Đám Cưới Hào Môn

Chương 282: Hai gia đình hoà thuận vui vẻ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Diệu Diệu ngồi bên cạnh Cao Trạm Vân, mỉm cười nhìn cô con gái tinh nghịch của mình.

Cao Trạm Vân cũng thích thú nhìn cô bé nhại giọng, từ những cử chỉ điệu bộ phong phú và giọng nói vui vẻ của con gái, anh có thể nhận ra rằng cô bé rất thích bà nội mới lên chức đó.

Tóc bà nội vừa dài vừa xoăn, đẹp hơn cả tóc Đậu Đậu nhà mình, Đậu Đậu là một thứ đồ chơi mô hình: “Bà nội còn nói rằng, con giống bà, cũng xinh đẹp...” Thượng Thượng thẹn thùng nghiêng đầu sang một bên, cô bé vẫn hơi ngượng ngùng: “Ba ơi, con có giống bà nội không?” “Giống, giống, con cũng xinh đẹp như bà nội.”

Hạ Diệu Diệu cầm một quả quýt lên bóc vỏ, cô3từng làm phóng viên mảng giải trí, đã từng tiếp xúc với vài tin đồn về bà Mộc này, ví dụ như bà Mộc bao nuôi một nam minh tinh nào đó, bà Mộc vì ai đó mà không tiếc tay vung tiền, | bà Mộc dũng cảm theo đuổi doanh nhân Tẩn Nguy, bà Mộc tranh giành một nam tài tử hàng đầu với một bà chủ trung tâm thương mại nào đó, nhưng chưa từng nghe nói đến bà Mộc có thể nhanh nhẹn vui vẻ, nói chuyện hợp với con gái mình như vậy.

Hạ Thượng Thượng tự hào ngẩng đầu lên: “Bà nội con cũng nói rồi, ngày mai sẽ đưa con đi chèo thuyền, đến biển nhìn mặt trời mọc, lên núi tuyết ngắm hoa mai, đến Iceland ăn lẩu, còn mời rất1nhiều anh trai đến làm thơ cho con

Hạ Diệu Diệu không nhịn nổi, cười vang

Cao Trạm Vân cũng bất lực lắc đầu, Mộc Tú Tranh đừng có truyền những sở thích và thẩm mỹ của mình cho Thượng Thượng: “Thật sao, tuyệt quá!” Tất nhiên rồi, Thượng Thượng lắc lắc tay ba mẹ mình: “Ba mẹ cũng cũng đi nhé, đi nhé, du thuyền nhà con to lắm, có thể chứa được tất cả chúng ta, đi nhé, con muốn ba mẹ đi cùng với con, có được không?” Hạ Diệu Diệu mỉm cười xoa đầu con gái: Ăn quýt đã nhé.

Cao Trạm Vân nhấc bổng con gái lên đùi mình: “Ừ, được, ba mẹ sẽ tháp tùng công chúa nhỏ bé đi.” “Yeah, ba là tốt nhất.” Hạ Diệu Diệu liếc nhìn anh, thấy Cao Trạm3Vân đang cười nhìn con gái, cô cũng mỉm cười theo, rồi nhét vào miệng anh một mối quýt

ở phía bên kia, núi Hà Quang khoác lên mình thứ màu vàng dịu ngọt của hoàng hôn, hiền hoà giống như một vị thần núi, tách biệt hẳn với sự gièm pha của thế giới bên ngoài, ẩn giấu sự thần bí bên trong mình

Nhưng lão tiên nữ Mộc Tú Tranh sống trên trong đó lại đang khóc lóc thảm thiết trên chiếc sofa đắt giá ngoài phòng khách: “Tại sao cháu gái tôi lại không thể ngủ cùng tôi, tại sao cháu gái tôi lại phải về nhà, tại sao cháu gái tôi không phải của mình tôi, tại sao, rốt cuộc là tại sao...”

Hà Thịnh Quốc vốn dĩ muốn để mặc bà, nhưng nhìn thấy bà3khóc lóc đáng thương, vẫn đi lại gần ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy hai vai bà, mùi hương mềm dịu cùng với sự tiếp xúc nhất thời bỗng làm trỗi dậy ham muốn được che chở của đàn ông.

“Tôi không cần, bây giờ tôi chỉ cần cháu gái đến ở với tôi, tôi muốn ngủ cùng cháu gái tôi.” Không phải đã nói với bà rồi sao, Thượng Thượng có ba mẹ của riêng mình, mẹ con bé không xứng với con trai chúng ta, nên không sống cùng chúng ta, thế nên phải về nhà

Nói gì thì nói người ta cũng nuôi cháu nhà mình suốt mấy năm, không thể vong ơn bội nghĩa đến tranh giành cháu được

Để ông ta quyết, thì chỉ cần đưa cho ít tiền rồi đẩy đi, cô gái đó9nhất định là muốn bám lấy con trai ông, không phải ông tự khen mình, những con trai ông nhất định không nhìn rõ đàn bà con gái bằng ông.

Mộc Tủ Tranh không cần biết: “Tôi cần cháu gái của tôi, chứ có cần mẹ nó đâu! Ông đi nói với Mộc An, không cần biết phải dùng cách nào, tôi cần cháu gái tôi ngay bây giờ.” Ông có giỏi “ông đi nói với con trai, tôi không biết.” Cho bà đường lui bà còn không biết đường mà lui

Hà Thịnh Quốc buông vợ ra, giận đỏ mặt.

“Ông..

ông...” Mộc Tú Tranh đau lòng không chịu nổi, bà cần người đàn ông này làm thá gì, chuyện gì cũng không làm nổi! Đến con trai cũng không nói được, quả là mất mặt quá đi, huhu, huhu...

Khả Tín cười tít mắt, đi lại gần, nịnh nọt đưa cho lão phu nhân một thiết bị gọi điện thoại, giống như một mụ phù thuỷ dụ công chúa ăn táo độc vậy, nhắc đi nhắc lại một cách hết sức chân thành: “Dùng cái này có thể nhìn thấy cô chủ nhỏ, hình ảnh ba chiều không hề bị đóng khung, hình ảnh tái hiện sinh động như thật.

Ba phút sau, Mộc Tú Tranh nhìn thấy hình ảnh cháu gái nhỏ bé nhảy nhót trong phòng khách, bà vui mừng không chịu nổi, bà muốn mình cũng có thể xuất hiện như vậy ở nhà cháu gái, thế nên, bà cũng dạy cháu mình ấn nút như vậy, và hình ảnh xinh đẹp kiều diễm của Mộc Tú Tranh bỗng nhiên xuất hiện ở nhà Hạ Thượng Thượng.

Thượng Thượng cũng cực kì vui mừng, kéo bà đi giới thiệu với ba mẹ mình, không đợi bộ mặt lạnh lùng cao quý của bà kịp phản ứng, cô bé lập tức đưa bà nội đi thăm quan nhà mình

Mộc Tú Tranh rất phấn khởi, nhưng cũng cực kì thật thà..

“Không bằng nhà mình, sao con có thể dùng cái nhà vệ sinh nhỏ như vậy, có lắp được một cái bể bơi không, cái bồn kia có thể tắm sạch được sao, có thiết bị tự động khử trùng không, có thể cách nhiệt không, không phải, có làm nóng được không?” Ở chỗ mà bà Mộc không nhìn thấy được, Hạ Diệu Diệu trợn ngược mắt lên trời: nghe nói bà là người thật sự có thể hỏi những câu đại loại như “không có gạo ăn sao không ăn thịt”! Nhà họ Mộc đúng là không kì vọng bà kế thừa gia sản.

“..

Ai dà, cháu gái bảo bối, nền nhà cháu có bức xạ không, lại còn là nền gạch, mau mau đứng dậy, không được ngồi dưới đất, trời ơi trời ơi, nhà cháu không có tiền dùng đất à, không tiếp xúc với mặt đất là sẽ sinh bệnh đấy có biết không, thôi, cho dù cái này không được, nhưng sao nhà cháu không có nền gỗ thủ công, nền gỗ có phải là gỗ tự nhiên không, hay lại là sản phẩm công nghiệp, ôi cháu gái tội nghiệp của tôi, cháu gái tội nghiệp của tôi...” Mộc Tủ Tranh xót cháu đến phát khóc, nước mắt chảy ròng ròng, bộc lộ tấm lòng rất chân thật, bà thấy tủi thân thay cho cháu mình

Hạ Diệu Diệu đứng một bên không nói gì, phải bảo vệ môi trường chứ đại tỉ, với tốc độ khai thác bây giờ, lá phổi của Trái đất sắp bị ăn mòn hết rồi, thế có tốt không? Hạ Thượng Thượng vội vàng an ủi bà mình: “Tốt lắm bà ơi, thật đấy, không có bức xạ, chỗ cháu sống trước đây còn không được như này cơ, nhà ba cháu đã rất tốt rồi.” “Cái gì, trước đây cháu sống ở chỗ nào...” “Sống ở...” “Thượng Thượng, đến giờ đi ngủ rồi, ngày mai còn phải đi học.” Cao Trạm Vân từ trên gác gọi xuống

“Vâng ạ! Bà ơi, bà đừng khóc nữa

Nói rồi cô bé đưa tay xuyên qua ảnh ảo lau nước mắt cho bà: “Cháu thật sự không sao cả, cháu ở đây rất tốt, ba cháu gọi cháu đi ngủ rồi, ngày mai cháu còn phải đi học.” Đi học! Mộc Tủ Tranh cứ như vừa nghe thấy điều gì kinh khủng lắm: “Đi học có một không, sức khoẻ của cháu có chịu đựng được không, có muốn nghỉ ngơi không.” Năm đó bà không để cho con trai mình được mãn nguyện, thế nên bây giờ phải đấu tranh đến cùng cho cháu gái: “Chúng ta không đi học, đi học khổ lắm, chúng ta không đi học, chúng ta ăn bám ba mẹ, chúng...”

Gương mặt của Cao Trạm Vân lập tức thay thế cho mặt của con gái xuất hiện phía bên Mộc Tú Tranh.

Mộc Tủ Tranh giật mình, bà muốn nói chuyện với cháu gái, người đàn ông này là ai: “Chào bác..

muộn lắm rồi...” “Cháu gái tôi đâu, cháu gái tôi đâu.

tôi...”

Mặt Hà Mộc An cũng thay thế mẹ mình xuất hiện trước Cao Trạm Vân.

Sau đó...

Cắt đứt liên lạc.

Đèn tín hiệu báo tắt, người xuất hiện trong nhà một cách kì lạ cũng biến mất, phòng khách rộn rã suốt một tiếng đồng hồ bỗng trở nên im lặng, Thượng Thượng được ba bể đi ngủ, Mộc Tủ Tranh bị con trai ra lệnh cho lên gác nghỉ ngơi.

Hoà bình vô sự

Chỉ là việc cãi vã giữa hai đứa trẻ không nghe lời của hai gia đình, còn nhà nào cần làm gì vào giờ nào vẫn cứ thế mà làm.

Những ngày cuối cùng của mùa Xuân đang dần qua đi, mùa Hè đang đến gần, chỉ mấy ngày thôi, mà thời tiết đã như thay đổi hoàn toàn, bước vào một thế giới khác, một mùa khác.

Tạp chí kì mới vừa phát hành, Hạ Diệu Diệu đã bắt đầu chuẩn bị nội dung cho kì sau, trước mắt, ngoài công việc thuộc lĩnh vực của mình, tất cả những chuyện khác có đều không tham gia, cũng không gặng hỏi, không hề có bất cứ ham muốn thăng chức, không còn muốn thuận theo sự sắp đặt của tổng giám đốc để lên ghế thái thượng hoàng.

Suy nghĩ của Hạ Diệu Diệu rất đơn giản, cô không đầu nổi thì còn có thể trốn được, chỉ cần tham gia vào những việc mà mình có khả năng kiểm soát, không học những thứ mới

Cô đã không muốn học nữa, ai còn có thể lợi dụng được cô! Đây chính là cách thức giải quyết của cô, phòng thủ.

“Chị ơi, tuần này chỉ có vẻ không?” “Về, căn hộ mà chị chỉ cho em, em đã xem chưa?” Trong tay cô có những bảy mươi triệu cơ đấy.

“Chị ơi, em mới đi làm có hai năm, em muốn làm thêm một năm nữa mới nghĩ đến chuyện mua nhà.” Cậu muốn tự mình mua nhà cho ba mẹ, vì dù sao cậu cũng là một đấng nam nhi.

“Mau xem đi, nếu thấy thích hợp thì chúng ta cùng đi xem một chuyến.” Đợi gì mà đợi, đợi phát hoả lên rồi, dù sao trước sau cũng thế, bỏ ra ít tiền để đỡ phải suy nghĩ! Hạ Vũ thở dài: “Chị cứ về đi đã.”

“Được.” Hạ Diệu Diệu cầm văn bản đã rà soát lại ba lần liền, kiểm tra lại lần cuối cùng, rồi không có ý muốn thay đổi gì nữa

Reng reng...

Hạ Diệu Diệu vừa dán mắt vào tập tài liệu, vừa chậm rãi nhấc điện thoại lên: “Sao thế.” Còn gì quên không nói sao.

Nhưng ngay giây sau, Hạ Diệu Diệu vội vàng thu xếp đồ đạc, chạy về phía bệnh viện.

Cô giáo Trương gánh trên vai áp lực hết sức nặng nề, không ngừng cúi đầu xin lỗi với người đàn ông đang toát ra khí lạnh trước mặt: “Thật sự rất xin lỗi, lúc ấy các con đang chơi trò chơi, là chúng tôi không trông nom các cháu cho tốt..

Ngài Hà..

ngài bực mình là đúng, ngài muốn kiện chúng tôi là đúng, nhưng chúng tôi thật sự không cố tình, mấy đứa trẻ cùng nhau chơi, lúc không may đẩy con ngài xuống, chúng tôi nhìn thấy rồi, một thầy giáo khác đã vội vàng chạy đến đỡ, cánh tay cũng bị thương, thật sự..

Ngài Hà có thể nể mặt chúng tôi đã làm hết sức mình, ngồi với chúng tôi giải quyết chuyện này được không, chúng tôi tự nguyện nhận mọi sai sót..

chúng tôi...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.