Đám Cưới Hào Môn

Chương 286: Sự hoà thuận trong tích tắc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Con bé cuống quýt, đỏ mặt tía tai, nhấc chân bước đi, đây là lần đầu tiên con bé bước đi, được ăn một quả óc chó, đắc ý vô cùng.”

Hà Mộc An không nói tiếp chuyện này, một hồi lâu sau anh mới bắt đầu nói: “Ban đầu đi nhà trẻ có khóc không, anh nghe thư kí bên dưới tán gẫu với nhau, lúc nào cũng phàn nàn về chuyện khó đưa con đến lớp mẫu giáo, Thượng Thượng thì sao?”

“Khóc, khóc nhiều lắm.” Hạ Diệu Diệu lên tinh thần: “Có điều, ngày đầu tiên rất phấn khởi, tưởng rằng đi học là một chuyện thú vị, có thể đòi cô giáo quà ăn, cười tít mắt nói tạm biệt em, kết quả đến lúc đi đón con bé, khóc sưng cả mắt, mà cô giáo vẫn nói, không khóc,3Thượng Thượng nghe lời nhất, lúc đó em và Trạm Vân hết hồn, xót con, đưa con bé đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn ngon, đồng ý rất nhiều điều kiện không hợp lý mà con bé đưa ra.”

“Ngày tiếp theo nói thế nào cũng không đi, khóc lóc thảm thiết, nức nở nói với em "Thượng Thượng nghe lời, Thượng Thượng không đi nhà trẻ, Thượng Thượng yêu mẹ, em tan nát cõi lòng, nhưng vẫn phải đi, dỗ thể nào cũng không được, Trạm Vận dỗ cũng không được

Em không còn cách nào, đến cửa trường mẫu giáo, cứ thể chạy vào trong xe, lúc đó em nghĩ...” Không thích đi học như ba con vậy: “Hehe, sau đó Trạm Vân bể con bé vào, có điều nghe nói con bé khóc lóc rất ghê gớm, Trạm1Vân ở đó học cùng con bé hai tiết, đến ngày thứ ba nói thế nào cũng không đưa con đi học nữa.”

Hạ Diệu Diệu mỉm cười.

Hà Mộc An đang nghĩ, không phải con gái anh ta nên anh ta mới nỡ lòng cho đi, dù có xót xa Thượng Thượng thể nào cũng vẫn rất lí trí.

Hạ Diệu Diệu liếc nhìn anh, cười tươi: “Bây giờ thì tốt rồi, rất thích đi nhà trẻ, chỉ là tính tình hơi ương ngạnh, không chịu thiệt thòi, tuần nào cũng gây chuyện, phải gọi ba mẹ.” Buồn lắm!

Không phải chú: “Bây giờ có ổn không?”

“Vâng.” Không đánh nhau với bạn vì chuyện của ba là tốt lắm rồi

Nếu không phải vì có Trạm Vân, chắc Thượng Thượng sẽ rất hướng nội

Hà Mộc An lập tức hiểu được sự dịu dàng trong mắt Hạ3Diệu Diệu là dành cho ai, anh không cho là như vậy, nếu anh có ở đó, chắc chắn anh sẽ làm tốt hơn anh ta, chẳng qua là anh ta nhân tiện lúc anh không có ở đó, lại gần con gái anh.

Nhưng quá khứ không thể quay trở lại, Hà Mộc An đau lòng trong giây lát, anh nghĩ ngợi, rồi lại lên tiếng: “Nghe em nhắc đến anh ta liên tục, từ khi Thượng Thượng còn rất nhỏ, hai người đã quen biết nhau rồi?”

Hạ Diệu Diệu nghe vậy, ánh mắt càng thêm phần dịu dàng ấm áp, giống như bao phụ nữ khác khi nói về một nửa còn lại của mình: “Thượng Thượng mới vài tháng đã bị sốt, ba mươi chín độ, em cực kì lo lắng, bể con bé đi khám

Trước đây mặc dù đã3từng làm việc ở nhà anh ấy, nhưng chưa từng nói chuyện với nhau, anh ấy cũng là người không dễ tiếp xúc, sau này tiếp xúc rồi mới biết là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, rất biết chăm sóc Thượng Thượng, cứ thế từ từ quen biết nhau.”

Hà Mộc An cười lạnh lùng:“...” không có ý định xấu thì sao lại chăm sóc cho Thượng Thượng.

“Còn anh thì sao, mấy năm nay đã tìm được ai hợp với mình chưa?” Có thể nói về chuyện của con gái sẽ càng khiến cô nhẹ nhõm hơn, hoặc có thể nói về Trạm Vân, hai người chẳng có gì không hợp, anh nên biết rằng, cô không thể nào có những ý nghĩ khác về anh nữa, nên tiện thể hỏi câu này, cũng để thăm dò về tương lai cho con9gái

“Anh..

cũng ổn.” Cũng ổn là ổn thế nào? “..” Ừ, thế là có hay là không có

Hạ Diệu Diệu gật đầu “...” ồ, không có rồi

Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười rất đỗi chân thành, có cảm giác như tự mình bị chính mình khiến cho buồn cười

Hà Mộc An nhìn cô, cũng không biết câu nói nào của mình đã khiến cô vui, nhưng trong lòng anh cũng tự nhiên thấy thoải mái, cô cười là được.

Hạ Diệu Diệu cười vẫn như trước đây, khi bạn cảm thấy vừa mới bắt đầu trò chuyện, thì anh luôn cảm thấy đã kết thúc rồi

Cái cảm giác quen thuộc ấy kéo gần khoảng cách giữa người, giống như những người hàng xóm đang nói chuyện phiếm: “Thượng Thượng rất dễ nuôi đúng không.”

“Ừ rất nghe lời.” Em nuôi rất tốt.

“Khi còn nhỏ, con bé thường xuyên hỏi về anh, em liền lấy những thứ anh tặng đem cho con bé, lần nào con bé cũng rất đắc ý nói với các bạn rằng đây là ba mình tặng cho

Hi vọng về sau anh có những đứa con khác rồi, cũng sẽ nghĩ nhiều đến Thượng Thượng, cho dù đứa con trong tương lai của anh giỏi giang hơn Thượng Thượng, biết điều hơn Thượng Thượng, khiến anh yêu quý hơn Thượng Thượng, nhưng nể tình con gái đã từng nhớ anh như vậy, anh hãy dùng hết khả năng của mình để yêu thương con bé hơn một chút.”

Hà Mộc An không nói gì, khi còn chưa hiểu chuyện, con gái đã từng có lúc rất cần đến anh

Nếu khi đó anh đi tìm sớm hơn một chút, có phải bây giờ đã khác rồi không? Anh cần bộc lộ thể diện, và cả sự khoan dung độ lương: “Trạm Vân vất vả rồi, chăm sóc cho Thượng Thượng suốt mấy năm nay.” “Vâng, Trạm Vân đối xử rất tốt với con bé, nếu không phải anh ấy, em không thể dồn hết tâm trí của mình vào công việc.”

Cuối cùng cô cũng đã nhận rồi! Cô nhận rồi! Hà Mộc An nghĩ đến điều này, trong lòng rất không thoải mái, nhịp thở của anh cũng trở nên không đều đặn

Anh rất muốn nói với Diệu Diệu rằng, em nên nói cho anh biết từ sớm! Nhưng cuối cùng vẫn im lặng không thốt nên lên

Nói cho anh biết bằng cách nào? Cô thậm chí còn không biết cách thức liên hệ với anh, không biết địa chỉ gia đình, không biết anh là ai, thậm chí đến cái tên cũng là tên giả.

Trong lòng cô, anh chắc chắn không phải là một kí ức gì đẹp đẽ gì cho cam, còn đem lại cho cô một hậu quả không gì gánh vác nổi, như vậy, làm sao cô vẫn còn có thể thích anh được, giữa hai người họ còn có thể có gì được chứ? Cô còn chút tình cảm gì với anh không? Cho dù chỉ là một chút lưu luyến, nhưng còn có không? Lẽ nào đến nay, vẫn là một mình anh đang đọc diễn, đối với cô, anh đến cả kí ức cũng không còn!

Nét mặc Hà Mộc An càng lúc càng sầm lại, càng lúc càng khó nhìn! Hạ Diệu Diệu cảm nhận được điều đó, nhưng cô cảm thấy mình không là gì đắc tội với anh, nên cứ thế im lặng ngồi vậy, thận trọng nhìn con gái, đề phòng anh trút giận lên con

Hà Mộc An bỗng nhiên đứng dậy, trong lòng anh rất khó chịu: con gái của anh, sao lại có thể không lớn lên trong vòng tay anh! Hạ Diệu Diệu thận trọng nhìn anh

Hà Mộc An đi ra ngoài rồi, vẫn cốt cách quý tộc bình thản đó.

Hạ Diệu Diệu thở phào nhẹ nhõm, trong lòng khẽ phàn nàn, đồ thần kinh, trước đây làm sao cô có thể nhẫn nhịn được tính cách sớm nắng chiều mưa đó, thậm chí còn cảm thấy có thể ở bên nhau? Đúng là có chiều hướng thích bị hành hạ

Đứng ở lập trường khách quan, con người đó quả thật không dễ tiếp xúc

Hạ Diệu Diệu cúi đầu nói chuyện với Trạm Vân một lúc, thấy con gái ngủ rất yên lành, có lẽ sẽ không dậy ăn cơm, nên cô đi vào nhà vệ sinh tắm rửa qua loa, rồi cũng đi ngủ.

“Tại sao vẫn chưa chia tay! Hạ Diệu Diệu mặt dày bám lấy Trạm Vân nhà chúng ta! Trạm Vân nhà chúng ta đã làm gì có lỗi với cô ta, cô ta thật lòng thích Trạm Vân thì không nên để Trạm Vân đến nông nỗi này mới đúng! Mặc dù Cao Khánh ủng hộ em trai, nhưng cũng cảm thấy chuyện này Hạ Diệu Diệu làm không ổn, tức giận đi đi lại lại trong văn phòng.

Đến cả người phụ trách lĩnh vực giáo dục như ông cũng bị bên trên hỏi về vấn đề đạo đức, đúng là không thể chấp nhận được! Vị trí này là do ông nỗ lực từng chút một mới ngồi vào được, không phải nịnh nọt mà được việc! Bên trên có mỗi ba ông ta không đủ, những lời đồn đại bên ngoài mới khiến người ta bực mình: “Cô, cô nói vài câu đi chứ, cháu mời cô đến đây để uống trà sao?”

Cao Nhã Mỹ bực mình đặt cốc trà xuống.

Cao Khởi lập tức khựng lại

Cao Nhã Mỹ mới đáng để bực mình, vì chuyện của Hạ Diệu Diệu, bà vẫn chưa dám quay về công việc của mình, còn có mặt mũi đâu mà quay về

Cao Khởi vuốt mũi, hạ thấp giọng: “Cô ơi, lần trước có phải cô đã nói hàm xúc quá không, cô ta xuất thân như vậy, cô không nói rõ, cô ta nhất định sẽ không hiểu được, có lẽ lần trước cô nói những lời đó, cô ta còn tưởng cô đang khen cô ta.”

Đến nay, Cao Nhã Mỹ cũng cảm thấy như vậy, nói chuyện với loại người như Hạ Diệu Diệu, không nên vòng vo, cô ta không hiểu được, bà nghĩ đến Vương Tịnh Kỳ, càng nghĩ càng ghét.

“Chúng ta nên làm thế nào?”

“Còn làm thế nào được nữa, không phải cô ta còn có bà mẹ đó sao? Nghe nói bà ta chỉ muốn ba đứa con của mình lấy được nhà đại gia, muốn đến phát điên.” Cao Khởi lập tức cười với cô mình: “Cô.”

“Được rồi được rồi, tôi biết cần phải làm gì.” Để vừa trọn vẹn vừa không để người ta có cơ hội đàm tiếu, tuyệt đối không thể để người khác làm được, cứ phải để bà ta tự mình đi mới yên tâm, hi vọng lần này có thể có kết quả, dù sao thì bà ta cũng không muốn đắc tội với mẹ ruột của cô chủ nhỏ.

Mới sáng sớm, Hà Mộc An đem chào mà đầu bếp Sát nấu, và một vài món ăn nhỏ, để trong chiếc cặp lồng cách nhiệt, đổ của anh cũng giống như anh vậy, một màu đen tuyền, sáng bóng, nhìn rất bắt mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.