ai cũng gặp

Vì vậy anh bắt buộc phải cho cô dãy số này, bắt buộc phải cho cô, vì con gái, cô sẽ không nghĩ nhiều, sẽ không cho rằng cóc có thể ăn được thịt thiên nga.

Hạ Diệu Diệu hiểu rồi, không cần nhấn mạnh thêm

Hà Mộc An biết mình lại nói quá rồi, nhưng nhìn dáng vẻ nghe lời thuận theo của cô, lại không kiềm được mà muốn nhấn mạnh anh không còn chút tình cảm nào đối với cô, cô có thể quên anh đi, nhưng anh lại không làm được.

Hà Mộc An quay người rồi đi thẳng.

Hạ Diệu Diệu vội vàng tiền khách, ấn thang máy, tiễn ra khỏi công ty, mở cửa lớn, vốn còn định giúp mở cửa xe nhưng lái xe của người ta đã làm rồi

Hạ Diệu Diệu chỉ có thể dùng ánh mắt cung kính tiễn chiếc xe đó đi, sau đó hít sâu một hơi, cất số điện thoại cẩn thận

Cô lấy lại phong thái của một phó tổng xinh đẹp động lòng người, quay người về phòng làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.