Đám Cưới Hào Môn

Chương 292: Tâm thế



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hà Mộc An làm như không nhìn thấy bàn tay đang gọi điện thoại của cậu: “Căn nhà này sẽ chuyển sang tên của cô.” Hạ Vũ có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn mang theo sự tôn trọng đối với Hà Mộc An: “Anh tốt nhất nên hỏi qua chị tôi, chị tôi sẽ không đồng ý đâu.” “Những cái này là cho bà ngoại Thượng Thượng, cho Thượng Thượng một hoàn cảnh sống tốt, không liên quan gì đến chị gái cậu.” “Anh nhiều tiền làm việc gì cũng được, không cần quan tâm mẹ tôi có được không? Anh cũng không phải không biết quan hệ giữa mẹ tôi và chị tôi

Hơn nữa, anh Cao nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào?3Anh bảo chị tôi phải giải quyết thế nào? “Giọng nói của Hạ Vũ thêm vài phần buồn bực: “Cho dù là vì nể mặt Thượng Thượng, anh cũng không nên liên hệ với bất kì ai ngoài Thượng Thượng.”

Thư kí Trần lập tức không làm nữa: “Anh Hạ hình như quên là mẹ anh chủ động liên hệ với ngài Hà nhà chúng tôi.”

Hạ Vũ nhất thời á khẩu, quay đầu dùng sức ấn nút gọi lại.

Tâm trạng của thư kí Trần rất không tốt, từ ngày cô Hạ này xuất hiện, ngài Hà nhiều lần phải nhẫn nhịn bực tức

Bởi vì mấy hôm nay cô Hạ xuất hiện ở bệnh viện, ngài Hà thậm chí không thèm làm khó cái vị bác1sĩ gai mắt kia

Anh nói xem một người ngoài như anh, suốt ngày xoay quanh chúng tôi thể hiện tình thương của một người ba" với cô chủ nhỏ, ngài Hà nhà chúng tôi sẽ cảm thấy vui vẻ được sao?

Cô chủ nhỏ cho dù là trẻ con nhưng tương lai sẽ là thiếu nữ, không có việc gì ôm tới ôm lui, cũng chỉ có ngài Hà rộng lượng mới chấp nhận, nếu như là anh ta, chắc chắn sẽ vặn gãy tay tên đàn ông kia

Anh ta năm ngoái vừa kết hôn, tháng trước vừa có con gái, đến chạm cũng không dám cho đám bạn chạm vào

Với thân phận của ngài Hà, không thèm tính toán cái tên bác sĩ kia3đã được coi là thánh nhân rồi

Thư kí Trần không vừa mắt bác sĩ kia, ngài Hà quá nhân từ với cái tên họ Cao kia rồi, phải chỉnh anh ta cho ra nhẽ, xem anh ta còn dám bám lấy cô chủ nhỏ thể hiện bản thân là cha của cô chủ nhỏ nữa không

“Tiểu Vũ?”

Hạ Vũ cực kì kích động, cuối cùng gọi được rồi, nhưng sao lại không đúng: “..

Anh Cao?” Giọng Cao Trạm Vân rất nhỏ, anh mặc áo blouse trắng, nhận điện thoại, đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại

Anh nhân lúc nghỉ ngơi đi qua đây xem, Thượng Thượng đang chơi cùng đám y tá, Diệu Diệu còn đang nghỉ ngơi: “Sao vậy?”

“Chị em đâu?” Hạ Vũ3liếc mắt nhìn Hà Mộc An đang đứng ở xa không biết nói gì với thư kí Trần, tiến lên mấy bước, lại gần cửa sổ sát đất, nhỏ giọng nói: “Anh mau nói với chị em, mẹ em gọi Hà Mộc An đến nhà, còn đòi một căn biệt thự, anh bảo chị em mau qua đây.”

Cao Trạm Vẫn tắt điện thoại, dựa vào tường phòng bệnh, ánh mắt nhìn về phía ánh mặt trời ngoài cửa sổ, thở dài

Anh không đi gọi Diệu Diệu, anh đã nói với bà Hạ sẽ chăm sóc cho con gái của bà

Xem ra bây giờ bà Hạ không coi trọng anh nữa rồi, không biết bên trong có công lao của đám cô dì chú bác9của anh không nữa

Còn về Hà Mộc An, Cao Trạm Vận cười châm biếm một cái, Hà Mộc An chắc chắn sẽ không đưa điểm sơ hở gì để người ta bắt chẹt đầu, vậy chỉ có thể là người nhà anh đi “thêm điểm” cho anh mà thôi.

Việc phải lo lắng nhiều sẽ quen; việc phải lo lắng nếu như kéo dài suốt cả cuộc đời, trí nhớ của con người sẽ không tốt

Thân thể sẽ giống như độc tố tiêu hao tự động, tiêu hao đến khi không giải quyết được, khiến mình mất mặt, cực kì đau khổ và còn không làm được gì, qua gia công, biến tướng giống như bài tiết mồ hôi, đây là cơ chế tự động lành lại cùng bảo vệ của tinh thần con người

Sau khi tiêu hóa xong, lại là một ngày mặt trời chói chang.

Hạ Diệu Diệu lại đầy tinh thần xuất hiện ở chỗ làm việc, con gái vứt cho cha ruột gần đây không đi làm, tất cả những việc như tính kế, lợi dụng ở Mẫn Hàng đều vứt qua một bên

Cảm thấy điều gì bản thân cần học thì vẫn phải học, suy cho cùng thì cơ hội cũng khó có được, không thể bỏ phí cơ hội tuyệt vời như vậy, còn về việc vòng vèo hãm hại cổ, đó là bản lĩnh của người ta

Nếu cô trải qua nhiều việc hơn, không chừng có thể nhìn ra việc gần đây rốt cuộc là ai lợi dụng ai.

Vì vậy cô sao có thể bỏ phí cơ hội trèo lên trên chứ, haha, cơ hội đến rồi phải nắm chặt lấy.

“Chào buổi sáng biên tập Hạ.”

“Chào buổi sáng Phó tổng Hạ.” “Chào buổi sáng.” “Cô quyết định gia nhập vào truyền thống video rồi?” “Quyết định rồi.” Tổng Giám đốc cổ vũ gật đầu: “Tôi tin cô sẽ làm rất tốt.” “Tuyệt đối không làm lãnh đạo thất vọng.”

Hạ Diệu Diệu từ phòng làm việc đi ra, cười xán lạn, tự biểu dương mình, truyền thống video, một lĩnh vực hoàn toàn mới, đáng để chờ mong

Còn về nội dung cuộc điện thoại hôm qua cô nhận được, hừ, vừa nghe thấy, cô lập tức bật dậy khỏi giường, muốn mua bảy tám căn biệt thự đập vào người mẹ cô

Sau này nghĩ lại, tiền cô mua biệt thự là tiền bồi thường tổn thất thanh xuân của quản gia Hà Mộc An cho cô, lại lịch càng thêm không chính đáng, lại còn liên quan đến Hà Mộc An

Hơn nữa người ta nói rồi là vì Thượng Thượng mới cho, vì vậy Hạ Diệu Diệu mặt dày, cô không quản được, cũng không quản nữa.

Nhưng cô có thể quản việc bản thân có nên tiếp tục vướng mắc, không bỏ qua được những vấn đề này không, vì vậy cô tiêu hóa xong ợ một cái, nên làm gì thì làm đó

“Chị Hạ, máy một.” “Sắp xếp xong.” ở chỗ không xa, một người nhỏ giọng nói với người ra hiệu: “Cậu điên à, cậu biết cô ta là ai mà cho cô ta vác máy một, máy một nặng lắm.” Hạ Diệu Diệu đột nhiên xuất hiện sau lưng hai người, cười như gió xuân: “Trước đây tôi cầm máy chủ, lúc chạy tin tức ở bên ngoài, chạy xa thứ hai, chạy gần thứ nhất, người đứng thứ nhất chạy xa chính là Tổng Giám đốc hiện nay.”

“Ha ha.” Người nói chuyện vừa rồi cũng cười theo, xoa xoa mũi tránh sang một bên

Đạo diễn không hiểu gì cả nhìn người vừa mới đến: “Rất có bối cảnh?” Hạ Diệu Diệu cười khẽ, cực kì kinh ngạc: “Đương nhiên, anh không xem tư liệu sao? Vì vậy tuyệt đối đừng để tôi vác máy chủ.”

Đạo diễn nhìn máy chủ cao bằng hai tầng lầu, bảo cô nhanh chóng cút về chỗ làm việc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.