Đám Cưới Hào Môn

Chương 303: Nghĩ nhiều rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hà Mộc An liếc nhìn cô một cái, chậm rãi cắt bít tết, trên mặt không có cảm xúc gì, ngữ điệu không lạnh không nóng, trong lòng cân nhắc, bây giờ khách sáo thì đã sao, sau này có không tìm được người phù hợp, chẳng lẽ còn không tìm đến anh

Nghĩ như vậy, lời nói chói tai của rồi của cô cũng không phải không thể chấp nhận: “Không sao, em thích là được.” Hạ Diệu Diệu nghe vậy nghĩ một chút, không tiếp tục kiên trì, anh đã tỏ thái độ rồi, cô tiếp tục cũng không nên, vậy là cô nhanh chóng dùng cơm, một lát là xong, cố gắng giúp anh rút ngắn thời gian phải nhìn thấy món đó

Hà Mộc An ngây3ngốc nhìn bản thân còn chưa ăn xong một miếng bít tết, đối phương đã bắt đầu uống cà phê rồi, mặt lập tức lạnh đi

Cô ăn nhanh như vậy là ý gì, ăn cơm với anh rất khó chịu sao, phải tốc chiến tốc thắng.

Hà Mộc An giấu đi việc lòng tự tôn bị đả kích nghiêm trọng, dứt khoát bỏ dao nĩa xuống, lạnh mặt không ăn nữa.

Hạ Thượng Thượng đang ăn vui vẻ, nhìn cái đĩa trống không không còn bít tết của mình, sao ba lại không cắt cho cô bé nữa? Cô bé không nhịn được chu cái miệng dính đầy nước tương của mình, giọng nói lảnh lót vang lên: “Mẹ, con còn muốn ăn thịt trong đĩa của ba.”

“Ăn thịt?” Đĩa1không ở chỗ cô, cô liền nhìn về phía Hà Mộc An, đợi Hà Mộc An tiếp tục cắt cho Thượng Thượng.

Hà Mộc An cúi đầu nghịch điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, khẽ nhíu mày, dường như có việc rất quan trọng đang cần gõ chữ gửi cho người bên kia, ghi âm thì sợ đối phương hiểu lầm ý, phải gõ từng chữ từng chữ ra

Hạ Diệu Diệu thấy vậy không tiện làm phiền, người ta ăn cơm chỉ ăn có một chút, cổ động vào cũng không hay cho lắm, lại nhìn các món ăn khác trên bàn, món nào cũng còn rất nhiều: “Mẹ bóc tôm cho con được không?” “Không muốn, con muốn ăn thịt trong đĩa ba, mẹ ơi, con muốn ăn3cái kia...” Yêu cầu này không quá đáng, cô bé cảm thấy có thể xin được

Hạ Diệu Diệu lại nhìn về phía Hà Mộc An.

Hà Mộc An bất động, đợi cô đi qua lấy, cô không phải muốn phân rõ ranh giới giữa hai bên sao, anh không cho cô như ý nguyện đó, lấy một phần để ăn từ trước mặt anh có thể làm bẩn tay cô sao, tự lấy đi.

Hạ Diệu Diệu thấy anh vẫn bận rộn, nhưng bớt chút thời gian nhìn cô một cái, lại tập trung vào điện thoại, Hạ Diệu Diệu đứng dậy, vươn cánh tay ra

Chỗ bọn họ ngồi là bàn bốn người gần cửa sổ, bàn không lớn, vươn tay là có thể lấy được.

Ánh mắt của Hạ Diệu3Diệu theo quán tính nhìn vào tay anh, không hề trắng kiểu thư sinh, cũng không có sự nhẵn nhụi của người ở vị trí cao đã lâu, nút áo sơ mi đóng kín, có sự sắc bén như một lưỡi kiếm

Hạ Diệu Diệu cảm thấy dùng từ này đế miêu tả tay của anh rất chính xác, sắc bén, có tính công kích, lúc thu lại vẫn có sự áp bách giống như chủ nhân của nó.

Hạ Diệu Diệu thở phào, cảm giác lạ lẫm đối với anh lại nhiều thêm, giữa bọn họ vốn dĩ đã rất lạ lẫm rồi, bây giờ lại không phải cái không khí giống như hồi còn trong trường không liên quan đến lợi ích, mỗi người làm việc đều ngốc9nghếch không nhìn ra khoảng cách đôi bên, cảm thấy độ cao nào cũng đạt đến được.

Bây giờ rất khó để có cảm giác đơn thuần như hồi đó, càng không hề cảm thấy đối phương có tiền thì là chuyện gì rất lớn

Cô lấy đĩa qua, cắt từng miếng một cho con gái: “Anh ăn nữa không?” Câu này là hỏi Hà Mộc An.

Hà Mộc An cảm giác được bóng dáng lại gần rồi nhanh chóng biến mất, mùi hỗn hợp giữa mùi dầu gội đầu, mùi sữa rửa mặt và mùi xà phòng thơm lướt qua một vòng rồi thản nhiên biến mất

Hà Mộc An cười lạnh, đây là lần cô gần anh nhất kể từ khi bọn họ gặp lại: “Không ăn nữa.” “...” Tay Hạ Diệu Diệu cắt bít tết dừng lại một chút, buồn bực vì sao anh lại không vui rồi, tin tức của đầu bên kia là tin xấu sao?

“Trường chúng tôi đã có lịch sử hơn ba mươi năm, anh chị tham quan cũng có thể thấy được, giáo viên, người phụ trách sức khỏe đều tốt nghiệp từ trường danh tiếng, còn thêm chuyên gia tâm lý trẻ em có lý lịch cực tốt

Đúng là trường chúng tôi có nhận dạy cho những đứa trẻ có vấn đề, nhưng chúng tôi có cho giáo viên chuyên môn đi kèm những trẻ như vậy, một là để quan sát sự thay đổi của trẻ, hai là để phòng làm hại bạn học khác.”

“Thân là phụ huynh học sinh, chúng tôi hi vọng anh chị không cần lo lắng, chúng tôi không phải không phụ trách với đại đa số trẻ, mà là hi vọng tất cả trẻ em đều có cơ hội tiếp xúc tập thể, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm cho điều đó, và đồng ý chịu trách nhiệm với sự phát triển của trẻ.”

Thầy giáo chủ nhiệm hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt ôn hòa đẩy đẩy gọng kính, tự tin, tao nhã, bình tĩnh đối diện với phụ huynh học sinh

Mỗi năm bà tiếp xúc với đủ các loại phụ huynh học sinh, nhưng phụ huynh học sinh của nhà này vẫn khiến bà cảm thấy ưng ý nhất

Bảo mẫu đứng ôm trẻ, bố mẹ đứng bên cạnh, chốc chốc lại quan tâm động thái của trẻ, bốn người đi tham quan khiến người khác rất yên tâm.

Chủ nhiệm thích những phụ huynh học sinh như vậy, không hề rầm rộ, không mang theo bảy tám vệ sĩ, không đưa ông bà nội, ông bà ngoại, cô dì chú cậu đi theo, càng không hề nói cần phục vụ thế nào, chỉ cẩn thận nghe bà giới thiệu, nêu ra những vấn đề mình lo lắng.

“Vấn đề an toàn anh chị yên tâm, chúng tôi còn quan tâm hơn cả anh chị.”

Hạ Diệu Diệu tham quan cảm thấy rất hài lòng, chỉ dựa vào việc ở trung tâm Điển Thị tấc đất tấc vàng này lại có một sân vui chơi rộng hơn hai cái sân bóng đã đủ để động lòng rồi

Phòng ăn sạch sẽ, phòng học thoáng mát, thiết bị phòng cháy đạt chuẩn, cực kì tốt

Đặc biệt là sân vui chơi, nhìn thế nào cũng thấy tốt.

Chủ nhiệm Ba giống như là nhìn ra tâm tư của cô, kiêu ngạo nhưng không mất khí chất nói: “Đây là tôn chỉ dạy học của hiệu trưởng trường tối, không thể làm mất đi sự ngây thơ khi vui chơi của trẻ nhỏ, lúc đó liền mua lại cái sân vận động này, hôm nay nếu không phải trời âm u, mười lớp thì sẽ có chín lớp ở bên ngoài phơi nắng.”

Hạ Diệu Diệu cười gật đầu, bãi cỏ xanh mướt, không phải loại có được trồng kia, mà là các loại hoa cỏ khác nhau tự mọc lên từ trong đất hiếm thấy ở thành phố

Nghe nói đất được mang từ trong núi không bị ô nhiễm không có thuốc thực vật ra, mềm, không hề cứng, nếu như trời mưa sẽ rất lầy lội

Nhưng trường học này hình như không để ý lắm, ủng đi mưa mà mỗi đứa trẻ đều phải có chính là dùng để giẫm lên đất những ngày mưa.”

“Cảm nhận thiên nhiên, yêu thiên nhiên, bảo vệ tâm hồn trẻ thơ, dạy trẻ nhỏ có càng nhiều sức sáng tạo là tôn chỉ của chúng tôi.” Hạ Thượng Thượng nghe không hiểu, nhưng có thể nghịch bùn thật thì cô bé có thể hiểu, ha ha, cô bé thích nhất là nặn bùn, chỗ này tốt

“Đi xem tình hình vệ sinh của chúng tôi thôi.” Chủ nhiệm Ba nhìn bạn nhỏ một cái, đúng là một đứa trẻ ngoan, nhưng mà ba của bạn nhỏ này có phải là quá kiệm lời rồi không, cả đường đi đều là mẹ hỏi, anh cứ ngây ngốc đi theo sau, dường như chẳng hề quan tâm việc bạn nhỏ có thể vào được trường hay không

Như vậy không tốt, sau này phải bảo thẩy Hộ chú ý một chút, phải sửa lại một vài quan niệm của ba bạn nhỏ này

Thật ra trường bọn họ không dễ vào như vậy, không phải thiết lập cái gì mà quan hệ, thi học vấn tố chất, mà là học phí cao.

Đây không phải là mánh khóe của trường bọn họ, mà là giáo viên nhiều, lương nhiều, ngoài việc mỗi lớp học có ba giáo viên ra, cứ ba học sinh lại có một giáo viên bảo vệ riêng, phụ trách mỗi tiếng báo cáo lại tất cả những điều tốt hay không tốt xảy ra ở trường cùng với tình hình giao tiếp với bạn bè xung quanh của trẻ ở trường, cố gắng để ba mẹ chứng kiến sự lớn lên của trẻ, không can dự vào quyết định của trẻ.

Chỉ cần không liên quan đến an toàn thân thể những giáo viên này sẽ không xuất hiện lúc trẻ đánh nhau, gây gổ, chia rẽ tập thể, cô lập những đứa trẻ khác

Còn phụ trách an ủi tâm lý đau lòng của các vị phụ huynh khi nhìn thấy con mình bị ngã cùng bồi dưỡng sự rộng lượng của phụ huynh để họ không nhúng tay khi con mình có mâu thuẫn với bạn bè

Như vậy thì chi phí cực kì nhiều, phí trông coi, học phí tự nhiên sẽ rất cao, vô hình chung không thể làm được việc tất cả đều được dạy dỗ

Đây là việc rất đáng tiếc.

Hà Mộc An không chú ý đến những thứ này, anh cứ đi theo sau Hạ Diệu Diệu, trong đầu đều là mùi dầu gội đầu của Hạ Diệu Diệu, vốn tưởng rằng lúc ăn cơm vừa rồi là khoảng cách gần nhất rồi, bây giờ đứng sau lưng cô không ngừng cảm nhận nhiệt độ thân thể lúc xa lúc gần của cô, chút tiếp xúc lúc ăn đó đã nhỏ càng nhỏ hơn, từ lúc xuống xe Hà Mộc An đứng cạnh cô liền bị mùi dầu gội đầu của cô làm cho choáng váng

Hạ Diệu Diệu càng nhìn càng cảm thấy tốt, cô không có yêu cầu gì với trường học, ăn tốt chơi tốt an toàn là được, Hạ Diệu Diệu nhân lúc chủ nhiệm Ba đi mở cửa sổ ra, lùi lại một bước hỏi Hà Mộc An: “Anh cảm thấy thế nào?” Chọn trường này đi, trường kia cũng rất tốt, nhưng sân vận động dùng cao su, cứ cảm thấy chơi không vui.

Dựa quá gần, tại của Hà Mộc An bất giác đỏ lên, nhìn Diệu Diệu gần như là dựa vào ngực anh, cảm giác quen thuộc khiến anh đột nhiên thấy an tâm

Cô hỏi anh, giống như tất cả phụ huynh chọn trường cho con cái, anh đang thương lượng chuyện trường học của con với Diệu Diệu

Được, không được, hai người nhỏ giọng thảo luận, nếu như không hài lòng, cho dù đối phương có giới thiệu hay thế nào đi nữa, bọn họ cũng sẽ không cho con vào học

Trong lòng Hà Mộc An có đủ các loại kích động, anh phải trả lời cô thế nào ở giờ phút quan trọng như thế này, anh nên đồng ý hay không đồng ý? Liên quan đến khởi điểm một đời của con gái, anh và cô phải lựa chọn thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.