Đám Cưới Hào Môn

Chương 27: Bớt sợ hãi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hà An đưa cho cô.

Vẻ mặt Hạ Diệu Diệu cảm động: “Khi về em sẽ trả anh.” Cô xoay người nhét một nghìn vào túi áo trưởng ca. “Anh xem, vừa rồi là em trai tôi không hiểu chuyện nên gây rắc rối cho các anh, tôi cũng biết là chuyện này không liên quan đến các anh, đều do gia đình tôi dạy dỗ không nghiệm, chúng tôi không có ý gì khác, anh xem...”

Nói xong Hạ Diệu Diệu móc túi mình ra: “Tôi không mang gì cả, điện thoại... điện thoại cũng là loại cục gạch cổ lỗ sĩ, không có chức năng gì cả. Tôi chỉ muốn lên đó xem thử, cũng có khi em gái tôi không có trên tầng, thực sự chỉ2muốn xem thử, anh thông báo giúp tôi được không.” Trưởng ca cảm nhận độ dày trong túi áo, không nhiều lắm, nhưng nếu như chỉ lên tầng hai ngó qua một chút thôi, lại chỉ là một cô gái thì cũng không đến mức không chấp nhận được. Huống hồ cô ta tưởng rằng chỉ lên tầng hai là tìm được người hay sao, ngây thơ quá rồi. “Chỉ được một mình cô lên đó, mười phút. Nếu không tôi cũng rất khó xử.”

“Vâng, vâng, mình tôi lên đó thôi.”

“Chị! Em đi với chị lên đó!”

Hà An nhìn thời gian. “Không cần, em ở đây đợi đi, nếu như nhìn thấy Tiểu Ngư xuống tóm ngay lấy nó!”

“Chị...”

Hạ Diệu Diệu đã được một nhân viên phục8vụ “hộ tống” đi lên tầng hai. Hà An dựa vào bên cạnh quầy bar, lấy điện thoại ra gửi đi mấy chữ - Đấy chính là hiệu suất làm việc gần đây của các cậu à?

Hạ Vũ có chút không thoải mái, anh ta vẫn còn nhàn nhã chơi điện thoại nữa à?!

Thư ký Thi giật mình thon thót, đầu đầy mồ hôi, đáng lẽ ra người phải tới đó rồi chứ? Chẳng lẽ chuyện bên tiên sinh vẫn chưa được giải quyết xong hay sao? Thư ký Thi vội vàng gọi điện cho tiến sinh hỏi xem tình hình thế nào.

Hà An trực tiếp tắt máy, bởi vì anh nhìn thấy một đám người dẫn người đi lên. Ông chủ quán bar Dị Nguyệt, Trương6Tinh Minh gần như là dẫn người xông lên đó. Có ai xui xẻo như ông ta không, đang ngồi trong nhà thì họa từ trên đầu giáng xuống, đúng là đen hơn chấy mà! Nếu để ông ta biết là ai mời vị ôn thần đó đến đây thì ông ta sẽ lột da kẻ đó!

“Tránh ra! Tránh hết ra! Ông chủ, là 208!” “Hét cái gì mà hét!” Tất cả bọn họ cộng lại còn chưa đủ uống một bình! “Mẹ kiếp! Đá nó ra cho ông!” Hạ Diệu Diệu tránh xa đám người đó, đợi họ đi rồi cô mới dám đứng dậy từ sau chậu cây cảnh to vội vàng tìm hết phòng này đến phòng khác.

Ông chủ Trương dẫn người đá văng3cửa phòng 208. Hạ Tiểu ngư đang quỳ dưới đất, trong tiếng đám người ồn ào cô ta bị tên Mã lão đại sắc mặt khó coi chuốc rượu. Bình rượu cứng rắn nhét vào miệng mặc kệ cô có nuốt xuống được không, rượu đổ vào ào ào, trên bàn có ba chai rỗng.

Thứ tạp chủng đã nể mặt mà còn dám không coi ai ra gì! Cho mày biết mặt! Hạ Tiểu Ngư giãy giụa dữ dội! Toàn thân run rẩy, sắc mặt tuyệt vọng. Chị Mai và mấy chị em sợ hãi trốn ở bên cạnh, họ chưa bao giờ thấy anh Mã nổi cơn thịnh nộ khủng khiếp như vậy. Lần này Hạ Tiểu Ngư gây họa thật rồi, dám đập bể ly5rượu anh Mã đưa cho, đúng là không biết tốt xấu!

Chị Mai cũng có chút hối hận, chuyện này lỡ mà để xảy ra án mạng thì sao cô ta gánh vác nổi! Trương Tinh Minh bỗng có dự cảm chẳng lành, chỉ cảm thấy có một luồng lửa từ gót chân dâng lên tận đỉnh đầu, gào khóc ông trời đang muốn lấy mạng ông ta đây mà!

Anh Mã mặt sẹo tuy dữ tợn nhưng vẫn không mất đi sự trầm ổn liếc nhìn người bước vào, vẫn không ngừng động tác, giọng điệu châm chọc: “Ông chủ Trương thế này là có ý gì hả, chế thằng em đây không trả tiền hay sao? Hay là anh em của ông chủ Trương muốn chơi chung với anh em của tôi! Nếu vậy thì chỉ sợ là có mấy em này không đủ chia, chẳng lẽ ông chủ Trương muốn bán cái khác nữa à?” Nói xong nhìn vào người đàn ông không rõ giới tính đứng phía sau ông chủ Trương, hắn có tiếng trong giới là kẻ tàn nhẫn không ai sánh bằng.

Chơi cái tổ tông nhà mày! Trương Tinh Minh vừa thấy lo vừa hơi sợ, có chút căng thẳng. Ông ta thà rằng mình đoán sai chỉ mong chuyện cẩu huyết đó không xảy ra trên người mình, hy vọng trong số chị em núi phía góc tường có người ông ta muốn tìm.

Trương Tinh Minh nghĩ như vậy nhưng vẫn cẩn thận khom người xuống, tươi cười dò hỏi thân phận cô gái: “Hạ - Tiểu - Ngư?” Đừng trả lời! Nhất định đừng có trả lời! Tôi chỉ gọi chơi cho vui thôi mà! Hạ Tiểu Ngư ngã nhoài dưới đất, áo sơ mi đã bị kéo ra một nửa, hơi thở rệu rã, dáng vẻ thuần khiết bị ngược đãi khiến tất cả mọi người hít thở khó khăn: “Vâng...” Có phải là anh chị tôi đến tìm tôi rồi không... Nước mắt Hạ Tiểu Ngư rơi xuống lã chã, giọng nói cay xè khóc không thành tiếng! Mẹ kiếp! Trương Tinh Minh thực sự rất muốn chết quách đi cho xong, vội vàng cởi áo vest ra đắp cho cô gái: “Hiểu lầm thật rồi! Hiểu lầm lớn! Sao mà để chuyện thành ra như vậy! Chỗ chúng tôi có bao giờ uống rượu thế này đâu! Chú em Mã đây nóng tính, cô gái đừng để ý nhé, tôi bảo anh Mã xin lỗi cô, dập đầu với cô! Bình thường cậu ta không phải là người như vậy, thật đấy. Có lẽ là hôm nay bực dọc chuyện công việc, tâm trạng không tốt thôi, cô rộng lượng đừng chấp nhặt với cậu ta...” Khi nói còn dịu dàng đích thân cho người dìu cô ngồi lên ghế sô pha. Lập tức có người thông minh mang một cốc nước ấm lên: “Em gái, em uống nước đi cho đỡ sợ.”

Biết nhìn lắm! Giỏi lắm! “Cô bé à, em đừng khóc mà.” Ông chủ Trương lập tức lo lắng nhìn về phía tên Mã mặt sẹo: “Tiểu Mã! Cậu làm gì thế hả? Còn không ra xin lỗi cô bé này đi! Càng ngày càng không ra thể thống gì nữa, có ai lại đi dọa con cái nhà người ta như cậu thế này không hả?” Nói xong liền không ngừng nháy mắt ra hiệu cho tên mặt sẹo. Mã mặt sẹo không ngốc, lăn lộn đến trình độ như gã thì không ai ngu được. Nhưng hôm nay có phải ông chủ Trương đầu óc có vấn đề rồi không? Ai lại đi bảo hắn xin lỗi một đứa con gái đi bán mình?

Bảo mày xin lỗi là còn có cơ hội! Có phải là đến khi cho vào trong cối xay thịt lăn lộn một vòng rồi mới hài lòng không hả: “Mau xin lỗi đi! Nhìn xem cậu dọa con gái nhà người ta thành ra thế nào rồi kìa!” Xin lỗi đi! Mày muốn bị lôi đi nghiền thịt thật đấy à! Mau xin lỗi đi!

Tên mặt sẹo thấy vậy lập tức sắp xếp lại tâm trạng, trừng mắt nhìn ông chủ Trương, nói: “Xin lỗi.” Tốt nhất là ông phải nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi!

Rõ ràng cái con khỉ! Lát nữa cậu muốn nói rõ ràng còn không có chỗ ấy. Ông chủ Trương quay lại hòa nhã nói với Hạ Tiểu Ngư: “Cô xem đi, chú em Mã cũng không cố ý, cô đừng chấp nhặt với cậu ta làm gì.” Nói xong đích thân cầm khăn tay đặt trên bàn lau mặt cho cô.

Hạ Tiểu Ngư bỗng sợ hãi trốn trong góc sô pha, không dám để ông chủ Trương chạm vào cô ta! Ông chủ Trương thực sự rất muốn bóp chết tên Mã mặt sẹo! Tổng quản lý ca chị Nguyệt lập tức tiến lên. “Ông chủ, để tôi làm đi.” “Được, được, nhớ đừng dọa cô bé ấy đấy nhé” Tốt nhất là để cô ta nhớ đến những điểm tốt của họ.

Chị Mai trốn trong góc nhìn ông chủ Trương, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, bỗng nhiên thấy sợ hãi trong lòng, liệu có phải, có phải là cô ta gây ra họa rồi không.

Hạ Tiểu Ngư đã sợ hãi đến mức độ người ra.

“Đưa mấy đứa vào trong thu dọn đi!” Nói xong lại hung dữ nhìn chằm chằm đám người trong phòng. “Ngây ra đấy làm gì! Dọa người à! Còn không mau ra ngoài!” Tên mặt sẹo sầm mặt xuống, đợi người vào phòng nghỉ ngơi rồi mới nói: “Ông chủ Trương, có phải ông vô lý quá rồi không? Tôi đã xin lỗi rồi ông còn ở đây ra vẻ ta đây nữa hả! Nếu ông không giải thích rõ ràng cho tôi thì đừng trách thằng Mã này không nể mặt ông đấy!”

Ông chủ Trương tức giận bật cười! Nể mặt! Ông ta còn kìm nén bao nhiêu mà không có chỗ xả đây! Cậu còn có mặt mũi để người khác nỉ nữa cơ à: “Ông đây muốn nể mặt cậu lắm chứ! Nhưng cậu hỏi lại Lục lão gia cho tôi chưa? Nếu như cậu dám hỏi thì bảo tối quỳ lạy dập đầu cậu cũng được!” Tên mặt sẹo và tất cả mọi người nghe đến danh Lục lão gia đều vô thức lùi lại phía sau, sống lưng lạnh toát. Lục lão gia là ai? Đó là ông lớn danh tiếng lẫy lừng trong giới. Lớn đến mức nào ư? Đó chính là người khác muốn động vào ông ta thì phải làm nên trò trống trước đã. Không phải là người ở cùng đẳng cấp với nhân vật nhỏ bé như họ. “Ông, ông, ông nói thật chứ.” Người xưng hùng mảnh đất Tam Trung này cũng đã có chút không trụ nổi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.