Đám Cưới Hào Môn

Chương 272: Ngài cao, ngài hà



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nửa tiếng sau, trước mặt Hà Mộc An bày vô số thư mời to nhỏ, được làm cực tinh xảo, anh không hề do dự vươn tay cầm một cái đặt ở gần nhất lên

Ngày mai, Cao Huệ, con gái thứ ba của nhà họ Cao, chị ba của Cao Đoàn, cô của Cao Trạm Vân tổ chức buổi từ thiện, thư mời này được gửi đến từ hai tháng trước.

Cao Huệ, nhà từ thiện lớn trong nước, chuyên gia giáo dục trẻ em, nhà triết học, nhà chồng là con cháu gia tộc lâu đời trong nước, cực kì yêu thích từ thiện

Theo tư liệu điều tra được, tình cảm giữa Cao Trạm Vân và cô ba này không tồi, bà cũng là người duy nhất không tham3dự vào việc ép Vương Tịnh Kì rời đi, cực kì quan tâm chăm sóc Cao Trạm Vân và Cao Đoan

Bà không có con, nên rất chiều chuộng Cao Trạm Vân, cũng rất chân thành trong việc làm từ thiện.

Rất rốt, cực kì tốt, chọn bà ấy.

Thư ký Thi mặc dù kinh ngạc khi ngài Hà muốn đi tham gia buổi từ thiện này, nhưng ngài đã dặn dò rồi, cho dù anh muốn thi đại học, anh ta cũng phải làm.

Ở một nơi khác

Cao Huệ ngây người khi đột nhiên nhận được câu trả lời của Tập đoàn Hòa Mộc, không phải là ngài Hà không có tình thương, không tham gia các buổi từ thiện, mà là bữa tiệc từ thiện cấp bậc như của bà khả0năng mới được ngài Hà là cực cực nhỏ, gửi thiệp mời cho ngài Hà còn không bằng gửi cho mấy vị phó tổng dưới quyền

Nhưng ngài Hà lại trả lời, nói rõ tối mai

Cao Huệ nhìn thời gian đã là hai giờ sáng, là tối nay anh sẽ đích thân đến, khiến bà khẽ nhíu mày.

Ngài Hà có thể đến, đối với bọn họ mà nói là cực kì vinh hạnh, cũng là phúc phần của những đứa trẻ cần sự giúp đỡ, nhưng vào lúc này anh lại chọn lựa xuất hiện ở buổi từ thiện do nhà bà tổ chức, dù có nghĩ thế nào Cao Huệ cũng cảm thấy không đúng cho lắm

Nếu như người khác hỏi ngài Hà từ trước đến nay chưa từng5xuất hiện ở buổi tiệc do nhà khác tổ chức sao lại đến nhà bà, bà phải nói thế nào? Cho dù bà không nói người khác sẽ không nghĩ sao?

Bởi vì bạn gái hiện tại của cháu bà là mẹ của con gái của ngài Hà, ngài Hà chắc là nể mặt con gái của anh nên mới đến, nghe nói ngài Hà rất chiều chuộng cô con gái mới nhận này

Vì vậy nhà bọn họ mới có thể bám được vào ngài Hà

Bị người khác nói như vậy, mặt mũi của cháu bà còn để vào đâu được đây?

Đây là việc quái gì đây, cho dù bà tìm một lý do gì đó tự dát vàng lên mặt thì sẽ được an toàn sao, người khác sẽ4tin sao? Chẳng lẽ đám người tham gia buổi lễ chúc mừng Thiên Thành thành lập tròn ba mươi năm đều là kẻ ngốc, không nghe ngóng được tin tức đã lan rộng ra rồi sao.

Đến lúc đó người lắm chuyện không biết sẽ thêu dệt như thế nào về ý đồ của cháu bà với bạn gái, thậm chí sẽ có người cảm thấy nhà bọn họ để Trạm Vân tiếp cận cô Hạ, chính là vì bám được vào Tập đoàn Hòa Mộc

Tháng trước sao bà lại gửi thư mời cho Tập đoàn Hòa Mộc chứ

Nhưng hình như không gửi cũng không tốt hơn chút nào, đám người đó sẽ cho rằng bọn họ bởi vì cô Hạ mà bất hòa với Tập đoàn Hòa Mộc, như9vậy sẽ mạo phạm nhiều

hơn.

Cao Huệ thở dài một hơi, mặc kệ Hà Mộc An có đến không, đối với bọn họ mà nói đều rất khó xử, nhưng bây giờ đã nhận được câu trả lời, đã không còn là lúc bà muốn làm thế nào nữa rồi, mà là đi bước nào hay bước đó.

Cao Trạm Vân thuộc một vòng tròn giao tiếp khác, sóng ngầm cuộn trào cách anh rất xa, không có chút ảnh hưởng nào đến công việc của anh

Việc nghiên cứu học thuật của anh tiến hành rất thuận lợi, nghiên cứu về quan hệ của thế giới và lịch sử phát triển của dịch bệnh, sự phát triển của bệnh cùng nền kinh tế, bệnh tật trong bố cục thế giới, đây đều là lý luận đại cục, bọn họ là lý luận thực dụng, hai bên lựa chọn không giống nhau, vấn đề nghiên cứu cũng không giống, không thể nói bên nào tốt hơn.

Người đi sau phát triển trong thời bình, người đi trước trong thời kì chiến tranh đều là thực tài, không có định nghĩa quyển thể của ai cao hơn

Những thần y không phục vụ cho hoàng gia rất nhiều; cổ nhân dựa vào quốc gia viết sách y thành tài cũng rất nhiều.

Hiện nay, Cao Trạm Vân cũng là người tài giỏi đứng đầu trong lĩnh vực của anh, được rất nhiều bệnh viện quy mô lớn trong và ngoài nước mời đến làm việc

Anh chọn lựa làm ở đây bởi vì nơi đây là quê hương của anh, là nơi mà bạn gái anh muốn quay về, nếu không sau khi hoàn thành hợp đồng với Gia thị, anh đã tham gia vào đoàn bác sĩ không biên giới, từ đó ngao du khắp các nơi tìm hiểu về các loại bệnh truyền nhiễm, bệnh xuất hiện trong chiến tranh, viết sách cho bệnh viện thế giới.

Cho dù là hiện tại, mỗi ngày ngoài việc hoàn thành lượng công việc nhất định, anh vẫn sẽ rút ra khoảng hai tiếng đồng hồ thể thảo luận với những người bạn đang ngao du bên ngoài về những căn bệnh mới nhất.

Những vấn đề này sẽ không vì bị ai chèn ép mà dừng lại, bởi vì không có ai là cùng một đẳng cấp học thuật, cũng không có đất nước nào khi phải đối mặt với các loại dịch bệnh còn có thể quan tâm đến giao tiếp, cấp bậc cao nhất là không quyền thế, là điều kiện mặc định để sinh tồn.

Hạ Diệu Diệu là loại người thứ ba, vừa không cần lo lắng chiến tranh xảy ra sau khi nền kinh tế sụp đổ, vừa không cần quan tâm các loại thách thức mà nhân loại phải đối mặt để tiếp tục sinh tồn

Cô không cần nhìn vết thương không thể lành lại của phổi của Trái đất, cũng không tiếp xúc với nền kinh tế thế giới đang tìm đường sống trước sự sụp đổ

Cô cảm thấy bây giờ rất tốt, cuộc sống đầy màu sắc, tương lai cực kì tốt đẹp, ba mẹ luôn mồm lải nhải, bạn trai giận dỗi, buổi tốt nhất định đòi ăn cua nướng

“Phó tổng Hạ, hết giờ làm việc rồi.” “Phó tổng, bao giờ mời mọi người ăn cơm đây, kì này chúng ta lại đứng nhất, chị không khao đám ong nhỏ của chị sao?” “Phó tổng Hạ, chị không cần quan tâm chúng em đâu.” “Phó tổng Hạ lạnh lùng quá.” “Các con thân mến, đại vương còn phải đi lấy kinh không có thời gian quản bọn con, bye bye.” Hạ Diệu Diệu tiêu sái khoác túi lên, lại hưởng thụ một ngày làm việc thoải mái, cảm thấy những việc cần phải lo lắng có thể đến còn cách bây giờ rất xa rất xa, những vấn đề có thể xuất hiện giữa cô và Trạm Vân, cũng chỉ là có thể mà thôi, ít nhất cần thời gian mười năm để hun đúc

Hạ Diệu Diệu ấn nút mở khóa xe, tiếng tít tít vang lên, thể giới thật hạnh phúc.

“Tôi không ngờ ngài Hà lại rảnh rỗi như vậy, có thời gian tham gia buổi từ thiện của cô tôi.” Cao Trạm Vân mặc vest, áo sơ mi màu xanh dương, ở túi ngực trái có dắt một chiếc khăn cùng màu, anh đeo kính gọng vàng, đẹp trai sắc sảo.

Hà Mộc An đứng ở một bên, anh cũng mặc vest, khí thể ngất trời, âm trầm, dù gió to sóng lớn cũng không lung lay: “Nếu đã làm bữa tiệc của cô của anh Cao, tôi đương nhiên phải đến tham gia rồi.”

“Sau khi lật mặt thẳng thắn xong ngài Hà đây xem ra không thèm quan tâm gì nữa rồi

Nghe xung quanh xem, nếu như Diệu Diệu nghe thấy, chắc chắn sẽ rất tức giận.”

“Miệng ở trên mồm người ta, khó mà tránh được.” Hà Mộc An bình tĩnh

Anh không biết xấu hổ, còn trách ai

Cao Trạm Vân dựa vào bức tượng điêu khắc, dáng vẻ nhàn nhã: “Đúng vậy, đột nhiên xuất hiện ở buổi tiệc không nên xuất hiện, là khó tránh khỏi.”

“Chẳng nhẽ tôi đến đây chiêu mộ người quyên góp cho cô của anh, Hạ Diệu Diệu sẽ cảm thấy tôi nhằm vào anh sao

Anh nhìn số liệu trên màn xem, có phải ít nhất cao hơn một số không?” Đây là việc tốt, đây là báo đáp của anh đối với việc anh ta nuôi dạy con gái anh rất tốt, không ai nói được gì cả.

Cao Trạm Vân gật đầu, đúng, chuyện tốt, vì vậy anh sẽ nhìn chằm chằm anh ta giống như cao da trâu: “Ngài Hà vất vả quá, gần đây khiến nhà họ Cao chúng tôi ngày càng phất lên, nếu ngài Hà đã đồng ý làm công tử Bạc Liêu, tôi đây rất vui, nhưng mà đám người này...”

Cao Trạm Vân nhìn tất cả những người xuất hiện trong buổi tiệc: “Vui đùa để còn sống hay chết đều dựa vào tâm trạng của anh

Nhưng mà nếu chết rồi..

chỗ Diệu Diệu...” Cao Trạm Vân cười, cực kì sắc bén: “Mặt mũi của anh cũng khó nói lắm.”

“Anh Cao vẫn nên lo lắng cho trách nhiệm làm con đi thì hơn.” “Tôi chẳng sao cả, thế giới này chết hết thì tôi sống một mình, cũng sẽ không cảm thấy không khí quá nhiều

Nếu như bị bàn tán thêm mấy câu mà ngài Hà đây càng quan tâm người nhà tôi hơn, tôi tin rằng bọn họ cũng sẽ không để ý đâu.”

“Anh Cao đây chưa từng nghĩ đến ba mẹ mình sao?” “Ba mẹ tôi già rồi, đi du lịch khắp thế giới cũng không có gì không tốt.” “Đúng vậy, chỉ là gió mưa vô tình, trên đường đi có nguy hiểm, trong hoàn cảnh như vậy cũng sẽ có lúc lực bất tòng tâm

Anh Cao đây lại có thể có thêm một phần không khí để hít rồi.”

Cao Trạm Vấn nhìn anh, một lúc sau mới nói: “Chỉ chờ ngài Hà đây thành toàn.”

“Dễ thôi, giúp người khác là ngọn nguồn của niềm vui.” Cao Trạm Vân vừa định mở miệng, tiếng chuông điện thoại liền vang lên, anh nhìn màn hình, không nghe máy, cười nhìn ngài Hà: “Thất lễ rồi, ngài từ từ giúp đỡ.” Nói rồi anh quay người đi nghe điện thoại

Hạ Diệu Diệu cầm một cận cua, mở cửa, điện thoại kẹp ở một bên vai: “Cái này làm thế nào, đổ nước vào cho nó chết đuối sao?”

Cao Trạm Vân nghe vậy không nhịn được mà bám thấy giá rượu cười: “Em có thấy con cua nào bị ngộp chết trong nước chưa?” “Ý em là cho nước tương vào ngộp chết nó, dùng nước tương anh có hiểu không?”

“Biết rồi, biết rồi, bà xã anh minh.”

“Đúng vậy.” Hạ Diệu Diệu lấy điện thoại xuống: “Bao giờ anh về, em làm cho anh.”

“Bây giờ anh về, tránh bọn họ vui quá, cuối cùng lại nhảy ra cảm ơn em.”

“Cao Trạm Vân, anh muốn chết à...”

Ở chỗ không xa, Hà Mộc An nắm chặt cái ly trong tay, gân xanh nổi hết lên.

Thư ký Thi đứng ở chỗ không xa, cúi đầu đếm nền hộ ngài Hà nhà mình

Anh ta nhìn Cao Trạm Vân đang chào chủ bữa tiệc, vậy mà Cao Trạm Vân lại không nghe điện thoại trước mặt ngài ấy, không thể không nói người này tâm tư thâm sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.