*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Con không cần mẹ nữa, mẹ xấu, Oa..
oa oa! Ba ơi, ba ơi...” Ba ruột từ trước đến nay đều không mắng cô bé, cô bé sớm đã quên mất việc ba cô bé mời thầy dạy lễ nghi cho mình.
Hà Mộc An nghe thấy con gái gọi mình, cả người lập tức ngẩn ngơ, bình thường con gái đều gọi mẹ nó, lúc này đột nhiên bạo gan nói: “Diệu Diệu, nó vẫn còn là trẻ...” “Trẻ con thì không cần biết đúng sai sao?” Hạ Diệu Diệu trừng mắt nhìn anh.
Thượng Thượng thấy ba ruột nghẹn lời, lập tức gào to: “Ba ơi mau đến đón con, mau đón con...”
“Con gào nữa xem.”
Thượng Thượng mím môi, cực kì tủi thân
Hà Mộc An thấy vậy lại lần nữa mở miệng: “Em xem...” Xem cái gì mà xem! Hà Mộc An3không nhịn được còn không biết đổi sách lược khác sao: “Thượng Thượng không khóc, ba đón..
đón..
con...” Hạ Diệu Diệu thu hồi lại ánh mắt đặt trên người anh, tiếp tục trùng con gái: “Con tự mình nghĩ xem, con cứ tiếp tục bày cái bộ dạng đáng ghét đó xem ba ruột con có còn đến đón con nữa không?” Nói xong cô liền quay người lên nhà, lười nói chuyện giáo dục con cái với cái người còn chưa làm ba đủ nghiện kia.
Hà Mộc An thấy vậy, lập tức buồn bực
Anh làm sai gì à? Anh thật sự không hiểu, con đang bệnh cứ phải bắt nó học đạo lý làm cái gì.
“Em bắt nó học đạo lý làm gì? Nó bị thương ở tay chứ không phải ở đầu.” Cao Trạm Vân vừa nhắc đến liền bị1phản bác đến buồn bực, thành thật ăn mỳ vằn thắn Diệu Diệu làm
Hạ Diệu Diệu ăn từ từ, lúc bát mì sắp hết cô đột nhiên ngẩng đầu: “Em định dọn về kí túc xá ở một thời gian.”
Đũa của Cao Trạm Vân khẽ dừng một chút, lại tiếp tục ăn: “Ừm, lúc nào dọn đi?” Hạ Diệu Diệu nghe vậy không lập tức trả lời, cúi đầu từ từ ăn mi, từng sợi một, vốn tưởng rằng sẽ rất chậm, nhưng không ngờ một lúc là hết rồi, lại ngẩng đầu lên, cười chua chát: “Không giữ em lại sao?”
Cao Trạm Vân không dám nhìn thẳng vào cô, giọng nói mang theo sự bất lực, cùng với sự thật không biết nên chỉ trích ai, nhân lúc mình tỉnh táo nói: “Hôm qua anh về nhà một chuyến, cổ3của anh từng đi tìm mẹ em.”
Anh không thể hiểu nổi đám người trong gia tộc anh, anh liên tục mấy lần cự tuyệt, bọn họ vẫn có thể coi anh như vật sở hữu của mình, cực kì không biết điều
Đây cũng là chỗ khiến anh không thể hiểu nổi nhất, vậy mà có người lại không nhìn rõ bản thân mình như vậy, cho rằng tất cả mọi người đều cảm thấy tự hào vì mang họ Cao.
Bây giờ mặc dù anh không coi mình là người nhà họ Cao, nhưng đám chú bác của anh lại không cho rằng như vậy, cứ nhất thiết phải khiến nhà họ Cao trở nên hoàn mỹ mới được
Mẹ anh lại càng khiến anh kinh ngạc, còn tìm cho anh một sự ủng hộ từ nhà mẹ vợ, có thể không màng3những lời đàm tiếu bên ngoài
Không phải không thể đấu lại, chỉ là không nhất thiết phải dốc toàn lực đánh lại, nếu anh là chủ gia đình sẽ không vì hôn nhân của một tiểu bối mà đưa ra một lựa chọn không sáng suốt được.
Vì vậy vẻ mặt Cao Trạm Vân bình tĩnh, cũng không thèm đi thử sự đoàn kết của gia đình, ông cổ cũng không phải chỉ có mỗi ông bà ngoại anh, anh vẫn còn có cậu mợ, còn có anh họ em họ, còn có rất nhiều người chưa từng nhận ân huệ của mẹ anh, chẳng may thật sự phải phản kháng, một lần hai lần không là gì, nhưng nếu nhiều lần thì sao? Hà tất phải chạm vào giới hạn cuối cùng của mẹ anh chứ.
Hạ Diệu Diệu gật đầu, thể9hiện mình biết rồi
Cao Trạm Vân bất lực thở dài một hơi, không hề có chút chứng cứ nào là do Hà Mộc An trực tiếp hoặc gián tiếp làm, anh ta chỉ là không khống chế sức ảnh hưởng của anh ta mà thôi, còn sự hoàn mỹ của nhà họ Cao lại không cho phép một người phụ nữ liên quan đến một gia tộc khác bước vào cửa, chính là đơn giản như vậy.
Nhưng biết thì vẫn cảm thấy không cam lòng, Cao Trạm Vận cười khổ nói: “Thật sự rất muốn kéo em đi làm giấy kết hôn.”
“Nhìn anh làm gì? Em có từng nghĩ Hà Mộc An có thể vẫn còn thích em không?” Anh vẫn nói ra, cho cô một chút gợi ý, sau này quyền chủ động có lẽ sẽ nhiều hơn.
Hạ Diệu Diệu nhìn anh, đau lòng không? Đau lòng, nhưng anh khóc không nổi, chỉ muốn yên lặng nhìn, cho dù đáy mắt đầy nước cũng không thể rơi xuống được, có thể là đến một độ tuổi nào đó, sẽ cảm thấy khóc là một chuyện cơ mật, chỉ được làm một mình: “Đừng nói lung tung.”
Cao Trạm Vân nghe vậy, trong lòng hiểu rõ
Nhưng cùng anh đi tiếp, Diệu Diệu sẽ không hạnh phúc, Hà Mộc An sẽ không từ bỏ Thượng Thượng, Diệu Diệu cũng sẽ không buông tay, đến lúc đó Hà Mộc An nắm lấy cái cớ đó, chắc chắn sẽ dựa vào con gái để hành sự, cuối cùng người khó xử sẽ là Diệu Diệu.
Anh không phải chưa từng nghĩ nếu như anh và Diệu Diệu có con, hai người kết hôn, Hà Mộc An có thể sẽ bởi vì tự tôn mà buông tay
Nhưng nếu không buông tay thì sao, có thể nhẫn nhịn làm cha dượng không? Diệu Diệu đứng giữa hai đứa con phải làm thế nào? Đến lúc đó chỉ sợ vẫn phải đứng giữa hai người đàn ông, tìm kiếm cảm giác hạnh phúc từ trong đó.
Bỏ đi, Cao Trạm Vân thở dài, đều là người trưởng thành rồi, cũng chưa phải chưa từng trải qua sự thất bại của tình cảm, nhất thời và cả đời đều có thể bình tĩnh lựa chọn, bị thương sau một thời gian dài, đau khổ hơn nữa vẫn có thể bình tĩnh đối diện, thậm chí lần này còn xử lý tốt hơn lần trước, loại trưởng thành này thật ra rất buồn bực: “Anh nói em đừng cười, không có việc gì thì tránh xa anh ta một chút, nghe nói nhà họ Lâu có ý đang dò xem thái độ của anh ta.” Anh không thể bình thản được như trong tưởng tượng.
“Nhà họ Lâu?” Liên quan gì đến cô, cô chỉ là cảm thấy sau này nhà anh nhà cô và cả ba Thượng Thượng chẳng có khả năng liên hệ tình cảm với cô, đối với hôn nhân sau này của hai người ảnh hưởng không tốt, nếu đã nhìn thấy không tốt, hà tất phải chạm vào khiến cho mình chán nản chứ.